Chương 34: Quạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời chưa sáng, Tần Vọng Sơn thức trắng đêm đã dẫn người xuất phát.

Lúc hoàng thượng xuất cung vô cùng lặng lẽ, nên lẽ dĩ nhiên cũng muốn âm thầm trở về, Tần Vọng Sơn chỉ dẫn theo một tiểu thái giám, bốn thị vệ, đi đến cửa sau phủ Nhiếp Chính vương, dựa theo giao hẹn trước đó, đập nhẹ hai cái, rất nhanh bên trong đã có người mở cửa.

Lúc mọi thứ xảy ra, Giang Toại hãy còn đang ngủ ngon lành.

...

Có điều hắn vẫn nhớ hôm nay trong nhà có thêm một vị hoàng đế, đến giờ Mão*, hắn mở bừng mắt, mờ mịt nhìn gian phòng xa lạ, qua giây lát, hắn mới nhớ ra, vội vàng thay quần áo, bước đến chính viện.

*giờ Mão: từ 5 - 7h sáng

Khi đó Vệ Tuân đã rời giường, rửa mặt chải đầu xong, y đứng ở sảnh nhỏ, tư lự nhìn một vật, Tần Vọng Sơn quỳ phía sau, ân cần sửa sang lại vạt áo cho y.

Thấy Giang Toại tiến vào, Tần Vọng Sơn vội chuyển hướng, cười tươi như hoa nói: "Lão nô bái kiến vương gia."

Quen biết đã nhiều năm, Giang Toại cùng Tần Vọng Sơn cũng coi như người quen cũ, giữa nhau không cần quá khách sáo, khẽ gật đầu coi như đáp lại, Giang Toại vừa đi về phía Vệ Tuân, vừa hỏi: "Bệ hạ thấy hứng thú với nó?"

Hắn chỉ vào cái giá gỗ Vệ Tuân đã quan sát cả buổi.

Cái giá này cao bằng người, nguyên liệu là gỗ đàn hương thượng đẳng, bất kể là từ xa hay gần đều có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng dìu dịu, phần đế được chạm khắc hoa văn phiến lá phức tạp, trên đế là trụ hình bầu dục được điêu khắc dây leo đẹp đẽ mà khéo léo, vô số dây leo không ngừng leo lên đỉnh, tụ lại thành một đài hoa lớn, trong đài hoa càng tài tình, ba cánh hoa gỗ trông sinh động như thật bung nở về trước, giữa cánh hoa có các kẽ hở, từ đó có thể thấy một tác phẩm gỗ chạm khắc rỗng hình tròn hoàn hảo đằng sau.

Trên cánh hoa không biết bôi cái gì, lờ mờ có cảm giác trong suốt, sau bức tranh gỗ ngoại trừ có nửa tấc dưới nối với đóa hoa, còn lại tất cả đều tách ra, chỉ nhìn những chi tiết ấy cũng đủ thấy cái giá gỗ này tuyệt đối xứng đáng là tác phẩm nghệ thuật.

Khiến Vệ Tuân thắc mắc là, tại sao lại có một sợi dây thò ra từ dưới cánh hoa, từ chỗ bên ngoài bị tác phẩm chạm khắc che khuất.

Không sai, thò ra. Sợi dây thừng kia không buộc ở ngoài mà thò ra từ trụ.

Trước khi Giang Toại đến, y đã tò mò gõ gõ, bên trong vậy mà trống rỗng.

Trong thời gian ngắn, trong đầu Vệ Tuân hiện lên không ít suy đoán. Nghe đồn, trên giang hồ có một loại ám khí bách phát bách trúng, tên là lưỡi dao giấu kín*, có một cái nỏ nhỏ trên cánh tay, giơ tay lên là có thể bắn ra những mũi kim tẩm độc, nháy mắt lấy mạng kẻ thù. Tuy rằng cái giá này lớn hơn cái nỏ kia nhiều, nhưng nó có thể đánh lạc hướng kẻ địch, hơn nữa cái giá lớn như vậy, bên trong nhất định có nhiều châm lớn lắm, có khi một phát hạ gục cả chục tên!

