Chương 39: Mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ nhận diện của tướng mạo nhị hoàng tử quá cao, liếc mắt là có thể nhìn ra thân phận của gã là gì, như phản xạ có điều kiện, đại não còn chưa phản ứng lại cơ thể Giang Toại đã theo bản năng làm ra động tác thỏa đáng nhất.

Nở nụ cười thăm hỏi với nhị hoàng tử, không tiếp tục đi lên mà chậm rãi lùi về sau hai bước nhường đường, Giang Toại xoay người vòng ra đằng sau rời đi từ cửa sau.

Tầm mắt Hà Vân Châu cũng bám theo Giang Toại, chờ đến khi Giang Toại đi xa hắn mới quay đầy lại: "Nhị hoàng tử điện hạ, chúng ta vào thôi?"

Nói xong nhưng không thấy nhị hoàng tử phản ứng, hắn không khỏi tăng âm lượng: "Nhị hoàng tử điện hạ?"

Nhị hoàng tử chợt hoàn hồn, cũng bất chấp nơi này là nơi nào mà trực tiếp giơ tay lên chỉ về phía Giang Toại rời đi: "Người kia, là ai?"

Hà Vân Châu giải thích cho gã: "Ấy là Nhiếp Chính vương điện hạ của triều ta, khoảng thời gian trước hắn sinh bệnh, hiện tại vẫn đang dưỡng bệnh, trên dạ yến hôm nay ngài có thể gặp lại hắn."

Thì ra là bị bệnh, thảo nào mặc dày như vậy, da dẻ còn tái nhợt.

Túc Nhật lấy cường tráng nam tính làm tiêu chuẩn cái đẹp, nhưng yếu ớt cũng có vẻ đẹp của yếu ớt, dù sao màu da, hình thể, ngũ quan, mỗi cái tách riêng đều không quan trọng, quan trọng là lúc chúng tổ hợp thành chỉnh thể thì ra hiệu quả thế nào.

Tỷ như hiện tại, quan điểm thẩm mỹ của nhị hoàng tử đã được giội rửa cả chục lần, gã vậy mà bắt đầu có cảm giác diện mạo người Vệ triều dường như không kỳ quái lắm.

Mắt chớp vài cái, nhị hoàng tử cúi đầu xác nhận lại với Hà Vân Châu: "Đêm nay, có thể nhìn thấy hắn?"

Hà Vân Châu mỉm cười: "Tất nhiên, bệ hạ mở tiệc vì ngài, mọi vương công đại thần đều sẽ tham gia, tuy Nhiếp Chính vương bệnh nặng mới khỏi nhưng để thể hiện sự xem trọng với ngài, hắn nhất định sẽ tới."

Nhị hoàng tử rất cao hứng, mặt mày tươi tắn: "Thay ta, cảm ơn hắn."

Hà Vân Châu đã quen với cách ngắt câu kỳ quái của nhị hoàng tử, cái hắn không quen là sự nhiệt tình bất ngờ của gã, hôm nay Thành vương mang theo cái tay gãy đến tiếp đón gã, gã cũng chẳng tươi cười bao nhiêu, hiện tại Giang Toại cùng lắm chỉ giáp mặt gã, gã đã cao hứng như vậy?

Quả nhiên, sách cổ thực sự không lừa mình, Túc Nhật luôn tồn tại ít sinh vật kỳ quái.

...

Bên kia, Giang Toại về tới Văn Hoa điện, hắn cởi áo choàng, ngồi lên trường kỷ rồi tự rót cho mình một chén trà.

Cung nữ nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn đang chỉnh trang lại chiếc áo choàng kia.

Đột nhiên Giang Toại nghe thấy cung nữ nhỏ giọng hỏi hắn: "Vương gia, người ban nãy là sứ thần lần này của Túc Nhật, nhị hoàng tử nước họ sao?"

Giang Toại ừ một tiếng, cầm miếng bánh cát tường trên bàn, cắn một miếng nhỏ, sau khi nuốt xuống hắn liền hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Cung nữ trước tiên không trả lời, từ sau khi Giang Toại sinh bệnh, nếu Vệ Tuân không ở đây thì người hầu hạ Giang Toại chính là nàng, mấy ngày nay ở chung có tác dụng hơn so với mấy tháng trong quá khứ, quan hệ giữa nàng và Giang Toại tiến bộ vượt bậc, giờ đã có thể chia sẻ một số chuyện phiếm không ảnh hưởng tới toàn cục.

