Chương 45: Chiến thắng trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ván cờ đêm khuya cuối cùng kết thúc dưới sự chém giết đơn phương của Giang Toại.

Sắc trời đã có dấu hiệu chuyển sang màu xanh thẫm, hoàng thượng và Nhiếp Chính vương tạm biệt nhau, mỗi người trở về tẩm điện của mình, một người hưng phấn đi tới đi lui, còn người kia quay về giường nằm trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng mới nặng trĩu thiếp đi.

Và rồi một canh giờ sau, Giang Toại tỉnh lại từ giấc ngủ, lại lần nữa nhìn thấy gương mặt mới tách ra không lâu.

Vệ Tuân ngồi ở mép giường hắn, không có dấu vết nào của việc thức cả đêm, y cứ đẩy vai Giang Toại liên tục, miệng nói: "Thái phó, rời giường đi, cần phải xuất phát rồi."

Giang Toại khó nhọc mở mắt ra, đầu óc ngơ mất một giây, nhớ tới chuyện hôm nay phải làm, hắn lặng im một chốc, há miệng nói: "Bệ hạ, người vi thần hôm nay không..."

Không cho hắn cơ hội nói hết câu, Vệ Tuân đứng vèo cái dậy, sai cung nữ đứng bên cạnh: "Tốt lắm, Thái phó dậy rồi, mau lên, thay quần áo cho hắn đi."

Giang Toại: "..."

Cứ như vậy, Giang Toại bị ép thay quần áo, bị ép ngồi trên xe ngựa rộng lớn, ngồi trong chiếc xe ngựa hoàng gia có thể nằm ngang, Giang Toại đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn không tuân theo lòng mình mà nằm xuống, dựa vào đệm mềm ngủ cả đường.

Theo thông lệ các nước, khi sứ thần ngoại quốc tới Vệ triều, Vệ triều phải mở dạ yến lớn để khoản đãi sứ thần vào ngày đầu tiên, ngày hôm sau sẽ dẫn rất nhiều người đi săn với các sứ thần ở núi Trường Nhạc.

Khu săn bắn đã có từ lâu, về phần những động vật được chuẩn bị để săn thì trước hết sẽ được vận chuyển từ vườn thú hoàng gia qua đây, sau khi cho ăn uống no nê mới thả vào khu săn bắn, việc này đảm bảo ai cũng có thể săn được thứ gì đó, đồng thời tránh thú dữ vì quá đói mà chủ động tấn công người.

Mặc dù Giang Toại không nóng tính, bình thường vô cùng hiền hòa, nhưng hắn cũng là một người đàn ông đích thực, luôn rất thích thú với việc đi săn, nhưng hôm hay hắn quá mệt, nếu không ngủ thì chắc còn đỡ, đằng này hắn ngủ một canh giờ rồi bị người ta thô bạo kéo từ giường dậy, vì thế dẫn tới mỗi bước đi đều có cảm giác như đạp lên bông, đừng nói đi săn, nói chuyện phiếm với người khác cũng đã khó lắm rồi.

Hoàng thượng nhất định phải đi chung với sứ thần, mà theo quy củ, con mồi đầu tiên là do Hoàng đế săn, con mồi thứ hai là do sứ thần bắn, hôm nay là dịp cả nhà vui mừng, cực kỳ nhiều người đến, tất cả đại thần đều đã tới, mỗi đại thần lại mang theo mấy người nhà.

Đa số là dẫn theo con trai, cũng có người mang vợ và con gái, ngoài ra có vài trường hợp đặc biệt, đến mẹ già cũng đem theo.

Các đại thần đều vây quanh Vệ Tuân, gia quyến đại thần thì tản ra bốn phía, mỗi người tìm thứ mình thấy hứng thú, đã lâu rồi Giang Toại chưa thấy khung cảnh tràn trề tuổi xuân như vậy, ngồi trên yên ngựa, hắn nắm dây cương, vừa lướt nhanh sơ qua vài gương mặt trẻ trung xa lạ, vừa đá nhẹ vào bụng ngựa để con ngựa đi về phía mình đã định.