*lưỡi dao giấu kín (hay hidden blade) [袖里剑]: là vũ khí đặc trưng của các sát thủ, được thiết kế như là vũ khí chính để tiến hành các vụ ám sát. Món vũ khí này bao gồm một lưỡi dao có thể kéo dài ra một cách kín đáo hoặc rút lại vào trong bao tay. Nhờ cơ chế nạp lò xo, lưỡi dao có thể tự động rời khỏi vị trí.

Vệ Tuân luôn cảm thấy rất hứng thú đối với nghiên cứu vũ khí mới, y biết những ám vệ trong tay Giang Toại có tài, khỏi phải hỏi, đây chắc chắn là thứ ám vệ làm ra để bảo vệ Giang Toại!

Vệ Tuân kiềm chế tâm trạng kích động, đoạn hỏi: "A Toại, đây là thứ gì vậy?"

Giang Toại cười đáp: "Là món đồ nhỏ Giang Thất làm ra."

Trúng phóc, mắt Vệ Tuân tức khắc sáng rực, y lại hỏi: "Dùng làm chi?"

"À, để quạt." Giang Toại đi qua, kéo cái dây thừng kia, khi hắn kéo mạnh, ba cánh hoa tinh xảo lập tức quay, nhưng vì cánh hoa quá nặng, lực ma sát khung gỗ vô cùng lớn nên tốc độ quay khá chậm, nếu không cảm nhận kỹ thì có lẽ sẽ chẳng phát hiện ra đóa hoa này còn có thể tạo ra làn gió nhẹ.

Giang Toại mặt vô cảm giải thích: "Kéo dây thì cánh hoa sẽ quay, sau khi kéo còn phải nhét dây thừng lại rồi mới có thể kéo lần nữa, cái thứ này, Giang Lục đã mất hai tháng mới làm ra được."

Thứ này giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là giẻ cùi tốt mã*, cái hắn muốn là quạt tạo ra gió, chứ không phải hàng mỹ nghệ vô dụng đặt trong phòng, chỉ được cái mã**, đúng là chỉ được cái mã!

*Gốc "bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa": chỉ thứ bên ngoài đẹp đẽ, nhưng bên trong lại mục ruỗng, thối nát, là món đồ vô dụng chỉ được cái mã. | Giẻ cùi tốt mã: Hình thức bên ngoài bảnh bao sáng sủa mà đầu óc tối tăm, rỗng tuếch, không ra gì, không làm được gì có ích

**Gốc "kê lặc" (gân gà) [鸡肋]: trích "Võ Đế Kỷ" trong phần "Ngụy Chí" trong "Tam Quốc Chí" do Bùi Tùng Chi chú thích. Bắt nguồn từ "Cửu Châu Xuân Thu của Tư Mã Bưu viết: "Khi Vương (chỉ Ngụy Võ Đế Tào Tháo) muốn rút về, mới ra lệnh rằng: 'Kê lặc'. Các quan không hiểu ý gì. Có quan chủ bộ là Dương Tu liền từ thu xếp hành trang. Mọi người kinh ngạc hỏi Tu, Tu đáp: "Kê lặc (gân gà), bỏ đi thì tiếc, ăn vào thì không ra gì, lấy nó để ví với đất Hán Trung, biết Vương đã muốn lui rồi'"(Nguyên văn: Phù kê lặc, khí chi như khả tích, thực chi vô sở đắc) => Ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc | ví với thân thể gầy gò.

Hiện giờ coi như hắn đã biết vì sao Giang Lục lại làm chậm thế, nhìn cái hoa văn tinh mỹ này đi, nhìn các góc cạnh trơn nhẵn kia đi, ngay cả một thợ thủ công lành nghề cũng không thể hoàn thành trong vài tháng.

Căn phòng nhất thời chìm vào tĩnh lặng, đột nhiên, Giang Toại quay ngoắt lại, nhiệt tình nói: "Bệ hạ muốn à? Ta có thể đưa nó cho bệ hạ."