Sau khi nàng gấp áo choàng xong liền nhìn quanh, thấy không có ai khác mới thò lại gần, nói chắc nịch: "Vương gia, nô tỳ thấy gã không giống người tốt."

Giang Toại: "..."

Một đám người, sao ai cũng nhìn từ tướng mạo vậy.

Buông cái bánh cát tường ăn được nửa, Giang Toại nhướng mày: "Vậy ngươi nói xem gã chỗ nào không giống người tốt."

"Đầu tiên, tướng mạo gã vô cùng hung ác, tục ngữ có câu tâm sinh tướng, cẩn thận một chút luôn không hại; tiếp theo, mới rồi gã cứ nhìn ngài đăm đăm, lúc rẽ, nô tỳ lặng lẽ ngoảnh lại nhìn thoáng quá, gã vẫn nhìn ngài chăm chắm cơ."

Giang Toại chống cằm, nhưng ngược lại không cảm thấy có gì bất thường, hắn là Nhiếp Chính vương, đi đến đâu cũng không thiếu ánh nhìn chằm chằm của người khác, vị nhị hoàng tử kia khả năng cũng là xuất phát từ công vụ mới đánh giá hắn thêm vài lần.

Thấy vẻ mặt cung nữ như xin công nhận, Giang Toại nghĩ ngợi, đoạn nói: "Thế nhưng bệ hạ cũng thế mà."

Dáng vẻ hung ác ✓

Không có việc gì liền nhìn hắn chằm chằm ✓

Cung nữ không ngờ hắn sẽ nói như vậy, tức khắc nghẹn lời, qua hồi lâu nàng ta mới mặt đỏ tía tai phản bác: "Kia, kia, bệ hạ không giống."

Giang Toại hiếu học ngẩng đầu: "Không giống chỗ nào?"

Cung nữ: "..."

Bệ hạ là chủ tử của nàng, người một nhà luôn muốn bảo vệ người một nhà, riêng điểm này đã khác.

Cung nữ xuất thân thích khách chưa từng học cách nói lời ngon tiếng mật nên nhất thời không thể nào trả lời, chờ đến khi nàng nghĩ ra nên dùng lý do gì trả lời đã là một canh giờ sau.

Vệ Tuân gặp nhị hoàng tử, hàn huyên với gã cả sáng, nhị hoàng tử trở về nghỉ ngơi còn y vòng tới chỗ Giang Toại ăn trưa với hắn.

Trong lúc cung nữ nghĩ tới câu hỏi của Giang Toại, nàng đứng một bên không nhịn được đặt Vệ Tuân cùng nhị hoàng tử lên bàn so.

Sau đó nàng bi đát phát hiện, bệ hạ quả thật giống nhị hoàng tử kia, chẳng qua vóc người bệ hạ nhỏ hơn gã một cỡ, nước da trắng hơn gã hai số, mà giá trị nhan sắc thì sao hơn gã ba số.

Cuối cùng có lẽ mắt mẹ tự thêm bộ lọc, nhưng cung nữ không biết bộ lọc là gì, nàng chỉ cảm thấy càng nhìn bệ hạ càng kiêu ngạo, càng nhìn bệ hạ cùng vương gia càng thấy hai người bọn họ thật xứng đôi vừa lứa.

Giang Toại ăn được nửa, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hắn muốn quay đầu lại nhìn một cái, Vệ Tuân lại gắp cho hắn một miếng xương sườn, Giang Toại cúi đầu ăn xương sườn, Vệ Tuân nhân cơ hội giương mắt trừng cung nữ cảnh cáo.

Cung nữ thầm rùng mình, vội dừng lại không dám nhìn loạn nữa.

Ăn trưa xong, Giang Toại cùng Vệ Tuân nói về nhị hoàng tử, ấn tượng của Vệ Tuân với gã khá tốt, làm người trung hậu, ngay thẳng, khi nói chuyện không ra vẻ sứ thần hay hoàng tử, thái độ với Vệ Tuân hết sức tôn kính chứ chưa đến mức cung kính.

Sứ thần đại diện cho thái độ một nước, nhị hoàng tử như vậy chứng tỏ bọn họ lúc này là thật tâm muốn giao hảo với Vệ triều, lấy tư thái ngang bằng.

Thực lực quốc gia quyết định hết thảy, may thay Vệ Tuân là do Giang Toại nuôi lớn, y sẽ không giống mấy kẻ bảo thủ trong triều ngày nào cũng treo bốn chữ đại quốc to lớn trên miệng, không có việc gì liền hồi tưởng vinh quang năm xưa, vả lại chọc lọc làm lơ loạn trong giặc ngoài, luôn bên bờ vực mất nước trong ba mươi năm kia.

