Chương 24: Hoàng hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại đã là cuối tháng 5, sắp sang tháng 6, thời tiết năm nay khác với năm ngoái, mùa hè tới nhanh mà đi cũng nhanh, đầu tháng bảy, ngày tháng nóng đến độ hận không thể nhảy tùm xuống sông đã qua, đường xá vắng ngắt dần tấp nập, kinh thành lại khôi phục trạng thái nhốn nháo rộn ràng.

Mấy ngày nữa là thi Hội, hàng loạt cử tử* vào kinh đi thi đã tới kinh thành, người trẻ tuổi bỗng nhiều lên, mặc cho ai cũng nhìn ra nét hăm hở trên mặt bọn họ.

*cử tử [举子]: học trò được cử đi thi hay người đậu kì thi Hương.

Ngày bảy tháng bảy, Tả tướng hạ triều nhưng không về, lão ta đến Võ Anh điện cầu kiền bệ hạ, lại bị đại thái giám Tần Vọng Sơn cười tủm tỉm chặn ở ngưỡng cửa cho hay, thân thể bệ hạ không khỏe muốn nghỉ ngơi, hôm nay không gặp đại thần.

Bệ hạ ít khi nghỉ ốm, Tả tướng nghe xong cũng không có ý nghĩ gì, quan tâm vài câu rồi xoay người rời đi. Nếu bệ hạ không thoải mái, vậy lão ta tìm Nhiếp Chính vương, như nhau cả.

Nhưng tới Văn Hoa điện, lí do thoái thác của cung nữ coi cửa cũng y sì, Tả tướng bấy giờ mới thấy có gì đó sai sai.

Tuy nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, nhưng cũng làm gì đến mức bệnh giống nhau chứ, giờ là tháng 7, nào phải tháng 10 bệnh thương hàn hoành hành.

Tả tướng nhăn mày, không nghĩ ra hai người này lại định làm cái quỷ gì, về đến nhà, phu nhân dẫn hai tôn nữ ra, nói rằng muốn dẫn tôn nữ cùng lên phố hoa đăng, cầu nhân duyên.

Tả tưởng lúc này mới nhớ ra, hôm nay là lễ Thất Tịch, là ngày hội mà các nữ hài tử thích nhất, ngày thường thái độ của Tả tướng với tôn nữ nghiêm khắc, đến ngày này nét mặt cũng hòa hoãn, trước khi đi, lão ta còn lấy một ít ngân lượng từ tư khố cho hai tiểu tôn nữ mua chút đồ các nàng thích.

Tôn nữ vui mừng hớn hở ra ngoài, Tả tướng hiền từ nhìn các nàng rời đi, sau đó lại nhíu mày.

Bệ hạ và vương gia, rốt cục hai người bọn họ làm gì nhỉ?

Hai người bị Tả tướng nhớ thương giờ đây đang ngoài Bộ Bộ Cao Thăng*.

*bộ bộ cao thăng [步步高升]: hay còn là luôn luôn thăng tiến, leo lên từng bước, hay vươn lên ổn định

Bộ Bộ Cao Thăng là khách điếm có tiếng trong kinh thành, rất nhiều cử tử từ ngoài đến đều ở đây chỉ để có được điềm tốt.

Bộ Bộ Cao Thăng nằm ở khu phố xá sầm uất, ra ngoài đâu đâu cũng là tiếng thét của người bán hàng rong, còn có không ít gian hàng được dựng lên, bán văn phòng tứ bảo* người đọc sách tất dùng.

*văn phòng tứ bảo [文房四宝]: gồm bút, mực, giấy, nghiên.

Vệ Tuân cực kỳ hứng thú với mấy thứ này, từ bé y đã sinh ra ở hoàng cung, trừ cống phẩm nào khác chưa thấy qua, nghiên mực thô ráp, đồ rửa bút* nung hỏng, trong mắt y đều là đồ chơi nhỏ mới mẻ, hỏi giá, y càng thấy thích thú.

*đồ rửa bút [笔洗]: đồ dùng rửa bút lông bằng gốm sứ, đá, vỏ ốc...

Cả bộ 50 đồng? Với cái giá này, còn muốn xe đạp làm gì?!

...

Tần Vọng Sơn là thái giám, không tiện đi theo bọn họ, vì thế Giang Toại kêu Giang Lục, mỗi lần bệ hạ muốn mua cái gì, Giang Toại trả tiền trước, kế đó Giang Lục mới chịu thương chịu khó đi qua đảm đương sai vặt xách đồ này nọ.