Vệ Tuân: "... Không cần."

Nhìn Tần Vọng Sơn tốn sức thắt lại dây thừng dưới sự chỉ huy của Giang Toại, y cảm thấy mình vẫn thích để cung nữ quạt hơn.

Hẳn cung nữ cũng nghĩ vậy.

...

Không dùng bữa sáng, quân thần hai người tách ra xuất phát, Vệ Tuân rời đi trước, qua một chén trà, Giang Toại mới đi.

Kinh thành vào sáng tinh mơ vẫn đang tĩnh mịch, cả tòa thành chưa thức dậy, thi thoảng có vài ba tiếng gà chó kêu truyền đến từ xa, phần lớn là tiếng chim hót véo von, tiếng nước chảy róc rách êm tai.

Tả tướng ngồi trong cái lán chủ quán dựng lên, khép hờ mắt, chờ chén chè bột mì* nóng hổi.

Sáng sớm nên chẳng có mấy mống khách, vì thế tiểu nhị nhanh chóng bưng chén chè bột mì lên, sau khi nhận lấy cái bát rồi nói cảm ơn, Tả tướng thổi nhẹ hơi nóng bốc lên từ bát chè bột mì, vừa đưa lên miệng, bên tai đã truyền đến tiếng phu xa gào to.

Tả tướng không đếm xỉa liếc sang, lão không biết người đánh xe, nhưng người chạy chậm cạnh chiếc xe ngựa lại quen quen.

Chè bột mì mới ra lò nóng bỏng, Tả tướng luôn bưng bát nên tay đỏ ửng, lão vội đặt bát xuống, vừa nắm vành tai, vừa duỗi dài cổ ngóng bên ngoài.

Không sai, là Tần công công.

Trong cung không có kẻ nào có thể được Tần Vọng Sơn theo xe đưa đón, ngoại trừ bệ hạ thì chỉ có Nhiếp Chính vương Giang Toại.

Nhìn hướng xe ngựa, hình như là phủ Nhiếp Chính vương.

Nghe nói dạo gần đây Nhiếp Chính vương toàn ở nhà, hôm nay Tần Vọng Sơn lại đây liệu có phải phụng chỉ của bệ hạ, tự mình đón Nhiếp Chính vương tiến cung không nhỉ.

Ngẫm nghĩ kỹ càng, khả năng rất cao, vị bệ hạ này của bọn họ xưa giờ luôn vô cùng tốt với Nhiếp Chính vương, nếu không phải còn quy củ đè nặng ở trên, sợ rằng bệ hạ còn để hắn ngang vai ngang vế.

Xì sụp ngụm chè bột mì, Tả tướng chớp mắt, trong đầu hồi tưởng cách ở chung giữa bệ hạ và vương gia.

Từ thuở khai thiên lập địa, e rằng đây là đôi đế vương và Nhiếp Chính vương ở chung hài hòa nhất, Nhiếp Chính vương không ham quyền lực, đế vương toàn tâm toàn ý tín nhiệm Nhiếp Chính vương, không bố trí phòng vệ. Kỳ thật rất mâu thuẫn, vì Tả tướng biết Vệ Tuân không hiền lành như thể hiện bên ngoài, y có lý giải cùng tham vọng riêng về gia đình, đất nước, thiên hạ, y làm hoàng đế không phải vì mọi người để y làm, mà là bản thân y muốn trở thành một vị hoàng đế.

Mội khi đã vậy, theo lý thuyết, Vệ Tuân hẳn nên hết sức đề phòng Giang Toại mới phải, trước kia lão còn từng nghĩ nếu Giang Toại bị Vệ Tuân chèn ép, thậm chí nổi sát tâm, lão cần lôi kéo Giang Toại thế nào mới có thể giữ được tính mạng người sau, giờ xem ra, dường như hoàn toàn không dùng đến.

Đây hẳn là chuyện tốt, triều đình ổn định, lợi quốc lợi dân.

Nhưng đáy lòng Tả tướng vẫn thấy sai sai.

