[023][V3-03]Đỏ. Cam. Vàng. Lục. Lam. Chàm. Tím, TaeNy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đỏ

cam

vàng

lục

lam

chàm

tím

. Title: Đỏ. Cam. Vàng. Lục. Lam. Chàm. Tím

. Summary: Muốn nhìn thấy cầu vồng, bạn phải biết chịu đựng cơn mưa
. Pairings: Taeny
. Rating: K+
. Category: Tâm lý tình cảm
. Status: Oneshot – Complete
. Disclaimer: Họ thuộc về nhau trong hơi thở và ý nghĩ
. Title song: A lover's concerto - Kelly Chen
. Note: phần in nghiêng là hồi tưởng quá khứ của nhân vật.





Trong thứ bóng tối mập mờ ảo diệu, cô gái cảm nhận từng đường nét cử chỉ trên khuôn mặt già nua bằng đôi tay của mình. Nhìn lần cuối vào ánh mắt xám nhạt sâu thẳm nỗi buồn, cô gái nhoẻn miệng, đôi mắt cười cong lên như một vầng trăng khuyết rực sáng giữa buổi khuya. Không khí nhàn nhạt lan tỏa, mùi hương đêm ủy mị như giọt nước mắt khoảnh khắc chia ly. Người đàn ông khép hờ đôi mi, từng nhịp đập vội vã kéo sự sống trút qua trong một hơi thở nhẹ. Chưa đầy một giây sau, chiếc máy đo điện tâm đồ vang lên một tiếng bíp dài báo hiệu dòng sóng nhấp nhô yếu ớt đã trở về điểm xuất phát ở một hàng ngang chết chóc.



Cánh cửa đột ngột bật mở khi bàn tay kia của cô gái vẫn còn run rẩy siết chặt lấy dây ống thở. Họ đứng đó, bốn mắt nhìn nhau với một mãnh lực vô hình. Chiếc huy hiệu cái cân công lý luật sư được cài ẩu tả lên áo sơ mi rơi xuống sàn, tiếng kim loại chạm bề mặt cứng lạnh lùng sắc gọn như tiếng búa định tội tòa án. Một kẻ cố sát tàn bạo và một luật sư công tâm, tang chứng, vật chứng lẫn hiện trường đều quá rõ ràng nhưng lại không thể khai báo. Một thân cây đại thụ của niềm tin sụp đổ trong lòng cô gái trẻ, chiếc nút đỏ chuông cấp cứu nằm đó nhưng tay cô không dám chạm vào. Chỉ cần nó lún vào và ngón tay buông ra, kẻ sát nhân sẽ sống phần đời còn lại sau hàng song sắt hoặc nhanh hơn, một sáng mai thức dậy, mười nòng súng lên cò đang chờ sẵn án tử hình. Tại sao lại là người con gái cô yêu thương nhất trên đời và người đàn ông cô tôn thờ trân trọng nhất? Giữa nỗi đau giằng xé, cô gái phải làm sao?



Tiếng còi xe cảnh sát hú ầm ĩ cả một góc trời rộng, bóng tối bị xen lẫn bởi màu xanh đỏ của những chiếc đèn liên tục xoay vòng vòng. Người bị tình nghi được dẫn độ vào xe, hai tay buộc phải ghim chặt giữa hai vòng tròn lỏng lẻo của chiếc còng số 8, ánh mắt hờ hững bình thản nhìn xuyên qua màn đêm hướng về một cô gái. Cô gái đứng đó, người dựa hẳn vào cây cột lớn để kiềm không cho hai dòng nước mắt tuôn rơi. Nhìn thân hình bất động đang nằm yên trên băng ca, cú sốc cuối với dòng máu đỏ trào ra nơi khóe môi hằn in lên tấm vải trắng sắc màu quặn thắt tim người, cô gái bất lực nén nỗi đau xuống nhưng không thể. 



Từ trong cửa kính xe, đôi mắt nâu buồn nhìn ra. Từ bên ngoài bóng đêm, ánh nhìn hoang mang trao lại. Từ đâu đó nơi tiềm thức, nỗi ám ảnh bao trùm lấy cả hai giữa hơi lạnh ngập tràn. Nếu cánh cửa phòng bệnh không được mở ra, cuộc đời họ sẽ trôi về đâu?