Theo Giang Toại, những thứ Vệ Tuân mua là đồ vô dụng, y không đời nào thật sự dùng mấy cái đó, phỏng chừng mua về rồi cũng chỉ tùy tiện ném vào nhà kho. Thôi, chẳng đáng bao nhiêu, hài tử muốn đồ lưu niệm, người lớn không nên ngăn cản.

Giang Toại đặt mình vào vai cha già, ra chiều suy tư, mà hắn không biết, Vệ Tuân mua những thứ đó không phải vì chơi vui, y chẳng qua là thích cái cảm giác bất kể y muốn cái gì, Giang Toại đều sẽ chiều y, mua để y có cảm giác trải nghiệm.

Vệ Tuân còn hứng thú bừng bừng chọn lựa, Giang Toại ngoái đầu nhìn thoáng qua, thấy mấy thứ kia đã ngập đầu Giang Lục, nhìn từ góc độ của hắn chỉ có thể thấy chân Giang Lục đang di chuyển.

Khóe miệng giật giật, Giang Toại ngăn Vệ Tuân vẫn đang điên cuồng mua sắm, "Thôi, cũng kha khá rồi, trên phố nầy không có thứ gì tốt, chỗ đó có Thiên Thanh các, không bằng đến đó ngắm qua."

Mức độ quen thuộc ngoài cung của Vệ Tuân đương nhiên kém Giang Toại, nghe hắn nói vậy, Vệ Tuân biết nghe lời phải buông chén sứ trong tay, tiếp đó dè dặt gật đầu, "Nghe A Toại hết."

Thiên Thanh các là tiệm lâu năm chuyên bán văn phòng tứ bảo, cửa hàng rộng rãi, đồ bên trong tất nhiên cũng cao cấp hơn, bọn họ di chuyển đến Thiên Thanh các, Giang Toại vòng tay ra sau vẫy vẫy, Giang Lục như được đại xá, hắn vội quay mình, tìm một Vũ Lâm quân đang cải trang giả dạng, giao tất đồ qua, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, sau đó đuổi nhanh chóng đuổi kịp hai người.

Cửa hiệu càng cao cấp càng ít người, hơn nữa những tiệm cùng tọa lạc trên con phố này cũng thuận tiện để khách quý đến mua, chỉ quẹo qua một góc đường, tiếng người ồn ào đã dần biến mất, bất chợt tách khỏi hoàn cảnh náo nhiệt, Vệ Tuân hơi không quen.

Y ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói với người bên cạnh: "Ta thích nơi đó."

Giang Toại nghe xong thì khẽ cười, "Ta cũng thích."

Phố phường dẫu có ầm ĩ, mọi người mua bán vì một văn tiền mà có thể tranh cãi cả buổi sáng, nhưng không thể phủ nhận trên mảnh đất đó có thứ Giang Toại lẫn Vệ Tuân chưa bao giờ có được, hoặc từng có -- sự ấm áp hấp thu được khi thành một phần của đám đông.

Hoặc là nói, hơi người.

Thân ở địa vị cao chú định bọn họ không cách nào có được thứ ấy, dĩ nhiên, bọn họ cũng có được vinh hoa phú quý cả đời những người kia không chiếm được, nhưng con người ấy mà, luôn có thói ghen tỵ với nhau.

Rất hiếm người có thể chuyên tâm vào thứ mình đã có được, bọn họ chỉ biết nhìn thứ bản thân không có, rồi tức giận, hậm hực cuộc đời, nghĩ vậy, tầm mắt Vệ Tuân không nén nổi hơi chếch.

Từ góc độ này, y có thể thấy làn mi dài lại mềm mại của Giang Toại, y khẽ thu lại đôi mắt quan sát, trầm tĩnh nhìn phía trước. A Toại luôn như thế, không màng hơn thua, đối đãi lạnh nhạt, rõ ràng đơn bạc, mỏng manh hơn bất luận kẻ nào, thế mà vẫn cố chấp lại kiên định đứng cạnh y, đấu tranh bằng lý lẽ vì y, xóa bỏ nghị luận* vì y.

*gốc "lực bài chúng nghị" [力排众议]: lập trường chống lại ý kiến của quần chúng, loại bỏ các loại nghị luận, khiến ý mình chiếm thế thượng phong; bỏ ngoài tai, nhất quyết không nghe theo.

May là, y không phải những kẻ chỉ biết hâm mộ người khác, y vẫn luôn nhận thức được, y có A Toại tốt nhất trần đời.

Vả lại, bọn họ sẽ mãi bên nhau.