Vừa trầm tư vừa ăn điểm tâm sáng, chẳng bao lâu, cả bát mì đã chui hết vào bụng.

Khác Hữu tướng, Tả tướng đã quen cuộc sống dân gian, thích ra ngoài ăn bữa sáng mấy văn tiền, ăn sáng xong, lão thường đi bộ một chốc cho tiêu cơm, đến khi lão đi bộ đến hoàng cung thì cũng đã đến thời gian vào triều.

Cất đống suy nghĩ lung tung, Tả tướng móc ra hai đồng, vừa định đặt trên bàn, bên tai đã truyền đến nhịp chân trật tự chỉnh tề, Tả tướng quay đầu lại, phát hiện là trên nóc kiệu có ký hiệu của phủ Nhiếp Chính vương.

Động tác đặt tiền của Tả tướng khựng lại, trong phút chốc, lão có phần mờ mịt.

Bởi lão không nghĩ ra được người ngồi kiệu là ai.

Ai cũng biết, Nhiếp Chính vương không đón dâu, không có con nối dõi, cha mẹ mất sớm, về phần chị gái em trai, một người mang tóc tu hành bên ngoài, một người thì đi đứng không tiện, không ra khỏi cửa.

Dù có thể ra ngoài, bọn họ cũng không thể nào ngồi kiệu khắc dấu thân vương, ấy là đại bất kính.

Vậy đáp án đã tỏ, trong kiệu nhất định là chính Giang Toại.

Nhưng vấn đề khác lại tới, nếu người bên trong là Giang Toại, thế người trong chiếc xe ngựa đằng trước, là ai???

*

Buổi chầu hôm nay kết thúc sớm, ngoài ý muốn trong buổi thượng triều hôm nay, hai vị thừa tướng không mở ra hình thức mỉa kháy lẫn nhau, Tả tướng phá lệ im lặng, Hữu tướng cũng phá lệ trầm mặc, hai người bọn họ không đánh chửi nhau, mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi.

Thế nhưng trên cả tòa Kim Loan điện, từ Vệ Tuân trên long ỷ cho đến Vũ Lâm quân bảo vệ đại môn, không ai có tâm trạng nhẹ nhàng.

Mọi người đều có cảm giác mưa gió sắp ập đến, không khỏi căng mặt, sợ nói sai câu nào.

Thực ra bọn họ nghĩ nhiều rồi, lý do Tả tướng nín thinh, Hữu tướng không biết, mà nguyên nhân ông ta im lặng là tại hôm nay muốn tiết kiệm tinh lực, tập trung mục tiêu lên người Nhiếp Chính vương.

Đã hơn một tháng kể từ lúc ông ta tìm gặp Nhiếp Chính vương...

Chuyện lập hậu như đá chìm đáy biển, đến dậy lên tí bọt sóng nào!

Chuyện này là thế nào?! Do vậy hôm nay ông ta muốn đi tìm lần nữa.

Hữu tướng thích nhất là chính sách vòng vo, thì đấy, rõ ràng chuyện lập hậu gắn bó chặt chẽ với Vệ Tuân, nhưng ông ta không đến tìm Vệ Tuân mà chỉ tìm Giang Toại, chọn quả hồng mềm và dễ nói chuyện nhất mà nắn.

Quả hồng mềm Giang Toại vừa hạ triều đã bị Hữu tướng chặn lại, hai người đi vào Văn Hoa điện, Giang Toại ngồi ghế tựa, yên lặng nghe Hữu tướng bắt đầu nói tràng giang đại hải với mình.

Có lẽ cảm thấy cách lần trước vô dụng nên ông ta thay đổi sách lược, tiến hành tẩy não bằng lý thuyết, từ thời Tam hoàng Ngũ đế* đến tiền triều, rồi lại vòng đến tổ tiên của Vệ Tuân, cuối cùng còn đề cập đến lão hoàng đế, chẳng qua xét thấy lão hoàng đế có quá nhiều việc xấu, ông ta thực sự không thể mặt dày dùng lão hoàng đế nêu ví dụ được, cho nên mau chóng lướt qua.

