🔛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ấy thích hút Marlboro trắng. Thích hoa lan, thích nước khoáng Watsons. Thích đánh mạt chược, thích bơi lội, cầu lông nữa. Thích ăn tôm hùm, thích uống trà chiều tại Peninsula. Thích cười, tính cách có hơi trẻ con. Thích tám chuyện không chút ngại ngùng, thích tặng quà cáp cho những người xung quanh. À đúng rồi, anh ấy thích nhất là ngài Đường nữa."

---

Vuốt ve dọc chiếc điện thoại thời thượng, sự lạnh buốt của miếng kim loại lan vào tay, nhấn nút tắt đi ánh sáng duy nhất từ màn hình, tôi đứng lên lảo đảo đi tới tủ rượu, lôi ra một chai rượu vang lâu đời.

Có vẻ đắt đỏ? Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm tới điều đó, tôi là ai chứ? Là Kwon Ji Yong, là One of a kind. Ừ, phải rồi, tôi là Kwon Ji Yong, là One of a kind, là duy nhất.

Suốt mười bốn năm qua tôi vẫn thoải mái ngồi trên ngôi vương của mình, đưa mắt nhìn xuống những "thường dân" ngày ngày chạy giữa đống lịch trình như muốn đoạt mạng, cố gắng giống như một con thoi, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại để có thể từng bước, từng bước ghi lại dấu ấn của mình trong giới Showbiz đầy khắc nghiệt này. Tôi ngồi trên cao nhìn "chúng": cố gắng có, từ bỏ có, thậm chí là đánh đổi cũng có. Còn những kẻ "thường dân" đó lúc nào cũng ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ nhưng ẩn sau đó lại xen lẫn 'một chút' ghen tị. Ngưỡng mộ vì tôi chưa một lần rớt vị lại càng ghen tị không thể đạp đổ tôi, thay thế tôi trở thành King of Kpop.

Để ngồi lên được vị trí ngày hôm nay, chẳng ai biết rằng tôi đã phải đánh đổi những gì: tuổi thơ, sức khỏe, thời gian, cuộc sống và cả tình yêu.

Ừ, tôi phải đánh đổi tình yêu của mình mặc dù đó không phải là chủ ý của tôi. Nhưng tóm lại, lỗi vẫn là ở tôi.

Ngày 01/04/2024!

Tròn ba năm em rời xa tôi. Thú thật, tôi chẳng mấy vui vẻ gì khi nghĩ tới việc mình luôn phải cố gắng vì em, chỉ vì em từ bỏ mọi thứ để tôi có thể tiếp tục sự nghiệp ca hát của mình. Tôi chán ngấy cái việc lúc nào cũng phải chưng ra bộ mặt vui vẻ tươi cười mặc dù trong lòng đã vỡ tan ra vì em.

Ngắm nghía nút bần trên chai vang tôi lại nhớ cách đây bốn năm, khi em tới nhà YoungBae cùng Daesung, hai đứa loay hoay mở chai vang đáng yêu đến kì lạ. Trở về em nói với tôi rằng chiếc Waiter’s friend của YoungBae hyung thật dễ thương, tôi liền thê nô gấp gọi điện nhờ YoungBae đặt mua một chiếc y hệt về cho em mặc dù tôi với em, cả hai đều biết rõ là chúng tôi chẳng bao giờ cùng nhau uống rượu ở nhà. Chỉ là tôi muốn làm em vui, chỉ cần em muốn là được.

Nghĩ vậy, tôi liền rời khỏi quầy bar, đi vào trong bếp tìm chiếc khui đó. Lục tung chỗ để đồ khui vẫn không thấy nó đâu. Có lẽ ngày em rời đi, em đã mang theo. Tôi cười cười, lắc đầu và đi ra khỏi bếp. Mọi thứ xung quanh tôi đều liên quan tới em.

Tôi chửi thề một tiếng, lại cười khổ "Chết tiệt thật! Khi rảnh rỗi, trong đầu đều là em."

Nhìn ngắm sắc đỏ bằng đôi mắt đang sụp xuống, lại lắc nhẹ ly rượu để chiếc mũi được thưởng thức mùi thơm quyến rũ, rồi từ từ thưởng thức chất lỏng đang đi xuống cuống họng, lưu lại vị đậm đà khó cưỡng nơi đầu lưỡi, vấn vương, dính dấp tựa như những lần giám đốc Lee của tôi tham gia tiệc rượu trở về. Chỉ cần nghe tiếng bước chân của em, dù là đang mơ màng ngủ, tôi cũng sẽ bật dậy khỏi giường, tựa như con hổ đói mà chạy tới bên em, vồ lấy đôi môi của em mà ngấu nghiến. Và tất nhiên sau đó là một cuộc ân ái đầy nóng bỏng.

"A... Jiyong... chậm... chậm một chút"

"Jiyong... em đau..."