***




- Cô ta là kẻ giết người. Đồ khốn, appa của tôi đã thương yêu cô như con gái ruột vậy mà…



- Tôi không thể ngờ một con người thánh thiện như cô ta thực tâm lại là một con quỷ. Bác sĩ Hong đã dành hết cuộc đời nghiên cứu y khoa để chỉ dẫn cho cô ta, thế nhưng…



Có bao nhiêu “vậy mà”, “thế nhưng” dành cho cô gái trẻ nữa mà tai cô không chạm vào được? Cô gái nhìn vào đôi bàn tay sát nhân, nụ cười buồn bã xa xăm. Cô là một kẻ giết người, đúng vậy, cô không bao giờ chối cãi sự thật ấy được.



Cảnh sát thông báo với tội phạm bằng giọng nói sắc nhọn khinh rẻ. Dù ở ngoài xã hội kia, con người ta có là siêu sao, tỉ phú hay là thánh thần phương nào đi nữa thì trong này, dưới những băng rôn khẩu hiệu treo đầy, người đó cũng chỉ là một phạm nhân trong bộ quần áo sọc đen trắng. 



- Luật sư của cô đã tới rồi, Tiffany Hwang.



Tiffany nghĩ tới luật sư công, những người bị buộc phải chỉ định để bào chữa cho những kẻ đã không còn ai dung túng. Chẳng cần bản cáo trạng của công tố viên, Tiffany đã bị mặc nhiên cho rằng cô giết người. Có khác chăng là 15 năm tù, chung thân hay ngay lập tức tử hình thôi.



- Cô Kim Taeyeon, mời cô đi lối này.



Cái tên làm sống dậy mọi cảm giác trong Tiffany. Người sẽ biện hộ cho cô là nhân chứng duy nhất của vụ án này, mọi thứ có lẽ sẽ không trớ trêu như vậy đúng không? Ở thành phố Seoul hoa lệ này, có hàng trăm cô gái tên Kim Taeyeon hành nghề luật sư, không thể là cô ấy được. Cánh cửa phòng nơi gặp gỡ giữa tội phạm và luật sư sẽ không mở ra cho Kim Taeyeon và Tiffany Hwang, cô gái trong bộ quần áo tù nhân tin tưởng vào điều đó tuyệt đối.



Taeyeon nghiêm chỉnh với áo sơ mi quần tây cùng chiếc huy hiệu cán cân công lý lấp lánh trên túi áo trái đang lặng lẽ tiến vào chiếc ghế trống duy nhất còn lại trong căn phòng nhỏ hẹp. 



- Chào cậu.



- Không. Không thể là cậu được – Tiffany hoảng hốt nhận ra người không thể xuất hiện đã đang ở trước mặt cô.



- Chúng ta bắt đầu thôi, thời gian không có nhiều đâu – Taeyeon vẫn giữ nguyên giọng nói bình thản và cứng cỏi của một luật sư mặc kệ những cơn sóng dồn dập vỗ trong lòng.



- Taeyeon, dừng lại đi.



Tiffany nắm lấy tay Taeyeon, luồng điện giật vẫn cứ làm tê liệt mọi xúc cảm của Taeyeon như ngày đầu tiên cô có đủ can đảm chạm vào cô ấy. Taeyeon yêu Tiffany như một định lý chẳng hề thay đổi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và chính bởi vì quá yêu nên cô càng không thể tin chính người con gái xinh đẹp tốt bụng ấy lại đang tâm giết ân nhân của cô. Đôi mắt đẹp kia tại sao lại nhuốm màu giết chóc? Là bất cứ ai trên thế gian này cũng được, cớ sao lại là Tiffany Hwang?



- Bác sĩ Hong có một di chúc trước khi cậu…- Taeyeon cố nén tiếng nấc để tiếp tục hoàn thành vai diễn người bình tĩnh - …giết ông. Bác sĩ Hong muốn tớ là người luôn bên cạnh bảo vệ che chở cho cậu dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.



