🔝

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như không phải như vậy thì sao?"
"Nếu như không phải như vậy thì sao?"
"Nếu như... không phải như vậy thì sao?"

"Thì sao?"

---

"Seung... seungri?" tôi thì thầm, đúng là em rồi.

Tôi vội vàng xuống xe, chạy đuổi theo dáng người có phần tròn trịa vừa khuất dạng trước mắt. Là em, chắc chắn là em, tôi không thể nhầm được. Người mà tôi nhung nhớ bao năm qua đã trở lại.

Men theo con đường lát đá trước mắt, hai hàng cây nhỏ bên vệ đường khẽ rung lên theo từng bước chân có phần gấp gáp của tôi, mấy khóm hoa mười giờ màu hồng cánh đào cũng nghiêng ngả cố rướn mình chồi ra khỏi lớp vỏ bọc hóng hớt câu chuyện của hai chúng tôi. Nhìn chúng thật phiền phức y lũ nhà báo tựa như loài đỉa bám dính lấy thứ vật mà chúng cho rằng có thể hút máu để nuôi sống bản thân. Gần hai mươi năm qua cảm chừng tôi chính là vật chủ với lượng máu dồi dào vô hạn vậy.

Sao nào, "máu" của Kwon Ji Yong tôi ngon chứ?

Biết ngay mà, tôi đã nói đó chính là em. Nếu không phải Lee Seungri thì sao người mà tôi đang đuổi theo lại có thể tự nhiên ấn mật mã mở cổng vào nhà em, tại sao lại biết mật mã nhà em chứ?

Em vừa bước vào nhà, tôi liền gấp gáp chạy đến trước cổng, nơi em vừa đứng lắc lư mái đầu màu hạt dẻ, dùng bàn tay ngắn ngủn ấn số, tôi lại càng gấp gáp đẩy khay chắn bàn phím, hiện lên những con số dưới màu xanh lá cây thường có của đồ điện tử. Chỉ cần nhập 272304, đúng, chỉ cần nhập 272304 là có thể gặp được em.

Không một chút do dự, tôi thành thạo ấn từng số 2 7 2 3 0 * .

"Chết tiệt" tôi chửi thề một tiếng. Thật sự không đủ dũng khí để ấn số cuối cùng. Không biết khi đối diện với em, tôi sẽ làm gì? Chạy đến ôm em vào lòng, sau đó bắt em về, buộc em thật chặt bên mình, không bao giờ để em tự ý rời xa, tự ý nhận hết mọi việc vào mình, tự ý thương tổn bản thân thêm một lần nào nữa.

Tay để trên bàn phím đổ mồ hôi hơi dít, hóa ra tôi đứng trước cổng nhà em đã mười lăm phút. Do dự một hồi, tôi ngẩng lên nhìn vầng trăng lưỡi liềm đang treo cao trên đỉnh đầu, lại nhớ tới nụ cười của em, tươi sáng hơn cả ánh trăng mùa hè. Khe khẽ cụp mắt xuống, xoay người bước đến hướng chiếc xe đang đỗ gần đó, tôi quyết định trở về. Về nhà của hai chúng tôi.

Gian phòng rộng lớn gần một trăm mét khoác lên mình một màu trầm của gỗ phương tây sang trọng, chùm đèn pha lê với ánh sáng dìu dịu màu vàng nhẹ nhàng cũng không đủ thu hút sự chú ý của tôi. Nhoài mình nửa ngồi trên ghế cao, nửa thân trên thì dính lên bàn, tôi vô thức ấn số của em.

Lại là những tiếng tút tút ngân dài suốt bao năm qua vẫn không thay đổi. Tựa như giai điệu cho một bài hát chào tạm biệt không tên nào đó luôn vang lên cào xé tim gan của người ở lại, kiếm tìm và chờ đợi trong vô vọng. Mà ngay cả khi người đang được tìm kiếm đã trở về cũng không thể nào bù đắp được khoảng trống đã vô thức mở to ra từng ngày, giống như một cái lỗ xuyên thẳng qua trái tim, đau đớn, trống rỗng đến mệt mỏi.

Em vẫn là không nghe máy! Siết chặt di động đang chớp nháy trong tay, tôi mở danh bạ, vào phần tìm kiếm, gõ gõ chữ tìm một cái tên, ấn gọi.