Bỏ mặc tiếng rên rỉ cầu xin vì đau của em, tôi một lần lại một lần thúc vào chiếc hang xinh đẹp đó, nó thít chặt khiến tôi sướng phát điên. Một lần lại một lần như vậy mà hết cả đêm dài, tôi thỏa mãn ôm em vào phòng tắm, rồi lại thỏa mãn ôm em vào phòng ngủ, ôm em trong lòng thẳng tới sáng hôm sau.

Vốn dĩ muốn nhẹ nhàng với em nhưng bản tính chiếm hữu đã không cho phép tôi làm vậy. Chỉ cần nghĩ tới trong tiệc rượu đó, lũ tiểu thư công tử nhà giàu là bạn của em cũng có mặt, rồi mấy thằng oắt đó ôm eo, bá cổ lại khoác vai em cũng đủ làm cơn ghen trong lòng tôi sôi sục. Đấy là tôi còn chưa kể tới mấy cô gái tây da trắng, chân dài, ăn mặc thì ngắn cũn cỡn đang thi nhau nhảy múa đâu. Thế nên tôi nghĩ mình phải trừng phạt em, dù em có đau cũng không thể mềm lòng, ấy vậy mà đâu vẫn đóng đấy. Kwon Jiyong này vẫn là không quản được em. Hừ, chỉ mình Lee Seunghyun em mới khiến tôi như vậy mà em vẫn tỏ ra cái vẻ mặt giống như đó không phải lỗi của em. Thôi thì cũng nhờ vậy mà được làm em suốt cả đêm, nghĩ vậy tôi đành tặc lưỡi cho qua.

"Ê Jiyong"  vừa sáng sớm TOP hyung đã tới nhà tôi, cũng chẳng hiểu sao từ ngày em đi, cả ba người còn lại đều có chìa khóa nhà của tôi, lại biết luôn cả mã vào cửa rồi dấu vân tay cũng có nốt? Cứ cách vài ngày hoặc vài tuần họ lại tới nhà tôi, khi thì YoungBae, khi thì Daesung, còn bây giờ thì là TOP. Tôi thề đã trên dưới mười lần muốn đổi khóa cửa, đổi mật mã, xóa dấu vân tay, nhưng lại sợ bỗng dưng một ngày em trở lại, vì không thể mở được cửa nhà khiến em hờn mát mà lại bỏ tôi đi nữa thì sao. Nghĩ thì là như vậy nhưng có vẻ như suốt ba năm qua, chưa một lần em trở về tìm tôi.

"Sao vậy hyung?"  tôi mệt mỏi oằn mình trong chăn, chỉ nhô đầu ra đáp lại. Nghe chất giọng có phần khàn khàn của tôi cùng mái tóc màu xanh xác xơ vì không được chăm sóc kĩ càng, chắc hẳn TOP hyung sẽ nghĩ là tôi đang quẫn trí cũng nên.

"Chú có sao không vậy Jiyong?"  TOP hyung hỏi tôi.

Đấy, tôi biết ngay mà. Ngoại trừ những lúc nhớ em tới phát điên... ừm thì có mấy lần tôi uống say tới nỗi quên mất mình là Kwon Jiyong, chạy đi gõ cửa những phòng VIP cùng tầng hỏi "Seungri có đây không?"  rồi nằng nặc đòi gặp em "Cho tôi gặp Seungri" cho bằng được bằng thứ tiếng anh nửa mùa khi đang đi lưu diễn thì tôi cũng đâu có làm gì thái quá.

À lần gần đây nhất thì là lái xe quá tốc độ trong khi say xỉn và cái mặt tôi lại chềnh ềnh trên khắp các mặt báo khiến trên dưới YG náo loạn một phen vì phải cố gắng lấp liếm cho tôi thì tôi cũng đâu có làm gì thái quá?

"Em thì làm sao được chứ hyung. Có chuyện gì mà anh lại chạy đến nhà em vậy?".

Cuối cùng thì tôi cũng chịu ngồi dậy, với lấy cái áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người. Tôi vẫn vậy, trên người tôi vẫn đầy những hình xăm và cả xương xẩu. Tôi thừa nhận mình không thể nào tăng cân nổi vì cứ mãi nghĩ tới em. Nghe có vẻ như là tôi đang đổ lỗi cho em nhưng sự thật thì tôi lại đang gầy tới đáng báo động vì không có em ở bên.

TOP hyung nhìn tôi đang làm vài động tác duỗi cơ, nói "Hôm nay là cá tháng tư", thấy tôi vẫn đang vươn vai, không đáp lại, TOP tiếp tục "Anh nghe nói là Seungri sẽ về thăm ba mẹ Lee".

Tôi nghe thấy một tiếng 'Oang' trong đầu mình, chợt ngừng mọi động động tác, quay qua nhìn TOP hyung với ánh mắt đầy nghi ngờ "Hyung chắc chứ?"