- Tớ đã giết thầy, giết ân nhân của cậu. Di chúc đó là một sai lầm và thầy hoàn toàn không biết gì về ý định của tớ nên mới viết như vậy. Sẽ không ai biết nội dung bản di chúc cho tới khi cậu công bố, chúng ta sẽ xem như chưa từng nghe về nó.



- Tại sao cậu lại giết ông ấy rồi khăng khăng nhận lỗi mà chẳng hề giải thích? 



- Tớ…



Sự im lặng kéo dài của Tiffany khiến không khí trở nên nặng trịch. Đó là câu hỏi Taeyeon đã tự dằn vặt trong suốt mấy ngày khó khăn qua. Cô không trực tiếp giết bác sĩ Hong nhưng cô có cảm giác như cô đã tiếp tay cho Tiffany rút dây ống thở của ông ấy bởi vì cô đã không trở thành nhân chứng cho vụ án này. Thay vào đó, cô lại là người bao che cho tội ác cho người cô yêu trước luật pháp. Cán cân công bằng trên áo cô nghiêng hẳn về bên tình cảm dù cô là một luật sư và đã thề trước tượng nữ thần công lý rằng cuộc đời cô sinh ra để dành cho lẽ phải. Bây giờ điều gì là đúng, điều gì là sai, cô cũng không còn có thể biết nữa rồi.



- Hãy nhớ rằng, dù cả thế giới quay lưng lại với cậu thì tớ cũng sẽ là người duy nhất ở bên cạnh cậu. Làm ơn nói cho tớ biết câu chuyện thực sự khi cậu bình tĩnh hơn.



- Taeyeon, cậu có tin tớ không?



- Khiến tớ chỉ tin vào một mình cậu đi, Fany.



Taeyeon rời đi với một cái sập cửa mạnh. Đôi mắt mênh mang như lòng hồ sâu ngày mùa thu của cô ấy làm cho Taeyeon dao động mãnh liệt. Cô là chiếc thuyền lững lờ trôi trên chiếc hồ ấy, loanh quanh lẩn quẩn mãi chẳng tìm được lối thoát. Nếu chỉ có một người để tin trên thế gian thì với Taeyeon, đó phải là Tiffany Hwang. Nhưng hình ảnh cô ấy rút dây thở của bác sĩ Hong cứ tái đi tái lại trong đầu Taeyeon như nhắc nhở cô rằng niềm tin chỉ là một thứ ảo tưởng vô vọng, là một luật sư, cô chỉ được phép tin vào những điều cô chứng kiến.



...



Quỳ trước tấm hình người đàn ông quắc thước, nước mắt Taeyeon chảy ngược. Bác sĩ Hong là người đã cho Taeyeon sinh mệnh này, ông là người đã cứu cô thoát khỏi số phận đứa trẻ thực vật bằng bàn tay tài hoa và tình yêu thương con người vĩ đại của mình. Đối với Taeyeon, bác sĩ Hong là appa thứ hai của cô, cô sẵn sàng vì ông mà chết đi thêm một lần nữa. Đôi mắt ông dịu dàng xa vời hướng thẳng đến một nơi nào đó vô thực, con người với bàn tay ấm áp mọi khi nay chỉ còn là một tấm di ảnh đặt trên bàn thờ, không hơn không kém.



- Bác sĩ Hong, con xin lỗi – Taeyeon không thể khóc, một giọt cũng không để buông rơi.



- Taeyeon, anh có chuyện muốn nói em.



Người đàn ông vịn lấy vai Taeyeon, giọng nói gấp vội. Đó là con trai trưởng của bác sĩ Hong, người mà Tiffany luôn mang ác cảm đặc biệt. Mắt anh đỏ ngầu, hai hàng lông mày rậm nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu với mùi nhang khói ngập trong không khí.



- Tại sao em lại nhận bào chữa cho con quỷ cái đó, nó đã giết appa của anh và ân nhân của em? Nó không phải là con người, nó không xứng đáng có quyền được bảo vệ - hai hàm răng anh riết chặt lại, sự căm ghét bộc phát.



