Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc đèn treo trên trần nhà vẫn nhẹ nhàng toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp như cũ, em cúi mặt không nhìn tôi, cố tỏ ra một dáng vẻ như không có chuyện gì. Nhưng đôi lông mi cong cong run rẩy theo từng chuyển động đầy tinh tế đã trực tiếp tố cáo tâm trạng của em: sợ sệt, đau lòng.

Đôi bàn tay khi nãy còn hư hỏng cào ra vài vết đỏ thật dài trên lưng tôi, nay lại xoắn xuýt vào nhau, xoay xoay chiếc nhẫn mà tôi đã tặng cho em cùng ngày với bộ vest trải đầy hoa hồng mà tôi mua tại của hàng của chị Dami.

Tôi vẫn bất động, đôi mắt bấu chặt lấy từng hành động trên tay em, một chút nhìn lên đôi môi sưng đỏ, như vừa bị thô bạo mà bắt nạt, giầy xéo không thương tiếc.

Tôi từng nói với em rằng mỗi dáng vẻ của em đều khiến tôi trầm luân không dứt. Có lẽ bởi vì tôi yêu em quá nhiều nên mỗi dáng vẻ mà tôi vẽ ra trong đầu về người tôi yêu em đều có. Vậy nhưng cái bộ dáng sợ sệt đầy đau khổ lúc này của em khiến tôi thật đau lòng, tôi ghét em như vậy lắm em có biết hay không?

Em thấy tôi im lặng, hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn em chằm chằm, lại càng cuống quýt hơn. Vừa định mở miệng nói thì tôi lên tiếng: "Em vừa nói gì?"

"Chia tay đi, em nói em muốn chia tay với anh. Mình chia tay đi Jiyong."

Câu nói mang theo một tiếng xụt xịt mũi thật nhỏ, bộ dáng cật lực muốn tỏ ra cứng rắn dường như sắp bị sự áp bức trong đôi mắt tôi đánh đổ.

"Mình chia tay đi Jiyong" em lặp lại. "Em không muốn bên anh nữa, chúng mình như vậy rất mệt mỏi, anh mệt mỏi, em cũng mệt mỏi. Em rất phiền, vì em mà BIGBANG comeback muộn, vì em mà BIGBANG bị chửi bới, vì em mà làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh. Vì em mà anh không thể có cuộc sống của một người đàn ông bình thường: lấy vợ sinh con. Chia tay đi, em muốn tìm bạn gái, sẽ không làm phiền anh nữa."

Em hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng cũng bật khóc khi nói đến sự nghiệp của tôi, còn muốn chạy đi tìm bạn gái.

Có lẽ dáng vẻ khóc lóc yếu ớt này của em, ngoại trừ tôi ra thì rất ít người nhìn thấy. Ai ai cũng nghĩ sau scandal chấn động cả Đại Hàn dân quốc này, em chính là một người mạnh mẽ nhất trong tất cả những người mạnh mẽ mà họ biết. Nhưng những gì họ biết, họ nhìn thấy chỉ là một Seungri được tô đắp lên, được nhào nặn lên bởi cái suy nghĩ không muốn khiến fan, khiến gia đình phải lo lắng của em. Một đứa trẻ ngốc chỉ biết lo nghĩ cho người khác, chỉ biết nhận phần thiệt thòi về bản thân, âm thầm như chú sóc nhỏ gặm cắn, mài dũa quả thông của chúng thật tròn, thật đẹp. Mài đi hết lớp vỏ bên ngoài sần sùi xấu xí mà chỉ bản thân chúng mới thấy, bởi lẽ con người ta chỉ quan tâm kết quả mà bỏ qua cả một quá trình dài đằng đẵng mà chủ nhân của câu chuyện phải trải qua.