Đêm qua nhận được lệnh điều động nên sáng sớm hôm nay Giang Ngũ đã vào việc, cậu ta đi bộ bên cạnh Giang Toại, ngoan ngoãn vác cung và mũi tên cho Giang Toại, phát hiện có người đang đánh gia mình, cậu ta lập tức quay đầu lại cho đối phương một khuôn mặt tươi tắn.

Cung nữ: "..."

Cái chiêu giả ngu này đều là đồ đây chơi thừa, ám vệ nhà họ Giang bất quá cũng chỉ như vậy.

...

Giang Toại đã đến núi Trường Nhạc rất nhiều lần, hắn nhớ rõ địa hình nên chọn một con đường vắng lại khá dễ đi, nhìn khe nước uốn lượn chảy xuống núi, hắn ghìm dây cương, nhẹ nhàng nhảy xuống, vươn tay hứng một ít nước suối mát rượi, sau đó nhìn nước chảy từ kẽ tay, những giọt nước lớn nện xuống tảng đá, bị ánh mặt trời chiếu vào rọi ra ngũ sắc.

Khóe miệng Giang Toại bất giác cong lên, cơn buồn ngủ tan đi không ít, đứng trước cảnh đẹp thiên nhiên nguyên sơ thế này, tâm trạng của hắn như không khí rừng tràn vào buồng phổi, mát mẻ lại trong lành.

Đúng lúc này Giang Toại nghe thấy tiếng reo hò xuyên thủng núi rừng truyền đến từ xa: "Cảm tạ vầng thái dương, ban cho ta sức mạnh!"

Giang Toại: "..."

Giang Ngũ, cung nữ: "..."

Chuyện gì vậy, còn gieo vần một cách kì lạ.

Hiện tại Giang Toại có chứng sợ nhị hoàng tử, tuy hắn biết bản thân không thể nào đi hòa thân được, nhưng vừa nghĩ đến mấy ý đồ của nhị hoàng tử là cả người hắn nổi đầy da gà.

Đi nhanh đi nhanh, rời xa chỗ thị phi này.

Mạt Vũ thấy hắn đi về phía trước thì lập tức nhét dây cương cho Giang Ngũ, còn mình chạy nhanh tới, chân chó nói: "Vương gia, ngài muốn con nào, nói với nô tỳ đi ạ, nô tỳ chắc chắn sẽ săn về cho ngài trước bữa trưa."

Thân phận hiện giờ của Mạt Vũ đang trong tình trạng lộ một nửa, Giang Toại đã biết nàng ta là người của Vệ Tuân, cũng biết tài nghệ nàng không tầm thường, có điều hắn không ngờ được công việc trước của Mạt Vũ là thích khách, chuyên giết người cướp của.

Bị phát hiện thì về sau rất khó để nghe và nhìn lén, nhưng cũng có chỗ lợi, nàng không cần giả vờ yếu đuối nữa.

Để bắt chước nữ tử bình thường, ngày thường Mạt Vũ mài mực đều phải vô cùng cẩn thận, mười lăm phút mới mài ra được một đĩa nhỏ, cái này thật sự quá lãng phí nhân tài, phải biết rằng lúc nàng luyện kiếm pháp Lăng Tiêu, mười lăm phút đã mài phẳng tảng đá!

Mắt Mạt Vũ lóe sáng, hiện tại nàng rất muốn xòe hai tay trước mặt Giang Toại, phô bày thực lực chân chính của mình, nhưng sau khi Giang Toại đi được vài bước, hắn ngáp trước rồi mới nhìn nàng.

"Thôi, ngươi đi lấy cho ta cái đệm, đến lúc lên núi ta phải nghỉ ngơi chốc lát."

Mạt Vũ: "... Vâng"

Võ công mạnh mẽ thì sao, trong mắt Giang Toại, nàng vẫn chỉ là một cung nữ nhỏ rót nước mài mực cho hắn trước đây.