*Tam hoàng Ngũ đế: Cổ nhân lý giải rằng Trung Hoa gồm có hai mặt là kết cấu trạng thái tĩnh "Thiên, Địa, Nhân" và hình thức vận chuyển "Ngũ hành". Bởi vậy, "Tam Hoàng" là chỉ Thiên Hoàng, Địa Hoàng và Nhân Hoàng. "Ngũ Đế" là chỉ Mộc Đế, Thổ Đế, Kim Đế, Thủy Đế, Hỏa Đế. (còn rất dài, muốn biết thêm chi tiết vui lòng lên google tìm kiếm)

Giang Toại nhìn Hữu tướng liến thoắng ba hoa nửa canh giờ chưa ngừng, ông ta không mệt nhưng Giang Toại mệt, hắn xoa huyệt thái dương âm ỷ đau, đúng lúc Hữu tướng kết thúc màn diễn thuyết, ông ta uống ngụm trà, sau đó chờ mong hỏi Giang Toại: "Vương gia cảm thấy, có phải rất có lý không?"

Giang Toại chậm rãi há miệng, sau đó đột nhiên hắt xì một cái.

Hữu tướng: "..."

May mà Giang Toại tránh nhanh, bằng không Hữu tướng đã bị bắn đầy mặt.

Bên này bọn họ tiến hành không thuận lợi, mà bên Vệ Tuân cũng chẳng tốt hơn là bao.

Võ Anh điện, Vệ Tuân im lặng nhìn lão thần quỳ trước mặt mình, cảm thấy bất đắc dĩ.

Tả tướng đã lớn tuổi, mắng không được, đánh không xong, hơn nữa lão còn chẳng có sai lầm nào để Vệ Tuân túm lấy, trông vậy, vẫn là Chu đại nhân đáng yêu hơn ít, ít nhất còn có thể vin vào bốn chữ "không bằng heo chó" để phát cáu, sau đó giáng Chu đại nhân ba cấp, giết gà dọa khỉ.

"Hiện giờ quốc sự bận rộn, trẫm không có thời gian suy xét chuyện này."

Tả tướng ngẩng đầu: "Bệ hạ năm lần bảy lượt dùng những lời này chắn miệng thần, lão thần biết, bệ hạ đã nghe ngán, nhưng hôn sự của bệ hạ liên quan đến giang sơn xã tắc, lão thần không thể không hỏi thăm, thúc giục."

Vệ Tuân vừa định ngắt ngang lời lão, thì lại nghe lão than một tiếng, chuyển đề tài: "Nhưng mà, bệ hạ nói chí phải, hiện giờ quốc sự bộn bề, nội trong vài ngày nữa sứ thần Túc Nhật sẽ đến, đích thật không có thời gian suy xét kĩ càng tỉ mỉ chuyện này."

Vệ Tuân nhướng mày, nuốt ngược lời đã chuẩn bị, y muốn nghe xem kế tiếp Tả tướng muốn nói gì.

Hít một hơi sâu, Tả tướng thỏa hiệp ngước mắt: "Thần tuổi già sức yếu, nói không chừng một ngày nào đó không thể tận trung với bệ hạ được nữa, thần sợ không thấy được ngày đại hôn của bệ hạ, cho nên thần cả gan, muốn xin một đáp án từ ngài."

"Ngài -- thật sự muốn thành hôn, đúng không?"

Vệ Tuân nhìn xuống Tả tướng, lâu sau, y cũng thở dài: "Tất nhiên muốn."

Nhìn chằm chằm mặt Vệ Tuân hồi lâu, cơ bản xách định y không qua loa với mình, trái tim lơ lửng không rõ nguyên nhân sáng giờ của Tả tướng bấy giờ mới chậm rãi yên ổn.

Lời tác: Một thời gian sau --

Tả tướng: Là ta quá ngây thơ

🧻: Đoạn cái quạt chém bừa vì khó hiểu quá, không có ngôn nên câu có lủng củng, thông cảm ○| ̄|_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net