"Hanna! Anh nhớ anh trai của em. Nhớ, rất nhớ..." đầu dây bên kia vừa nhấc máy, chưa kịp nói một tiếng 'Alo' đã bị tôi chặn lại.

"Jiyong oppa, anh... uống rượu sao?" Hanna cất tiếng hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Hanna, liệu thế giới này sẽ không kết thúc phải không?" tôi làu bàu.

"Tất, tất nhiên là không rồi oppa. Thế giới sẽ..."

"Nhưng mọi thứ của anh đều kết thúc rồi. Anh nghĩ cuộc sống của mình cũng kết thúc rồi." tôi cắt ngang câu nói của Hanna, lại tiếp tục hỏi "Bản thân anh có nên kết thúc? Kết thúc tất cả?"

Hanna dường như bị tôi dọa sợ, qua đường truyền điện thoại, tôi nghe rõ sự run rẩy trong câu nói "Oppa, anh say rồi, anh... anh đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sẽ không có gì kết thúc cả."

"Oppa, anh có nghe thấy em nói không?"

Tôi chỉ yên lặng, không đáp.

"Alo, Jiyong oppa..." Hanna lại gọi tên tôi.

Tôi vẫn không trả lời, tiếp tục ngửa cổ lên để cho chất rượu mặn đắng, cay xè rót vào trong cổ họng, thiêu đốt tâm hồn rạo rực của mình. Tôi nằm xuống nền gỗ lạnh lẽo, không nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn lên chùm đèn pha lê màu vàng nhạt, bên tai là tiếng xì xầm từ trong điện thoại vọng ra. Tôi thấy mình tựa như đã chết, chỉ biết nằm đó, tưởng ra nụ cười của em, dần dần chìm vào cơn mê man.

Trong cơn mê, tôi nhìn thấy Tây Ba Nha xa xôi, thấy Valencia với những mái nhà cổ kính, thấy ước hẹn 2040 của chúng tôi. Rồi tôi lại nhìn thấy em, thấy mái tóc ngắn ngủn của em vì ánh đèn vàng chiếu xuống không rõ màu sắc đang cúi gần đến tôi, nhẹ nhàng nhấc đầu tôi lên tựa vào chân em, em ôm tôi.

Tôi không biết em hiện tại, trước mắt tôi là thực hay mơ, chỉ biết rằng em đang ở cạnh tôi. Tôi thả chai rượu cầm trong tay, lại quờ quạng đưa lên ôm lấy mặt em, gọi "Seungri, Seungri của anh". Khóe mắt tràn ra một dòng nước ấm áp, tôi khóc, vừa khóc vừa nói nhớ em. Càng nhất định không chịu buông em ra, cố chấp ôm lấy ảo ảnh trước mắt. Tôi sợ chỉ cần mình buông tay, em nhất định sẽ lại bỏ tôi mà đi. Vì vậy, tôi chỉ xin, chỉ xin bản thân đừng buông tay ra, dù chỉ là trong cơn mơ.

Tôi mơ hồ ngồi dậy, chớp chớp mắt mấy cái mới có thể nhìn rõ người ngồi ở sofa là YoungBae, bên cạnh còn có Hyorin đang bày biện gì đó trên bàn.

"Đã dậy rồi! Sao cậu không ngủ cho đến ngày tận thế luôn đi?" YoungBae thấy tôi ngồi dậy, cũng đứng lên, rời khỏi sofa tiến về phía giường, không thương tình mà trách móc tôi.

Hyorin từ đằng sau, trên tay cầm cốc nước đến gần đưa cho tôi "Đây là thuốc giải rượu". Tôi đón lấy cốc nước từ cô, mệt mỏi nói tiếng cảm ơn, uống một hơi hết sạch.

"Sao? Muốn tự kết thúc hết tất cả hả? Chỉ vì Seungri đã trở về? À không, chỉ vì cậu hèn nhát không dám đối mặt với Seungri mới đúng." YoungBae tiếp tục trách móc tôi. Mặc dù biết rằng cậu bạn thân này luôn lo lắng cho mình, còn tôi thì luôn khiến YoungBae phiền lòng, vì vậy tôi im lặng nhận mọi lời trách mắng.

"Để Jiyong ăn sáng đã, cậu ấy say như vậy chắc hôm qua uống nhiều lắm. Anh để cậu ấy ăn lót dạ không sẽ hỏng bao tử mất." Hyorin lên tiếng, khẽ ôm lấy cánh tay YoungBae giật nhẹ. YoungBae cuối cùng cũng im lặng, đứng đó nhìn tôi lảo đảo rời giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó đi tới ghế sofa, ngồi xuống đối diện với YoungBae và Hyorin.