- Đừng gọi cô ấy là “con quỷ cái” hay “nó”. Trước khi tòa án phán xét thì cô ấy vẫn là một người bình thường – Taeyeon dừng lại để nhấn mạnh ý sau – và kể cả sau khi bị định tội thì cô ấy vẫn là một con người. 



- Em là luật sư riêng của appa anh, em biết thừa ông yêu thương nó hơn bất cứ ai trong dòng họ nên ông đã viết di chúc dành một nửa tài sản cho nó. Nó không thể chờ ngày ông ra đi thanh thản được, nó muốn giết ông càng nhanh càng tốt để chiếm lấy, em có hiểu cái dã tâm của một con quỷ đội lốt thiên thần không? Em không thể làm luật sư cho nó được, Kim Taeyeon – giọng anh trở nên *** gắt hơn, hai bàn tay như hai gọng kìm nhấn chặt hai vai Taeyeon xuống.



- Di nguyện của bác sĩ Hong là em phải bảo vệ cho cô ấy. Xin lỗi anh nhưng em sẽ đi theo lý lẽ của sự thật, chỉ vậy thôi – Taeyeon lịch sự bước lùi lại và cúi chào trước khi bước ra khỏi đám tang.



- Cô cũng chỉ là một con quỷ, lũ quỷ xấu xa thì luôn bám lấy nhau để tồn tại – anh cười khinh bỉ, lời lẽ miệt thị không che giấu.



Taeyeon bỏ ngoài tai mọi điều người đàn ông ấy dè bỉu chê bai. Taeyeon chưa bao giờ thích anh vì trong mắt cô, anh không phải là một người đàn ông thực sự. Tuy là con trai trưởng của một người đàn ông vô cùng tài hoa và lương thiện nhưng tất cả những gì anh có chỉ là tham vọng, thủ đoạn và sự bất tài vô dụng. Nếu không mang cái danh là con nhà giàu có gia giáo thì anh còn chẳng bằng một người làm công ăn lương bình thường ngoài kia. Taeyeon chưa bao giờ nghi ngờ việc bác sĩ Hong luôn yêu mến Tiffany hơn những đứa con ruột của mình, bởi vì Tiffany không những là học trò cưng của ông mà cô ấy còn đối với ông như một người cha cô ấy không thể có được trong đời nữa.



Taeyeon lang thang dọc theo con sông Hàn khi ánh mặt trời dần dần lịm tắt sau những áng mây. Cô cố dõi mắt về phía cuối đoạn đường nơi mặt trời dừng chân nhưng không thể. Ánh cam rực lửa cuối ngày hắt ánh sáng chói lên trong mắt cô, quá sáng để cô có thể tiếp tục nhìn thấy nó một cách trực quan. Cánh cửa mặt trời đã đóng chốt cài then mất rồi, Taeyeon không kịp nắm lấy tay cầm để kéo nó ra lại nên cô đành đứng đây bất lực trước sự hiển nhiên của trời đất.



Mỗi khi nhìn mặt trời, Taeyeon đều nghĩ tới Tiffany, nghĩ tới vẻ rực rỡ sáng chói trong ánh mắt và nụ cười xinh đẹp của cô ấy. Giá mà người con gái ấy bớt nổi bật hơn thì có lẽ Taeyeon cũng đã dám đi bên cạnh che chở bảo vệ. Có lẽ vì trái tim cô ấy rộng lớn quá nên cơ thể bé nhỏ của Taeyeon không đủ can đảm để mở cánh cửa đó ra và đi sâu vào bên trong.



Thả một cánh hoa bạt theo chiều gió xuôi trên dòng sông, Taeyeon bắt lấy chút màu cam le lói sáng ở phía cuối chân trời để lưu giữ kí ức tươi đẹp cuối cùng tại nơi lần đầu cô gặp Tiffany. Đẹp hơn mặt trời, tỏa sáng hơn ánh nắng và khiến người ta đau hơn cả cái chết, Tiffany Hwang là như thế đó.




***




103 giờ ngục tù trôi qua. 



