3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Mặt trời rất nhanh đã ngâm một nửa thân mình xuống biển cả. Ryu Minseok chắc mẩm rằng chỉ một chốc nữa thôi, đại dương sẽ hoàn toàn nuốt chửng mặt trời vào bụng, rồi nhiều chốc nữa lại trả nó về với bầu trời mà nó yêu. Mọi thứ cứ diễn ra theo một vòng tuần hoàn không thay đổi, chỉ có một biến số là em sắp phải lên khoang hạng nhất. Và chắc chắn Ryu Minseok phải lùng cho bằng được kẻ đã trò chuyện cùng em cả buổi trời, cuối cùng lại ngoảnh mặt đi mất khi người ta hỏi đến tên tuổi. Em đã dõi theo người nọ cho đến khi bóng lưng gã khuất dần và đem tâm trạng bực tức quay trở về phòng mình để chuẩn bị cho bữa tối.

Khi ánh nắng đã tắt hẳn, ban nhạc được một người phục vụ dẫn đến thang máy - nơi sẽ đưa họ lên khoang hạng nhất. Cánh cửa thang máy được đúc bằng đồng và thiết kế vô cùng tỉ mỉ, buồng trong không to nhưng nhét vừa đủ cả ban nhạc. Thời điểm thang bắt đầu chậm chạp di chuyển, Ryu Minseok vẫn còn thấy lâng lâng. Giấc mộng của nhiều người vẫn nằm trong chữ Titanic ngay cả khi con tàu đã ra khơi, những người đang ở trên tàu thì mơ về Hoa Kỳ trù phú và hào nhoáng, còn Ryu Minseok lại hướng đến sự xa hoa thượng tầng.

Sau tiếng ting thang máy mới dừng lại. Chỉ khác biệt một tầng thế nhưng sự sang trọng ở đây chắc bỏ xa khoang hai phải một chục con phố. Từ những bức tường chạm khắc hoa văn, sàn nhà được ốp một loại gỗ quý đến những cánh cửa cũng được làm bằng gỗ, tất cả đều mang đến cho Ryu Minseok cảm giác như đang ở thiên đàng vậy. Mọi thứ trong mắt em dường như phát ra ánh sáng của một kho báu vừa được tìm thấy nơi đại dương bạt ngàn, tưởng chừng chỉ là một thứ vô thực nhưng giờ lại hiện ra rõ ràng trước mắt em, thậm chí còn có thể chạm tay vào được.

"Chưa là gì đâu, kia mới là nơi tuyệt vời nhất con tàu." Như đọc được suy nghĩ của em, người phục vụ nói.

Ngay khi vừa ra khỏi thang máy, em đã nhìn thấy hai dãy hành lang đối diện nhau. Nó kéo dài theo chiếc cầu thang nối từ boong hạng nhất đến boong hạng hai, được trang trí bằng những phiến gỗ sồi và óng ánh lớp vàng quý giá. Trần nhà là một cái mái vòm kim loại được lợp kính, hẳn là khi trời sáng, nơi này sẽ lấp lánh trong những tia nắng từ ánh mặt trời. Theo chân người phục vụ, Ryu Minseok băng qua một nơi được gọi là sảnh của boong hạng nhất. Từ đây em có thể nhìn thấy rõ cái cầu thang gỗ và một chiếc đồng hồ được khảm vào bên trong bức tường ở điểm giao nhau giữa hai dãy hành lang, bao quanh nó đều là những mảng điêu khắc tỉ mỉ nhất mà em từng được chiêm ngưỡng.

Sau khi rời khỏi sảnh, ban nhạc được đưa đến phòng ăn hạng nhất trên tàu.