Nhận được nhiệm vụ, Mạt Vũ nhanh chóng đi xuống, dọc đường nàng đụng phải không ít người.

Hôm nay Vệ Tuân nài ép lôi kéo đưa Vệ Tuân tới núi Trường Nhạc bằng được là vì muốn đi săn với hắn, cho hắn xem tư thế oai hùng xiết bao của y, nhưng vừa đến khu săn bắn, Giang Toại đã mất hút, Vệ Tuân hơi nhụt chí, nhị hoàng tử bên kia lại liên tục òa ra âm thanh khiến y không cao hứng.

"Lại thành công! Cảm tạ vầng thái dương!"

"Ha ha, con thứ ba, xem ra bất kể ở nơi nào, người được quan tâm nhất vẫn là hậu duệ mặt trời chúng ta!"

Thái dương Vệ Tuân nảy thình thịch, rất muốn noi theo Hậu Nghệ, trước tiên đá gã lên mặt trời gã yêu nhất, sau đó bắn nổ gã và mặt trời bằng một mũi tên.

Vệ Tuân không muốn đáp lại gã nên kéo dãn khoảng cách giữa hai người, lại bắt đầu tìm con mồi khác, những người phía sau chậm rì rì đi theo, vóc người Bào Phú thấp bé, con ngựa y chọn cũng là một con ngựa tốt kiểu đáng yêu, y cưỡi song song với Hà Vân Châu, ngó vẻ hớn hở trên mặt nhị hoàng tử, y không khỏi hỏi Hà Vân Châu ở kế bên: "Người Túc Nhật nào cũng thế này à?"

Vẻ mặt Hà Vân Châu phức tạp: "... Cũng không phải."

Hai người cùng nhìn về phía trước, trong lòng không hẹn mà cùng suy nghĩ một việc.

Vậy nên rốt cuộc vì sao Thái tử Túc Nhật lại phái thằng em trai này đi sứ chứ, chẳng lẽ gã ta không sợ danh tiếng nước mình bị tổn hại à???

...

Đám con cháu thế gia tụm năm tụm ba với nhau, đa số là phân chia theo dòng họ, chẳng hạn nhà này và một nhà khác là anh em đồng hao, nhà kia với một nhà khác là quan hệ nhiều đời. Còn người lớn tuổi hơn chút sẽ đồng hành với bạn bè qua lại thân thiết. Nhưng cũng có một số ít thích một mình một chỗ.

Chu Công Chính là một vị quan có cả thảy bốn đứa con trai, con cả ba năm trước đỗ tiến sĩ, hiện tại đang làm quan ở nơi khác, đứa thứ hai chưa lập gia đình, chưa làm quan, vẫn đang chuẩn bị khoa cử, về phần đứa thứ ba và thứ tư, đây là một cặp song sinh, vừa đến tuổi để chỏm nên không thích hợp đến mấy dịp như này. Thế nên lần này người nhà đi cùng Chu đại nhân cũng chỉ có một mình đứa con thứ Chu Cần Hĩ, nhưng y chỉ thích múa bút hành văn, không thích mấy trò đánh đánh giết giết.

Khi trời còn chưa sáng y đã bị Chu đại nhân đánh thức, còn chưa cả ăn cơm, tới hoàng thành đợi gần một canh giờ đội ngũ mới xuất phát, y không am hiểu cưỡi ngựa, nhưng trong trường hợp này y lại không thể ngồi xe ngựa nên đành chịu đói chịu khát, trên đường đã căng thẳng lại lo âu kiểm soát dây cương.

Với người khác là thời gian đầy vui thích, còn với y thì quả thực là một cuộc tra tấn.

Địa vị của Chu đại nhân rất cao, con ông đương nhiên cũng ở đội ngũ trên đầu, suốt dọc đường, Chu Cần Hĩ đều yên lặng nhìn chiếc xe ngựa trông rất sang trọng thoải mái đằng trước, lòng y đầy bất bình.