Tiffany nhìn chiếc đồng hồ to vững chãi treo trên phòng tạm giam đếm lùi từng giây ngày đầu tiên ra tòa. Là một bác sĩ đã quen với mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi mà cô không nghĩ nó thuộc về mình. Cả đời cô đã mở không biết bao nhiêu cánh cửa, nhưng cánh cửa trại giam là cánh cửa cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mở. Cô chơi thân với Taeyeon nhưng cô không có đủ tự tin để đến những chỗ chỉ có luật lệ và tội phạm, chỉ có đúng và sai, chỉ có có tội và không có tội. Cuộc sống đâu chỉ có màu đen và màu trắng, chỉ cần pha loãng hai màu đó thì nó đã thành màu khác rồi. 



Một cách vô thức, trái tim Tiffany tự động điều chỉnh nhịp tim theo tiếng tíc tắc đồng hồ. Ở một nơi chỉ có bốn bức vách và một nơi để nằm, tất cả giác quan của Tiffany có cơ hội để phát huy hết khả năng của mình. Cô có thể nghe được tiếng thì thầm cầu nguyện của những người cách đó hai vách tường ngăn, cô có thể ngửi thấy mùi đồ ăn khuya của cảnh sát trực ban mỗi lần đổi ca, cô có thể cảm nhận nỗi sợ hãi chất đầy trong cái không gian chật hẹp chỉ toàn những kẻ tội đồ như cô. Tiffany tự lắng nghe nước mắt của mình, hai dòng trong suốt chầm chậm lăn đi trước khi buông mình rơi xuống sàn nhà làm nhòe đi bụi nhơ. Sau 104 giờ đồng hồ, cô khóc cho người thầy đáng kính của mình. Vậy là ông ấy đã mãi mãi ra đi rồi.



- Con gái, nếu con được nhìn thấy thế giới ngoài kia, con muốn được thấy điều gì đầu tiên?

Bác sĩ Hong nhẹ nhàng gỡ từng mảng băng trắng vòng quanh mắt cô bé nhỏ với hai chỏm tóc được cột lên. Đã được một tuần tròn từ khi ca phẫu thuật thay giác mạc thành công. 

Cô bé hồn nhiên nở nụ cười xinh xắn, hoa tay múa chân cứ như thể đang phác họa điều cô bé muốn thấy cho vị bác sĩ dễ hình dung ra.

- Con muốn được nhìn thấy cánh đồng hoa vàng. Taeyeon nói cánh đồng hoa vàng là đẹp nhất.

- Taeyeon? Kim Taeyeon? – vị bác sĩ vỗ nhẹ lên đầu cô bé, hành động dịu dàng của một người cha dành cho đứa con gái cưng.

- Vâng ạ. Cậu ấy nói cậu ấy sẽ dẫn con về trại mồ côi gần nhà cậu ấy ở Jeonju để hai đứa con được đi giữa cánh đồng hoa vàng.

- Taeyeon là một cô bé ngoan, hai đứa hãy luôn ở bên cạnh nhau như bây giờ nhé.

- Dĩ nhiên rồi ạ. Con yêu cậu ấy lắm.



Giữa con đường mòn khấp khểnh được chen lẫn bởi màu vàng bạt ngàn của những cánh hoa khoe sắc, cô gái nhỏ xị mặt làm nũng:

- Taeyeon à, tớ không đi được nữa đâu. Đường xa quá à.

- Ngoan, chỉ cần cậu đi hết con đường này thôi là đã đến chỗ nghỉ rồi – Taeyeon động viên.

- Ở đây cũng ngắm cảnh được rồi mà, hoa vẫn đẹp nè – Tiffany lướt tay lên dãy hoa vàng cạnh bên, cảm thấy hài lòng với nơi đang đứng.

- Ngốc quá, nếu cậu ở đây thì vẻ đẹp chỉ như vậy thôi, nhìn một lúc sẽ ngay lập tức thấy chán liền. Còn nếu cậu cố gắng đi thêm một chút nữa thôi, cậu sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng kì vĩ này đâu.

- Tớ mệt lắm rồi – Tiffany nhõng nhẽo, ngồi phịch xuống đất để chống đối.