Cách nghĩ của Vệ Tuân khả quan và lý trí, y mưu cầu biên cảnh hòa bình, hai nước thông thương, kéo theo kinh tế phồn vinh; mà cái thái tử Túc Nhật mưu cầu là quốc gia ổn định, gia tăng lợi thế kế vị, thứ hai bên mưu cầu khác đường cùng đích, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này nhị hoàng tử hồi sứ sẽ trở thành nét bút rực rỡ đậm màu trên trang sử sách, ghi lại mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước bắt đầu.

Nhưng mà bất ngờ tuy đến trễ, chỉ là chưa bao giờ vắng họp.

...

An tĩnh ngồi ở chỗ của mình, Giang Toại vẫn coi bản thân thành một linh vật, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nếu có người nâng chén kính rượu thì hắn cũng cùng nâng chén, bầu không khí của buổi dạ yến vô cùng hài hòa, hài hòa đến độ hắn cho rằng đêm nay cứ vậy mà kết thúc, bất chợt nhị hoàng tử ngồi đối diện hắn đứng dậy, cúi chào Vệ Tuân trên vị trí cao nhất, đồng thời vẽ một vòng tròn giữa mày.

Đây là nghi thức thể hiện sự tôn kính của Túc Nhật, vòng tròn đại biểu vầng thái dương, cũng là vật tổ quốc gia bọn họ sùng bái.

Trước khi dạ yến bắt đầu, nhị hoàng tử mở lễ vật mình mang đến qua, còn nói trước mặt vương công đại thần nước mình muốn được đáp lễ cái gì, đơn giản chính là hiệp nghị hòa bình, trao đổi kỹ thuật, sửa đường mở đường vân vân, những cái đó Vệ Tuân cũng muốn, mà trước đó y đã đáp ứng rồi, cụ thể bọn họ xuất bao nhiêu, Túc Nhật xuất bao nhiêu, tất phải bàn bạc riêng với bộ Lục cùng Hồng lư tự. Hiện tại nhị hoàng tử đứng lên là vì một chuyện khác.

Thái tử của bọn họ đã đặc biệt dặn dò, bảo gã nói tách chuyện này với những chuyện khác ra, vì gã ta không hy vọng bị chuyện này ảnh hưởng đến giao dịch giữa hai nước.

Về phần đến tột cùng vị thái tử nọ muốn làm gì, nhị hoàng tử đã vô cùng ngay thẳng nói ra: "Còn nữa, phụ hoàng ta, tức hoàng đế Túc Nhật quốc muốn cầu thú cho con ông ấy một người vợ đến từ Vệ triều, mượn chuyện này kết Tần Tấn chi hảo*.

*Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện - Hi Công năm thứ 23". Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ hữu hảo với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái cho Tần Mục Công

Nhị hoàng tử nói những lời này chậm rì rì mà trưởng giả, như đã sớm dự liệu, Giang Toại nghe vậy đáy lòng liền ôi một tiếng, té ra là muốn liên hôn, đang dưng đứng dậy làm hắn còn tưởng Túc Nhật giữ lại chiêu gì phía sau.

Tâm thái Giang Toại rất vững vàng không đại biểu tâm thái mọi người đều vững vàng, nhị hoàng tử vừa thốt ra những lời ấy, đại điện tức khắc ồn ào, không ít người thầm thì khe khẽ.

Không có ý gì đâu nhưng mà Túc Nhật muốn liên hôn, bọn họ lấy ai để liên hôn??

Công chúa của cả hoàng thất sau khi trải qua sàng lọc chính là Chúc Thiều Trưởng Công chúa, trước không nói bà đã hơn ba mươi tuổi, từng gả hai lần, vấn đề là người ta đã từng liên hôn từ lâu đó, kết quả của liên hôn là hai nước ngoài mặt giao hảo, sau lưng thì trở mặt, hoàng đế Đông Lưu đến tâm tư giết chết trưởng công chúa cũng có, chỉ là bất đắc dĩ người đang ở nơi xa, hắn không cách nào xuống tay.

Công chúa vô vọng thì chỉ có thể tìm quận chúa tông thất, hoặc là huyện chúa, mọi người đếm đầu ngón tay tính nửa buổi, phát hiện những quận chúa đến tuổi đều đã gả chồng, không gả chồng thì vẫn là con nít, lớn nhất bất quá mới chính tuổi.

Cũng không thể để một bé gái chính tuổi đi liên hôn được, khác nào cầm thú chứ.