Đều là người trẻ, dựa vào đâu Nhiếp Chính vương được ngồi xe ngựa, quá bất công!

Cả đường Chu Cần Hĩ đều mang theo căm giận, tới núi Trường Nhạc đương nhiên sắc mặt cũng chẳng tốt hơn là bao, ban đầu còn có người định nói vài câu với y, nhưng vừa thấy y bày vẻ mặt tồi tệ ấy ra thì tức khắc ngừng ý định, quay đầu đi tìm người khác.

Chu Cần Hĩ cũng chẳng để ý mấy chuyện đó, y cưỡi ngựa, tâm trạng chán ngán đi loạn khắp nơi, đột nhiên trông thấy một người ở xa xa, mắt y tức thì hơi sáng lên.

Luống cuống muốn giục ngựa tiến lên nhưng con ngựa hoàn toàn không nghe lời y, y đành phải xoay người xuống ngựa, chạy nhanh về phía người nọ.

"Công tử! Đợi đã!"

Tả Tri Thu bước đi lơ đễnh, mặc dù cậu ta là tân khoa trạng nguyên nhưng Vệ Tuân lại không coi trọng cậu, người khác nhìn thái độ của Vệ Tuân, không đoán ra suy nghĩ của Hoàng đế nên chỉ có thể đi cùng nhau coi nhẹ cậu ta, hiện giờ bên cạnh Hoàng đế toàn là trọng thần, vị trạng nguyên còn chưa lên làm quan như cậu ta hoàn toàn không có tư cách đến gần thánh thượng.

Cậu ta đang suy nghĩ nên thu hút sự chú ý của Vệ Tuân thế nào thì bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng kêu, quay đầu nhìn, một thiếu niên áo xanh đang chạy về phía mình.

Chu Cần Hĩ vất vả lắm mới chạy đến trước mặt Tả Tri Thu, y thở hổn hển hít hai hơi rồi mới nói: "Công tử, thì ra ngươi cũng ở đây, ngươi còn nhớ ta chứ?"

Tả Tri Thu mỉm cười: "Tạm biệt ở Thiên Thanh Các, không ngờ còn có thể gặp lại."

Chu Cần Hĩ vui vô cùng, những tưởng Tả Tri Thu sẽ không nhớ rõ y, ai dè cậu ta không chỉ nhớ, mà thậm chí còn nhớ rất rõ là đằng khác.

Vui vẻ bật cười, Chu Cần Hĩ vội bổ sung lời giới thiệu chưa kịp nói lần trước: "Công tử, đa tạ ơn cứu mạng lần trước của ngươi, tại hạ họ Chu, tên Cần Hĩ, còn chưa biết nên xưng hô với công tử thế nào?"

Trong triều không ít người họ Chu, Tả Tri Thu bình tĩnh thầm rà các vị đại nhân họ Chu một lượt, sau đó ôn hòa trả lời: "Ta họ Tả, tên Tri Thu."

Chu Cần Hĩ đương nhiên đã nghe được cái tên Tả Tri Thu này, đây chính là trạng nguyên đó.

Sự sùng bái và kinh hỉ trên mặt hắn sắp tràn hết ra ngoài: "Trời ạ, ngươi, ngươi là trạng nguyên, vậy mà ta lại được trạng nguyên cứu, ta có vận may gì vậy chứ, Tả công tử, không, trạng nguyên lang văn võ song toàn, hiệp can nghĩa đảm như thế thật sự là tấm gương của các bậc quân tử trong thiên hạ mà!"

Tả Tri Thu cười một tiếng: "Gọi tên ta là được rồi, tuổi chúng ta cũng chẳng cách nhau là bao, thay vì cứ công tử đến công tử đi thì chi bằng đối xử với nhau như bạn bè."

Chu Cần Hĩ gật đầu lia lịa: "Được được được!"

Có người đi ngang qua nghe vậy tức khắc líu lưỡi nhìn về phía bọn họ.