Khóe miệng Vệ Tuân bất giác cong lên, kỳ thực y không muốn gì nhiều, y không muốn ép buộc Giang Toại, cũng không nhất thiết trên người Giang Toại phải có nhãn mác đóng dấu thuộc về y, cái y muốn là khiến ngày hôm nay cũng như bao ngày sau. Miễn là có những điều ấy, y đã mãn nguyện rồi.

Về phần tiến thêm bước nữa, y sẽ nỗ lực, nhưng y không bắt buộc.

Quân thần hai người đi song song, trong lòng Vệ Tuân nghĩ gì, Giang Toại không rõ, đến khi hắn chú ý tới, Vệ Tuân đã thu hồi tầm mắt, Thiên Thanh các cách đấy vài chục bước, đột nhiên, đằng trước truyền đến tiếng ầm ĩ, thu hút lực chú ý của Giang Toại.

Một vị công tử trẻ ôm một tay nải, nhìn hình dạng, bên trong chắc là sách vở, y mặc lăng la tơ lụa*, bên mình không có một đầy tớ, mà đối diện y là một nam nhân mình hổ thân gấu, trạc tuổi Giang Toại, sau gã còn có bốn tên tay sai cao to lực lưỡng hơn.

*lăng la tơ lụa [绫罗绸缎]: một loại vải tơ lụa đặc biệt làm từ tơ con tằm ti tinh khiết, có màu sắc đẹp, mềm mại, mặc vào rất mát.

Tiểu công tử nhìn qua rất sợ hãi, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, "Tránh ra, bản công tử không muốn tính toán với ngươi."

Nam nhân đối diện kiêu ngạo cười một tiếng, "Tiểu thiếu gia, ngươi vẫn cho rằng ngươi có thể dọa ta sao, lặp lại lần nữa, giao sách ra ta sẽ thả ngươi đi, nếu không ta để bọn chúng đánh ngươi một trận, cướp sách rồi thả ngươi đi."

Tiểu công tử tức khắc trừng lớn mắt: "Ngươi, ngươi dám! Giữa ban ngày ban mặt, ta xem ai dám đụng đến ta!"

Giang Toại nhíu mày, hắn không quen biết tiểu công tử này, nhưng gã nam nhân kiêu căng kia hình như gặp qua rồi, là nhị thế tổ nhà Quốc công, thường hoành hành ngang ngược bên ngoài, mấy năm trước gã còn từng làm ra chuyện ác cưỡng đoạt dân nữ, về sau Quốc công đứng ra giải quyết công bằng, mà nữ tử kia cũng chưa bị tổn thương thực chất gì nên mới nhẹ nhàng bỏ qua.

Không thì Đại lý tự sẽ không buông tha gã dễ đến vậy.

Có lẽ là vụ mấy năm trước làm gã cảm thấy bản thân có chỗ dựa nên càng không sợ gì, những năm gần đây càng ngày càng hung hăng càn quấy, giờ đây đến cả chuyện đoạt đồ, tuyên bố muốn đánh người trên đường cũng làm ra được.

Giang Toại mím môi, vừa định tiến lên Vệ Tuân đã cản hắn, y khom người nhặt một viên đá trên đất.

Giang Toại khó hiểu nhìn y, giây tiếp theo, Vệ Tuân búng nhẹ, đá bay đi, "cốp" một tiếng đập vào gáy nam nhân kia, gã đau đến nhe răng trợn mắt, vừa che ót vừa trợn trừng mắt xoay người, "Ai đánh ta?!"

Đằng sau có không ít người, nhưng gã liếc mắt cái liền khóa chặt hai người Giang Toại, chẳng vì lí do gì, hai người bọn họ một người nhịn cười, người còn lại thong thả ung dung xoa ngón tay, xoa xong còn hờ hững liếc gã một cái.

Đây là trắng trợn khiêu khích, ai mà nhịn cho được?!

Nam nhân lập tức dẫn tôi tớ xông tới, trong mắt gã, mấy lượng thịt trên loại người như Vệ Tuân đều chỉ là hình thức, một người của gã đã có thể đánh y gần chết, Giang Toại nhìn vẻ mặt gã là biết ngay gã nghĩ gì, mặc niệm cho gã một giây, hắn yên lặng lui về sau hai bước.

Nhường vị trí trung tâm cho Vệ Tuân.

Người ngoài có lẽ không biết, nhưng Giang Toại thân là Thái phó của Vệ Tuân lại nắm rõ. Thể thuật* của Vệ Tuân bẩm sinh đã cao hơn người thường vô cùng, thêm vào đó y còn chăm chỉ khổ luyện nhiều năm, hiện giờ đã gần như là vô địch, khắp cung không một đối thủ, có lẽ chỉ hiệp khách giang hồ mới có khả năng chiến một trận.