Vậy là người duy nhất phù hợp tiêu chuẩn liên hôn chỉ còn lại Huyện chúa Nhưỡng Thiện.

Nhưng mà người được chọn cũng không thỏa đáng, đầu tiên nàng là con gái công chúa chứ không phải Thân vương, nàng cũng không mang họ Vệ, điều này vi phạm dự tính ban đầu của việc liên hôn. Tiếp theo, nàng là con gái duy nhất của Trưởng Công chúa, sau khi trưởng công chúa tái giá không lâu, trượng phu bà liền qua đời vì bệnh, nhiều năm trôi qua bà vẫn luôn sống qua ngày cùng con gái, vì bận tâm đến tâm trạng trưởng công chúa, hoàng thượng rất có thể sẽ không gả Huyện chúa Nhưỡng Thiện đến nơi xa như vậy.

Nói vậy...

Tức khắc người nào trong dạ yến cũng thấy bất an, da đầu kéo căng, đặc biệt Tả tướng Hữu tướng là nghiêm trọng nhất, sợ Hoàng đế bất chợt nhớ tới nhà bọn họ còn nữ hài chưa xuất giá, phong làm công chúa ngay tại chỗ, đóng gói đưa đến Túc Nhật.

Con đường hòa thân quá mức hung hiểm, nhìn trưởng công chúa chẳng phải là ví dụ tốt nhất sao, không chú ý cái là chồng mình cũng bị người khác làm thịt!

Trong phút chốc, sắc mặt mỗi người một khác, có khẩn trương, có trắng bệch, có vui sướng, có sống chết mặc bay.

Kiểu cuối cùng chính là Giang Toại.

Hắn hứng thú dào dạt nhìn sắc mặt tất cả cấp dưới một lần, sau đó nhìn về phía Vệ Tuân ở bên trên. Không khác hắn nghĩ, Vệ Tuân mở miệng tỏ ý từ chối: "Đa tạ ý tốt của hắn lệnh tôn, nhưng trẫm hẵng còn trẻ chưa có con gái, cũng chẳng có chị em, sợ là không thể đáp ứng thỉnh cầu này."

Nghe Hoàng đế mở miệng, đa số đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có số ít thấy tiếc nuối, vốn tưởng vậy là xong, dè đâu nhị hoàng tử kia cười sang sảng, buột miệng nói: "Không sao, không sao, không phải nữ nhân cũng được!"

Giang Toại phun một ngụm rượu ra, tí thì sặc chết.

Cung may lời nhị hoàng tử vừa thốt ra quá đỗi kinh hãi thế tục nên không ai chú ý tới Nhiếp Chính vương làm gì, hắn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn nhị hoàng tử, ngay cả rượu dính trên vạt áo cũng quên lau.

Không chỉ Giang Toại cùng những đại thần khác mà Vệ Tuân vân đạm phong khinh, hờ hững nhất cũng bị chấn động, y chầm chậm chớp mắt, sau đó hỏi: "Trẫm vừa rồi không nghe rõ, ngươi nói, không phải cái gì cũng được?"

"Nữ nhân." Nhị hoàng tử nghiêm túc giải thích: "Túc Nhật chúng ta sùng bái mặt trời, cho rằng nam nhân là con nối dõi mà mặt trời để lại dưới đất, quốc gia ta xưa nay có tục lệ cưới nam thê, nam thê ở nhà, tông tộc mới có thể tốt đẹp. Cho nên không phải công chúa cũng không sao, vương gia bọn ta cũng có thể tiếp thu."

...

Ngươi có thể tiếp thu, không có nghĩa là bọn này có thể tiếp thu!

Man rợ, quá man rợ! Thật không hổ là quốc gia sùng bái mặt trời, trong đầu chỉ có mặt trời, đến nam nhân cũng không tha, hơn nữa đến cả nam nhân nước khác cũng không tha!

Các đại thần rít gào đầy cõi lòng, nét mặt người này lại trống rỗng hơn người kia, hết cách rồi, nhị hoàng tử nói quá đương nhiên, bọn họ vậy mà không nghĩ ra bác lại gã thế nào.

Không nghe thấy tiếng phản đối, nhị hoàng tử càng thản nhiên, trong lúc ấy gã còn quay đầu, nhếch môi lộ hàm răng trắng tinh với Giang Toại đang trợn mắt há hốc mồm.

Người Giang Toại cứng đờ, một luồng khí lạnh ngay lập tức từ dưới xộc thẳng lên đỉnh đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net