Ai thế, vậy mà có thể khiến nhị công tử nhà họ Chu mắt cao hơn đầu hạ mình, phải biết rằng cho dù là đại nhân Hà Vân Châu thì trong mắt Chu Cần Hĩ cũng coi như là kẻ quần là áo lượt không am hiểu văn chương.

Có lẽ bọn họ không biết, Chu Cần Hĩ có phức cảm với phẩm chất anh hùng rất nặng, bản thân y thạo văn, lại vô cùng tán thưởng nam nhân có võ thuật cao, bảo vệ quốc gia, trước khi Tả Tri Thu xuất hiện, người y ngưỡng mộ nhất là Cố Phong Huyền, nhưng Cố Phong Huyền chỉ biết đánh giặc, không biết viết văn chương, hiện giờ Tả Tri Thu xuất hiện, Cố Phong Huyền lập tức bị y đá sang một bên.

Y thật lòng muốn kết bạn với Tả Tri Thu, còn Tả Tri Thu mặt mày tươi cười, qua dăm ba câu đã kéo gần mối quan hệ giữa hai người lại không ít, sau đó cậu ta không dấu vết dẫn dắt trọng tâm câu chuyện, thành công khiến Chu Cần Hĩ đưa mình đi gặp cha y, Chu đại nhân Chu Công Chính.

Từng người trong đội săn thú đã phân tán đi rất xa, đội ngũ bọn Vệ Tuân đang lần lượt lên núi.

Thú dữ cỡ lớn thường thích chui vào rừng, mặt trời đã treo sáng chói trên trời, ánh sáng mạnh lóa mắt đổ xuống giữa các cành cây, Giang Toại ngồi dưới một gốc cây gần đỉnh núi, đang định ngủ, nhưng chẳng hiểu sao sau khi ngồi xuống lại không buồn ngủ nữa.

Nhắm mắt chuẩn bị mãi, thấy mình không ngủ được thật, phắt cái hắn mở mắt ra với vẻ mặt vô cảm. Mạt Vũ và Giang Ngũ đều trông cạnh hắn, thấy hắn mở mắt, bọn họ người này hăng hái hơn người kia.

Hai người trăm miệng một lời: "Vương gia có gì sai bảo?"

Giang Toại sờ cái bụng bắt đầu kêu la, chỉ huy: "Giang Ngũ, đi bắt cá, Mạt Vũ, ngươi nhóm lửa đi, bổn vương đói rồi, chúng ta tìm đồ có sẵn, hành động riêng."

Dứt lời, Giang Toại liền đứng lên, Giang Ngũ rất nghe lời lập tức quay người chạy đến cạnh dòng suối, tới gần dòng suối, cậu ta đột nhiên ngừng lại, mắt như mắt ưng, tỉnh bơ nhìn chằm chằm mặt nước, xoa tay hằm hè, chuẩn bị nhảy xuống bất cứ lúc nào.

Mạt Vũ: "..."

Nàng cạn lời dời mắt, vội hỏi Giang Toại: "Vậy vương gia, ngài muốn đi đâu?"

Giang Toại cúi xuống nhặt một thanh đoản kiếm khá sắc bén trong đống đồ Mạt Vũ đem theo: "Ta vào trong xem thử có gì ăn được không."

Người khác đi săn là để khoe khoang, Giang Toại đi săn là để lấp đầy bụng, buổi sáng quá buồn ngủ nên hắn chưa ăn cơm đã đến đây, hiện tại hắn thật sự siêu đói, không có thì giờ vật lồn với đám thú săn. Chỉ cần ăn được, hắn sẽ không từ chối cái gì. Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, Giang Toại hết sức tự mình biết mình, con mồi của hắn e là sẽ chẳng cao bằng chiếc ủng ấy chứ, không cần đeo cung tên, một thanh đoản kiếm đã đủ rồi.