"Không chắc nhưng hôm qua Daesung có gặp Hanna và bạn của con bé. Có vẻ như hai đứa đang đi mua sắm nhưng lại dừng ở quầy đồ nam của Gucci. Daesung nói nhìn mặt con bé Hanna rất vui, lại còn ngân nga mấy câu hát trong bài 'Alone' của maknae nữa. Chắc là do maknae sẽ về Hàn Quốc thăm Hanna và ba mẹ Lee."

"Cũng có thể là con bé gửi đồ sang cho em ấy" tôi cố gắng tìm một lí do nào đó, cố gắng trấn an nỗi nhớ đang bùng lên trong trái tim.

"Daesung còn nghe một trong hai đứa nói rằng: Dễ thương quá đi, chắc hẳn anh của cậu sẽ rất thích cho coi. Mình ước rằng ngày mai mình không phải đi công tác để được gặp anh ấy"

"Vì ít gặp Hanna nên Daesung không nhớ chính xác giọng con bé nhưng anh nghĩ là đang nói về Seungri, thằng bé cũng rất thích Gucci còn gì." Nhắc tới sở thích của maknae, một nụ cười được treo lên khuôn mặt đẹp trai của TOP. Kì thực anh cũng nhớ cậu em nhỏ mồm miệng tía lia này lắm rồi.

Nhìn dáng vẻ rơi vào trầm tư của tôi, TOP cũng hiểu rằng tôi đang đấu tranh nội tâm gay gắt lắm "Dù sao thì năm nào chú cũng tới thăm cha mẹ Lee vào ngày này, nếu đúng là thằng bé trở về thật thì chẳng phải tốt sao. Anh chán cái cảnh chú uống say rồi nửa đêm gọi điện khóc lóc cho anh lắm rồi."

"Hyung không hiểu đâu, em ấy dù có trở về cũng nhất định không để cho em có cơ hội gặp mặt." Tôi chán nản lắc đầu, cánh tay gầy gò cố chống đỡ cơ thể vì nhớ nhung mà tiều tụy đi hẳn xuống nệm sofa êm ái. Rồi như mất thăng bằng tôi thả người mệt nhoài nằm bệt xuống, tùy tiện để lưng mình bị bao bọc bởi lớp da thú trên nệm ghế nơi vẫn còn quanh quẩn mùi hương quen thuộc của Seungri.

Tựa như những ngày xưa cũ, tôi và em nằm ôm nhau cuộn tròn trên chiếc sofa sang trọng ngoài phòng khách bày trí theo phong cách Châu Âu, hưởng hơi ấm từ bếp sưởi, nghiêng đầu sang bên trái liền có thể nhìn thấy tuyết đang rơi là điều chúng tôi thích nhất mỗi khi hai đứa không có lịch trình vào mùa đông.

Em dựa vào lòng tôi, vừa lướt điện thoại vừa nhâm nhi miếng bánh quy mà em lén giấu tôi mua về sau những lần đi chơi với bạn bè khi kết thúc concert. Còn tôi thì ôm em, liên tục mơn trớn tai và cả cần cổ trắng nõn thơm nức mùi đào của em. Lúc nào cũng vậy, em đều cười khúc khích khi tôi đang cố đánh dấu một nụ hôn lên cổ em và bảo "Oppa, anh có biết bây giờ anh đang giống hệt AYI không?"

"Giống AYI? Ý em là anh giống mèo đó hả?" mặc dù tôi đang trả lời em nhưng tôi thậm chí còn không buồn rời lưỡi khỏi cổ em. Chết tiệt, tôi nghiện em thật rồi.

Em lại cười "Đúng rồi, là mèo đấy, chú mèo Yongieee"

Tôi ngửng lên nhìn em hỏi "Tại sao lại là mèo? Anh muốn làm người nuôi gấu trúc cơ." tôi cười cười.

"Vì chỉ có mèo mới liếm láp đồ vật mà nó thích, hoặc là..." em ngừng lại một chút, cố nhướn người trốn tránh khỏi cái hôn đầy ướt át của tôi, lại bỏ hai tay đang ôm cổ tôi xuống nâng mặt tôi lên đối diện với khuôn mặt có chút lém lỉnh của em "liếm láp lông cho con mèo mà nó thích" rồi lại khúc khích cười.

Tôi không thể nhớ nổi là đã bao nhiêu lần tôi bị khuôn mặt tinh nghịch này của em hớp hồn. Chỉ biết rằng giờ đây, dù có là tuyết đầu mùa đang bắt đầu cuộc dạo chơi của chúng, thi nhau biến thành những bông tuyết trắng tuyệt đẹp rơi xuống trần gian thì cũng không đẹp bằng em lúc này. Họa chăng thì chỉ khi em đang động tình nằm ở trên giường chờ đợi tôi yêu thương em mới có thể đẹp hơn em lúc này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nyongtory