"Mau ăn đi kẻo nguội Jiyong, đây là YoungBae tự tay chuẩn bị cho cậu đấy." Hyorin vừa múc canh vào bát cho tôi vừa nói. YoungBae chỉ hừ một tiếng cũng không buồn nhìn tôi lấy một cái.

Tôi chỉ lẳng lặng tiếp nhận bát canh Hyorin đưa đến, cúi gằm mặt xuống uống từng thìa canh, giống như đứa nhỏ biết mình đã làm sai, không dám ho he nửa lời.

Suốt khoảng thời gian tôi ăn sáng, cả căn phòng trừ bỏ tiếng nhai cơm, tiếng va chạm giữa bát và đũa, tiếng thở phì phò kèm nén cơn giận của YoungBae và có vài tiếng ve kêu lọt vào trong nhà, nghe như là đang đứng ở một vùng rừng núi xa xôi truyền đến thì không một tiếng nói, tiếng cười.

"Hôm qua Seungri tới đây." cuối cùng YoungBae là người lên tiếng trước. Sau khi tôi ăn xong, Hyorin liền dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn và đi ra bên ngoài để tôi cùng YoungBae nói chuyện.

"Ừm!" tôi đáp, hóa ra em hôm qua không phải là do tôi say đến mơ màng, nhớ tới điên đảo mà tưởng tượng ra. Người ôm tôi vào lòng, đưa tay lau nước mắt cho tôi, thật sự là em.

YoungBae bày ra vẻ mặt có chút sửng sốt, không dám tin là tôi trả lời cụt lủn như vậy, theo như những gì cậu ấy nghĩ, chắc hẳn là vẽ ra bản mặt vui sướng của tôi, lo lắng hỏi dồn dập về em. Nhưng đáp lại tất cả chỉ là một chữ 'ừm' nho nhỏ, không rõ cảm xúc.

"Mình nói là hôm qua maknae đã đến đây, đến nhà của cậu đó Jiyong" YoungBae một lần nữa lặp lại.

Tôi ngẩng mái đầu bù xù, đôi mắt mệt mỏi thâm cuồng lên nhìn thẳng vào YoungBae, khẳng định chắc nịch "Là nhà của mình và Seungri."

"Bây giờ chỉ là nhà của cậu."

Vẫn câu nói cũ "Đây là nhà của mình với Seungri" tôi kiên quyết.

"Seungri đã không còn ở đây nữa rồi" YoungBae cũng quả quyết không kém gì tôi.

"Không đúng, mình sẽ mang em ấy trở lại" tôi gào lên, cố gắng phủ nhận sự thật.

"Mang maknae trở lại? Cậu đang nói cái gì vậy Jiyong?" YoungBae nhìn tôi cười cười, ý nói có chút chế nhạo "Ngay cả bước vào nhà và gặp Seungri cậu cũng không làm được mà còn đòi mang em ấy trở về bên cạnh mình? Tỉnh lại đi Jiyong, nhìn lại bản thân mình xem cậu có giống một kẻ nhát gan, chưa đánh đã chạy, giống một kẻ thua cuộc hay không?"

Tôi lại im lặng, những gì YoungBae đang nói là sự thật, tôi thậm chí còn không dám đi tìm em, khi nhìn thấy em cũng chỉ giống một tên thỏ đế, lén lút đi theo em. Cho đến cuối cùng vẫn không có dũng khí gặp mặt em.

Vì tôi sợ, tôi sợ mình lại một lần nữa ngu ngốc, để tình cảm át đi lí trí, lại một lần nữa đẩy em rời xa tôi.

Một lúc lâu sau tôi mới lên tiếng "Cậu về đi, Hyorin đang mang thai, đừng để cô ấy một mình lâu như thế."

YoungBae không nói gì, chỉ đứng dậy rời khỏi sofa, tiến đến vỗ vai tôi hai cái. Tôi nghe thấy tiếng vang lên của cửa gỗ chạm vào nhau, chỗ sofa bị lún xuống nơi YoungBae ngồi ban nãy giờ đã đàn hồi trở lại bằng bằng tựa như chưa từng có người khác, ngoại trừ tôi xuất hiện trong gian phòng này.

Tất cả một lần nữa lại rơi vào im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nyongtory