Giang Toại tùy ý tung đoản kiếm lên, thanh kiếm xoay hai vòng trên không, lúc rơi lại vào tay hắn vẫn chuôi kiếm vẫn ở dưới, Mạt Vũ vốn còn hơi lo lắng, thấy vậy mới nhớ phụ thân Giang Toại là cựu đại tướng quân trấn quốc Giang Bất Lưu, dù hắn chưa từng tập võ, tài nghệ cũng tốt hơn người thường rất nhiều.

Giang Toại nói mình sẽ về nhanh, Mạt Vũ đơn thuần tin ngay. Vào cánh rừng, Giang Toại vừa nhìn quanh bốn phía vừa thả nhẹ bước chân, nghĩ xem nên săn con nào về.

Gà rừng hay thỏ hoang là cả một vấn đề.

Bình thường khả năng xác định phương hướng của Giang Toại cũng tạm, nhưng lên núi, chỗ nào trông cùng xêm xêm nên hắn nhanh chóng bị lạc, nhưng bản thân hắn chưa nhận thức được, vẫn không ngừng tiến về phía trước.

Càng đi, cây cối càng thưa thớt, trái lại mấy lùm cỏ dưới đất lại rất tươi tốt, chợt Giang Toại nghe thấy một loạt tiếng chân lộn xộn dồn dập. Như thể có thứ gì đó với hình thể khổng lồ đang xông về phía hắn.

Giang Toại không quay đầu lại, phản ứng đầu tiên là mau chóng bỏ chạy, đám động vật cũng mặc kệ tên loài người đứng đằng trước có địa vị cao bao nhiêu, sau khi hoảng sợ chúng chỉ biết đâm liều chạy loạn, Giang Toại chạy về trước vài bước, chợt nghĩ mình nên chạy sang một bên, vậy thì dù đám động vật đằng sau có lao tới cũng không đâm phải hắn, nghĩ vậy, Giang Toại vội quẹo trái, bên trái là một cái cây, hắn rẽ bụi cỏ, vòng qua thân cây, Giang Toại vừa mới chạy ra khỏi liền thấy ngay một con lợn rừng tuổi trẻ sức khỏe dồi dào gắng sức xông về phía mình.

Giang Toại: "..."

Mắt hắn trợn trừng, theo bản năng nhìn thoáng qua sau lưng, được lắm, là một con hươu đực trưởng thành.

... Đây là vị trí trung tâm bỏ mạng gì vậy chứ!

Trước có lợn, sau có hươu, mà hai con dã thú này đều là do bị người ta xua tới đây, người muốn săn lợn rừng là nhị hoàng tử, người muốn săn hươu đực là Vệ Tuân, lúc Giang Toại không có mặt, hai người bọn họ ngấm ngầm so tranh, so với việc đi săn thì bọn họ đều muốn chờ đến giữa trưa đem theo con mồi phong phú về để Giang Toại mở rộng tầm mắt, nhưng không ai ngờ tới Giang Toại lại bất ngờ một thân một mình xuất hiện giữa rừng rậm.

Người mắt sắc thấy hắn bèn sợ hãi kêu: "Mau tránh ra!"

Giang Toại không đếm được đây là lần thứ mấy hắn hối hận vì trước kia không học khinh công.

Con hươu đực cách hắn một khoảng, nhưng con lợn rừng lại chỉ cách hắn có mấy mét, trong cái chớp mắt tiếp theo là có thể đáp chân lên mặt hắn, vào khoảnh khắc ấy, Giang Toại có muốn tránh cũng không được.

Vệ Tuân cưới ngựa tới, thấy rõ người đứng ở giữa, con ngươi y co lại, y không có cả thời gian sợ hãi, đứng phắt dậy đạp lên lưng ngựa, mượn lực nhảy lên, dùng khinh công nhanh chóng lao về phía trước.

Tốc độ của y quá nhanh, mọi người thậm chí còn nghe được tiếng xé gió, hơn nữa tiếng xé gió ấy còn không ngừng lại tí nào.