Tôi, Kwon Jiyong, sinh năm 1988. Em, Lee Seungri, sinh năm 1990. Tôi sinh sớm hơn em hai năm, bước chân vào con đường gập ghềnh này sớm hơn em năm năm, cùng em ra mắt mười sáu năm, trải qua vô vàn chửi bới, đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng, chỉ khẽ đưa tay liền chạm thấy ranh giới của sự sống và cái chết. Có lẽ vì vậy mà tôi hoàn toàn có thể áp chế cái tâm tình ngổn ngang đang cuồn cuộn như sóng trong ngực, kiên trì đè nén những xao động mà em đang khuấy đảo lên trong trái tim mình, không nói lời nào, tôi mạnh mẽ xốc chăn lên, tiến về phía em đang đứng thấp thỏm trên chiếc thảm nhung ngăn một tầng lạnh lẽo của tiết trời với gan bàn chân hồng hồng ấm nóng của em.

Thấy tôi như vậy em bị doạ phát sợ, theo phản xạ lùi về sau một bước, chưa kịp nói gì đã bị tôi ôm lấy, hung hăng muốn xe quần áo trên người em xuống. Vốn dĩ còn tưởng tôi gầy gò thế này nhưng đối với em lại có khả năng áp đảo hoàn toàn, tôi đè em lên chiếc salon chưa đống quần áo của mình, trực tiếp cởi cúc áo, kéo khoá chiếc quần hàng hiệu, lại một lần nữa khiến thân thể em lộ ra trước mắt. Khuôn mặt đen kịt mà lôi em vào phòng tắm, đợi nước đủ ấm liền muốn đưa tay rửa lại nơi đó của em, nơi chốn khiến tôi không ngớt rung động.

Seungri vừa mới bị tôi làm xong, điên cuồng mà làm khiến toàn thân không còn chút sức lực, như con mèo nhỏ mà ủn ủn tay tôi "Bỏ em ra Jiyong..."

Tôi coi như không nghe thấy, chuyên chú làm việc của mình, gột rửa sạch sẽ từ trên cổ, ngực xuống dưới. Xong xuôi lại lấy khăn tắm bọc em lại, kéo ra, không nương tay một đoàn vứt em lên giường. Tôi nghe thấy em "A" một tiếng, có lẽ là bị chạm vào nơi đó rồi. Nén lại xúc động muốn kiểm tra vị trí khiến em bị đau, tôi quay người vào nhà tắm, lúc đi ra chỉ cuốn độc chiếc khăn che lấy nửa thân dưới, theo thói quen tìm lấy bao thuốc lá châm một điếu rít một hơi thật mạnh như để bản thân bình tĩnh lại.

Seungri thấy tôi như vậy càng thêm sợ hãi, từ lúc trong phòng tắm đã nhìn tôi với ánh mắt đầy tội lỗi. Em ngồi trên giường một hồi sợ sệt một hồi đau lòng, khuôn mặt còn xen chút hối hận muốn cất tiếng gọi tôi nhưng lại nghẹn vào đầy ấm ức tủi thân nhìn tôi đứng trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn hướng ra bờ sông Hàn tuyệt đẹp.

Căn penthouse này là nơi tôi đặc biệt vì em xuất ngũ mà mua, vì sợ em không thích việc căn penthouse cũ bị rêu rao là nơi tôi với một thành viên BlackPink hẹn hò. Đặc biệt vì em mà nhọc lòng chuẩn bị, bỏ ra một số tiền lớn sửa sang lại căn phòng này với ô cửa sổ có thể ngắm trọn cảnh đêm của sông Hàn.

Vốn là muốn cùng em nhìn ngắm phong cảnh đẹp nhất, trong nháy mắt lại nhoáng lên sự cô độc tới tột cùng. Màu vàng lấp lánh của cảnh đêm con sông Hàn, những con người đang ngồi bờ sông trò chuyện yêu đương, chiếc xe điện nhỏ lắc lư phát ra năm bảy màu sắc của bé gái nào đó, nụ hôn ngờ nghệch của cặp đôi trẻ, hàng quán bán dạo mấy món đồ vặt cay nồng dọc bên bờ sông,... Những lãng mạn đẹp đẽ đó, giống như bị gió lốc cuốn đi, mà cơn lốc đó còn đang ngồi thấp thỏm trên giường phía sau tôi.

"Jiyong..."

" Jiyong à..." em thì thầm thật nhỏ tên tôi, giọng mũi mang theo chút nũng nịu.