*thể thuật [体术]: chỉ đơn giản là đấm, sử dụng tay để đánh, hoặc dùng vũ khí.

Giang Toại thậm chí còn ra hiệu cho nhóm Vũ Lâm quân, bảo bọn họ đừng nhúng tay, hắn rất muốn xem Vệ Tuân đánh ngã một đám người này thế nào.

Giờ khắc này tại đây, Giang Toại chỉ hận trong tay không có hạt dưa, hắn hứng phấn xem phía trước, lại không đoán được nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim*.

*Trình Giảo Kim (589 - 665): một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại làm thảo khâu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút rồi quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy người này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi không chịu thiệt. Ai hay thình lình nhảy ra phá đám chuyện người khác thì thường được gọi là Trình Giảo Kim (nguồn: Tư thái cung phi)

Từ trên trời có một cục đá lớn giáng xuống, lần này vẫn nhắm vào ót nam nhân, trực tiếp nện gã nổ đom đóm, nam nhân giận run, gã đột nhiên quay người, giận dữ hét: "Con bà nó, lại đứa nào không có mắt?!"

Một công tử bạch y tựa lan can, thấy nam nhân nhìn qua, cà lơ phất phơ giương môi, "Sao nào, không nhận ra ta à?"

Rõ ràng là người này ăn mặc như thư sinh nho nhã yếu ớt lại dọa nam nhân sợ đến độ chân run lẩy bẩy, gã sợ vị công tử này thấy rõ, muốn trốn nhưng lại ngại thể diện, cuối cùng chỉ có thể hung tợn nhìn về phía vị tiểu công tử dễ bắt nạt nhất toàn trường, "Hôm khác ta tìm ngươi tính sổ!!!"

Sau đó, gã mang theo người cấp tốc trốn mất dạng.

Tiểu công tử: "..."

Biến cố xảy ra quá nhanh, mà phía kia, gia phó của tiểu công tử cũng tìm lại đây, bọn họ vô cùng lo lắng, nói tạ ơn xong lập tức dẫn tiểu công tử rời đi, ánh mắt tiểu công tử kia sáng trưng nhìn Vệ Tuân, y còn muốn nói vài câu với ân nhân cứu mạng, tiếc thay không thành công.

Vệ Tuân cũng nhìn phương hướng của tiểu công tử, không thấy Giang Toại, y bỗng nhiên nói: "Kia là thứ tử của Chu Công, Chu Cần Hĩ."

Chu Công chính là đại phu Ngự sử, một lão thần cực kỳ có uy vọng trong triều, Giang Toại nghe y nói lời không đầu không đuôi thì hiểu ngay. Hèn chi hôm nay y lại nhiệt tình như vậy, hóa ra là muốn xoát độ hảo cảm của Chu đại nhân.

Giang Toại thấy buồn cười, vừa muốn nói gì đó liền ngậm miệng, do công tử bạch y kia qua đây.

Công tử bạch y cầm một chiếc quạt giấy, cậu ta nhìn Vệ Tuân, thoạt trông rất hào hứng, "Thân thủ huynh đài thật tốt."

Vệ Tuân không quá muốn tán gẫu với cậu ta, cậu ta lại chẳng là nhi tử Chu đại nhân, không đủ cần thiết để y hạ mình.

"Như nhau như nhau."

Nói xong câu này, Vệ Tuân kéo nhẹ ống tay áo Giang Toại, hai người nhấc chân đi về phía Thiên Thanh các, thấy bọn họ sắp sửa rời đi, vị công tử bạch y kia vẫn chưa từ bỏ ý định muốn kết giao với bọn họ, "Gượm đã, tại hạ Tả Tri Thu, chẳng hay đại danh tôn tính của nhị vị huynh đài?"

Bỗng chốc, Giang Toại dừng bước.

Vệ Tuân vẫn không quan tâm người đằng sau, y khó hiểu nhìn Giang Toại, "A Toại, làm sao vậy?"

Thân thể Giang Toại cứng đờ, qua hồi lâu, hắn mới chầm chậm xoay người, lần này hắn nhìn kỹ diện mạo công tử bạch y một lần.

Thì ra cậu ta chính là Tả Tri Thu, quân sư của Vệ Tuân trong sách, cũng là... hoàng hậu tương lai của y.

___________

Σ(っ °Д °;)っ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net