Giang Toại đứng đực tại chỗ, đột nhiên eo hắn được ai đó nắm lấy, hai người cùng lui về phía bên kia, nhưng mới lui được mấy bước cả hai đã ngã xuống đất. Cú ngã mạnh đột ngột khiến sức chịu đựng của Vệ Tuân giảm xuống không ít, y chỉ có thể kiên trì đến khi rời khỏi nguy hiểm.

Bởi vì sau lưng có Vệ Tuân nên Giang Toại hầu như không bị đập mà nằm trên người y, Giang Toại vội vàng đứng dậy, nhưng tay Vệ Tuân hãy còn nắm chặt eo hắn, giờ đây cuối cùng y mới thấy sợ hãi, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không rảnh chú ý đến những người khác.

Ngay sau khi Vệ Tuân mang hắn đi, nhóm Vũ Lâm quân cũng đuổi tới theo, bọn họ quỳ gối cạnh Vệ Tuân và Giang Toại, vây thành một vòng tròn đen nghịt. Dẫu sao cũng là khu săn bắn của hoàng gia, dù Vệ Tuân không xuất hiện, Giang Toại cũng sẽ không bị gặp nguy hiểm.

Giang Toại hít sâu một hơi, vỗ tay Vệ Tuân rồi lại cúi xuống nhanh chóng nói: "Được rồi được rồi, không sao hết rồi, để tôi xem người có bị thương ở đâu không."

Giang Toại không bị làm sao, nhưng cánh tay Vệ Tuân lại có chút bầm tím, nghiêm trọng nhất là sau cổ, một ngọn cỏ khô xuyên qua da y, cắm vào chừng một ngón tay cái, Vệ Tuân trầm mặt đứng lên, im lặng rút ngọn cỏ khô kia ra, y nhìn nơi Giang Toại vừa đứng, một con lợn rừng im lặng nằm trên đất, hiển nhiên là đã chết.

Cách con lợn rừng không xa, con hươu đực kia cũng có kết cục tương tự.

Tuy nhiên giữa hai bên vẫn có điểm khác biệt, giữa trán lợn rừng bị một mũi tên sắc nhọn đâm thủng, cả mũi tên chưa vào được nửa, non nửa phần còn lại kèm lông vũ còn lộ bên ngoài, con lợn rừng này là một phát chết tươi, còn con hươu đực kia chỉ bị trúng một mũi tên vào bụng, sau đó bị Vũ Lâm quân đuổi tới bổ một đao mới hoàn toàn ngã xuống.

Bấy giờ tất cả mọi qua đó, sau khi biết hai người bọn họ không sao, lực chú ý của mọi người đều bị con lợn rừng kia hấp dẫn đi, không ít người thở dốc vì kinh ngạc, bởi bọn họ không thể tưởng tượng được một mũi tên thôi mà sao lại có sức mạnh lớn đến thế.

Lực cánh tay mạnh như vậy, tiễn pháp chuẩn như thế, là ai làm?

Vệ Tuân không lên tiếng, Giang Toại lại nghĩ thầm, có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy không thể nào.

Trong sự lặng ngắt như tờ, tiếng bụi cỏ bị vó ngựa chậm rãi giẫm lên truyền vào tai mọi người, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cỏ cây lay động, giữa sự giao thoa ánh nắng và giữa trời, bộ giáp nặng nề di chuyển phát ra tiếng leng keng, tay trái kéo dây cương, tay phải cầm cung vàng, tiến tới nơi cách đoàn người không xa, Cố Phong Huyền xoay người xuống ngựa, lúc này mọi người đã tự động nhường một con đường cho hắn.

Đại tướng quân phò quốc đội trời đạp đất cuối cùng đã chiến thắng trở về, đặt vũ khí lóe ánh sáng lạnh, hắn cung kính quỳ xuống: "Mạt tướng tham kiến bệ hạ, tham kiến Nhiếp Chính vương."

Lời tác giả: Đến rồi, người đàn ông duy nhất không khiến Vệ Tuân coi là tình địch trong cuốn truyện này đã xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net