Tôi lạnh mặt, mắt khẽ nhìn em phản chiếu qua tấm kính, đáp "Quyết chia tay rồi, em đừng gọi tôi."

Em nghe ra trong sự lạnh lùng đó có chút giận dỗi, lại càng hối hận, gọi thêm một tiếng "Jiyong, anh quay lại nhìn em đi, anh như vậy em sợ lắm."

"Sợ?" tôi lạnh mặt quay lại nhìn em hỏi "Sao lúc nói hai từ chia tay thì không thấy em sợ?"

"Em... em!" em ấp úng không nói lên lời, một Lee Seungri hoạt ngôn đáng yêu trước mặt tôi giờ đây đã bị thời gian, bị cuộc sống bào mòn tới gai góc, tới liều lĩnh ngay sau khi kết thúc cuộc ân ái lại ở trước mặt tôi nói hai từ CHIA TAY còn giờ thì như con thỏ nhỏ sợ sệt không dám trả lời câu hỏi của tôi.

"Vì sao muốn chia tay?" Tôi lại hỏi.

"Vì em mà BIG..."

"Vì em mà BIGBANG comeback muộn, vì em mà BIGBANG bị chửi bới, vì em mà BIGBANG phải hi sinh quá nhiều thứ, vì em mà sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng, vì em mà anh không thể sống một cuộc đời bình thường như bao người đàn ông khác.
Em muốn nói như vậy phải không Lee Seungri?" Em chưa kịp nói hết, tôi đã cướp lời, nói ra toàn bộ cái suy nghĩ ngớ ngẩn của em.

Em bị tôi nói trúng, im lặng không đáp lời, chỉ biết cúi đầu nhỏ xuống.

"Ai cho em có quyền suy nghĩ như vậy? Em nghĩ rằng chia tay rồi thì tôi sẽ hết yêu em, sẽ chạy đi tìm một con đàn bà khác thay thế em sao? Hay em hi vọng tôi làm tình cùng một người khác, kết hôn, đẻ con rồi cùng một người khác nắm tay nhau mà già đi? Đây là điều em mong muốn phải không Lee Seungri?" tôi hoàn toàn không kiềm chế nổi bản thân, không còn cách xưng hô anh - em đầy tình cảm, lạnh lùng phát ra từng tiếng "tôi" để tỏ rõ sự bực tức.

"Lee Seungri, em đã bao giờ tự hỏi xem tại sao BIGBANG dời lại thời gian comeback, suốt gần 2 năm trời mỗi người một cuộc sống mặc dù đã nhớ sân khấu tới phát điên? Có bao giờ em tự hỏi rằng vì sao tôi sẵn sàng đánh đổi cái sự nghiệp là ước mơ cả cuộc đời mình, dốc lòng thay đổi, gầy dựng hơn một thập kỉ qua để được công khai ở bên em chưa? Em có bao giờ hỏi những người xung quanh em vì sao họ lại làm vậy không? Hay em chỉ đơn giản nghĩ rằng vì em gây ra cái scandal đó mà họ BẮT BUỘC phải làm vậy? Em chỉ nghĩ rằng họ bắt buộc phải làm vậy chứ không hề biết rằng họ NGUYỆN Ý làm như vậy là vì họ YÊU EM, vì tôi YÊU EM có phải không?"

"Lee Seungri, em lúc nào cũng chỉ nhớ rằng em yêu mọi người xung quanh, em yêu fan hâm mộ, em yêu gia đình, em yêu tôi, em yêu BIGBANG, em yêu sự nghiệp, yêu cuộc sống của tất thảy mọi người. Mà lại quên rằng MỌI NGƯỜI CŨNG YÊU EM."

Em chỉ ngồi yên, nước mắt lặng lẽ rơi nghe tôi thao thao bất tuyệt. Tôi cũng chỉ lạnh lùng kết thúc sự tĩnh lặng đang bao trùm lên màn đêm bằng câu nói "Em đi đi, nếu quá mệt mỏi rồi thì có thể buông tay tôi. Chỉ xin em hãy nhớ rằng: KWON JIYONG TÔI RẤT YÊU EM" Sau đó lảo đảo rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nyongtory