Quý tộc thường là những người được dạy bảo rằng phải tuân thủ giờ giấc, bởi vậy nên phòng ăn hiện chỉ có những tên chạy bàn đang bày biện món ăn cho bữa tối của hành khách. Từng cái dĩa, cái thìa, cái cốc sang trọng được đặt lên bàn, cả bình hoa và giá nến cũng được để ở giữa bàn ngay sau đó. Tất cả đều được mạ vàng. Vàng ấy, đó là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của giới thượng lưu, không biết họ ăn no hay là hít cái mùi giàu có và sang trọng này đến no nữa.

"Chúng ta sẽ chơi The Four Seasons cho đến khi có ai đó yêu cầu ta chơi bài khác, bắt đầu luôn bây giờ."

Khi Lee Minhyung bước vào phòng ăn thì đã có rất đông người đến rồi. Việc bị buộc phải ăn vận thật trang trọng khiến gã rất khó chịu. Từng mét vải của bộ vest đang được treo trên người gã đều cực kì đắt tiền, và điều đó hoàn toàn phù hợp với sự xa hoa của bữa tối, hay nói đúng hơn là bữa tối của khoang hạng nhất. Mà chính cái ăn khớp này lại là nguyên do cho tâm trạng cáu kỉnh và từng hơi thở được gã cho là nặng nề của chính bản thân mình. Southampton đã nuôi dưỡng trong Lee Minhyung một linh hồn quá đỗi tự do, để rồi khi quay trở lại với không khí sang trọng mà gã từng rất quen thuộc khi còn ở New York, Lee Minhyung chỉ cảm thấy bức bối đến nỗi chỉ muốn chết đi.

"Đây là lúc nên cư xử như một quý ông, thưa cậu."

"Tôi biết rồi."

Một quý ông theo lời họ có nghĩa là phải thật trịch thượng, phì phèo điếu thuốc và ngồi bàn luận về những điểm chính trị, những vụ kiện cáo thắng đậm, những dự án triệu đô cùng với các quý ông khác. Đối với Lee Minhyung, đó là những cuộc trò chuyện vô nghĩa chẳng khác gì trò khoe khoang của đứa con nít. Thế nhưng ấy lại là cách cư xử của một quý ông mà tầng lớp thượng lưu Mỹ luôn đề cao.

Lee Minhyung theo Loey ngồi xuống một bàn ăn nào đó. Trước đó Loey đã phổ cập cho gã về những kẻ số má hiện đang có mặt trên Titanic, nên gã chỉ cần gật đầu chào những người trên bàn một cách thật lịch thiệp rồi chờ cho họ bắt chuyện với gã. Lee Minhyung chỉ thầm cầu mong rằng sẽ không ai chú ý đến mình, gã cảm thấy việc tham gia vào cuộc trò chuyện mà nội dung chính chỉ là những lời tự cao phổng mũi là hết sức không cần thiết.

Vậy nhưng văn hóa của giới này sẽ chẳng bao giờ cho gã được yên, không bao giờ. Giới thượng lưu là một cái vỏ bọc hào nhoáng, tuy lấp lánh thứ ánh sáng chói mắt của hột xoàn kim cương, nhưng cốt lõi lại rỗng tuếch và chẳng tồn tại một chút giá trị gì. Dù chẳng mang trên vai gánh nặng tài chính, nhưng Lee Minhyung vẫn dành gần như cả tuổi trẻ để chạy trốn khỏi sự xa hoa gò ép, rồi giờ lại tự mình chui vào chiếc lưới được dệt bằng vàng và không thể quay đầu.

"Ôi cậu Lee, thật tiếc khi cha cậu không có mặt ở đây, trên con tàu vĩ đại này."

"Vâng thưa ông Ismay, tôi cũng ước gì người có mặt ở đây là cha chứ không phải tôi." Lee Minhyung nhận được một cái vỗ vai ngay khi vừa dứt lời. Gã hơi híp mắt, nụ cười đủ tiêu chuẩn được vẽ trên khuôn mặt không tì vết: "Dù gì thì kích thước của Titanic vẫn rất ấn tượng, ông Ismay." Lee Minhyung đưa mắt sang người đàn ông lịch thiệp và trông trí thức hơn hẳn tên giám đốc điều hành của White Star Line: "Và cả thiết kế của nó nữa, thật sự tuyệt vời." Ông là cha đẻ của Titanic - Thomas Andrew.

Titanic quả thật là một kiệt tác, gã công nhận. Ismay là một kẻ có tầm nhìn khi góp phần tạo ra một con tàu đầy thu hút như vậy, đến mức người ta gọi nó là Giấc mơ, là Điều kì diệu. Thế nhưng J. Bruce Ismay cũng là kiểu thượng lưu điển hình: nông cạn và sáo rỗng. Thomas Andrew, như đã đánh giá từ trước thì ra dáng của một người thông thái hơn.

Lee Minhyung cảm nhận rõ ánh nhìn của Loey ghim chặt vào mình. Gã không mở miệng nữa mà chỉ chậm rãi thưởng thức miếng thịt cừu sốt bạc hà, so với cá nướng ở Southampton thì không bằng nhưng vẫn được xem là ngon miệng. Âm thanh từ cuộc trò chuyện vẫn vang đều bên tai Lee Minhyung cho đến khi chỉ còn giọng nói đầy trịch thượng của Ismay:

"Cậu, ừ, người chơi vĩ cầm đấy, lại đây đi. Ừ... các quý ông quý bà có đề xuất gì không?"

"Nearer, My God, To Thee. Cậu có phiền nếu chơi bài này không?"

Ryu Minseok không bất ngờ lắm khi gặp lại Lee Minhyung sớm như vậy. Em biết rằng trước sau gì cũng gặp lại gã quý tộc chán đời ấy, bởi công việc của em chỉ loanh quanh trên khoang hạng nhất, xoay quanh mấy gã thượng lưu này mà thôi. Thế nhưng trước khi tính sổ với gã, Ryu Minseok cần phải làm xong nhiệm vụ của mình đã. Em rũ mắt, vóc dáng càng trở nên nhỏ bé hơn khi em điều chỉnh tư thế tì cằm vào thân đàn gỗ được đặt trên vai và bắt đầu kéo đàn. Chẳng có điều gì khiến Ryu Minseok tự tin hơn khả năng âm nhạc của em.

Ngược lại,  "gã quý tộc chán đời" khá bất ngờ vì sự xuất hiện của chú cún con mà gã chỉ thuận miệng hò hẹn. Vậy mà gặp lại thật, hơn nữa còn mang đến cho Lee Minhyung một bất ngờ đặc biệt. Cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy, Lee Minhyung nghĩ. Thế nhưng nốt ruồi nổi bần bật ở khóe mắt ấy đã cho gã câu trả lời. 

Ngay khi dây đàn rung lên theo nhịp đung đưa của cây vĩ, Lee Minhyung đã buộc phải dán chặt đôi mắt của mình vào người chơi đàn bé nhỏ kia - người mà chỉ mới vài tiếng trước gã vẫn còn xem là một hành khách kỳ quặc. Em khép hờ mắt, cơ thể hoàn toàn thả lỏng và gần như chìm hẳn trong tiếng đàn do chính mình tạo ra. Chiếc cằm thanh mảnh ngẩng cao biến em trở thành kẻ độc tấu tràn đầy tự tin, phút chốc lại biến thành một phù thủy vây giữ những người yêu nhạc với các nốt trầm bổng ma thuật của mình.

Trong mắt Lee Minhyung lúc này, mọi vật hữu hình đều biến mất dạng để nhường lại ánh hào quang cho chàng soloist nọ.

Lời kết cho bản nhạc là một nốt trầm ngân dài. Đôi mắt sáng ngời chậm rãi hé mở, chiếc đàn vĩ cầm hạ xuống. Có lẽ Lee Minhyung mới phần nào hiểu được vì sao người kia lại có thể ngạo nghễ cho rằng bản thân sẽ bước lên khoang hạng nhất, em hoàn toàn có khả năng ấy, và hơn thế nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net