Taeyeon mỉm cười với sự trẻ con đáng yêu của Tiffany, hai đứa luôn là một người điềm tĩnh thản nhiên và một người ồn áo náo động như thế đó. Taeyeon lấy ra một chiếc khăn lạnh, khẽ lau mặt cho Tiffany để làm dịu đi cơn nóng giận của cô ấy. Ở cạnh Tiffany từ nhỏ, Taeyeon giống như là thần hộ mệnh của cô ấy, cô luôn biết Tiffany hậu đậu cần gì để mang đầy đủ những thứ đó trong balô. Taeyeon hay trêu Tiffany rằng cô ấy không thể cao nổi chính là vì phải mang cả thế giới của Tiffany trên đôi vai của mình.

- Nghỉ một chút nhé, cẩn thận chỗ đó hay có rắn rết và mấy con côn trùng trên cây hoa lắm đó.

- É.

Tiffany la lên một tiếng rồi nhảy luôn vào vòng tay Taeyeon ngồi, cô ấy rất sợ côn trùng. Taeyeon đỏ mặt vì sự tiếp xúc quá gần và quá đột ngột, cô len lén nhích ra nhưng Tiffany đã vòng hai tay ôm chặt lấy eo cô vì sợ. Ở lại cũng không xong mà đi tiếp cũng không thể, Taeyeon là một cô gái thông minh trong mắt mọi người, thế nhưng cô luôn luôn rất ngớ ngẩn trước cô gái dễ thương có đôi mắt cười xinh đẹp Tiffany.

- Fany, tụi mình đi tiếp nha – Taeyeon kiếm một chuyện gì đó để làm thay vì trong vòng tay Tiffany như thế này.

- Ừh, nhưng mà tớ mệt quá.

- Ừhm, để tớ cõng cậu vậy.

- Tớ nặng lắm đó nha, đường còn dốc nữa – tuy Tiffany nói vậy nhưng ánh mắt thì rực sáng tia hi vọng.

- Tớ biết rồi, tớ tự lượng sức được mà – Taeyeon cười thấu hiểu.

Taeyeon nhỏ con hơn Tiffany, thể trạng cũng yếu hơn vì cô sinh ra đã mang trong người căn bệnh nan y khó chữa. Sau ca phẫu thuật với tỉ lệ phần trăm thành công cực thấp, cô đã được thượng đế trao cho một cuộc sống khác với làn da trắng và với một sức khỏe tốt hơn. Bác sĩ Hong nói với cô rằng cô phải luôn mỉm cười thì căn bệnh mới hoàn toàn được chữa khỏi. Chính vì thế, ông đã đem Tiffany tới với cuộc sống của cô.

Khập khễnh từng bước một đi lên con đường mòn nhỏ, Taeyeon giữ nguyên nụ cười trên môi. Cô hạnh phúc vì có thể mang tới nụ cười cho cô gái sau lưng. Nếu cứ thế này mà đi đến cuối con đường, liệu họ có gặp lại nhau giữa niềm vui?

Tiffany ôm lấy cổ Taeyeon, cảm giác dựa dẫm thuộc về. Từ khoảng cách cao hơn mặt đất khá nhiều, Tiffany trải ánh mắt ra khắp cánh đồng. Dưới ánh mặt trời lấp lánh, màu vàng của nắng và màu vàng của hoa hòa làm một trong sự bất tận của đất trời. Cô yêu cái nóng được xoa dịu bởi sự lay động của những cánh hoa mơn man, cô yêu người đã đem tới cho cô cảm giác tuyệt vời này. “Chẳng cần đi tới điểm đích cuối cùng đâu, Taengoo ngốc à, ở hiện tại tớ đã rất hạnh phúc rồi”.

- Taeyeon – Tiffany gọi giật cô gái đang chật vật với cân nặng của cô và sự gồ ghề của con đường mòn.

Taeyeon mỏi mệt quay lại, giọt mồ hôi lấp lánh dưới cái nắng *** gắt. Tiffany hôn lên má Taeyeon, vị giác chạm vào cái mặn nồng từ mồ hôi của Taeyeon. 

- Tớ yêu cậu.

Taeyeon vội vã quay lại nhưng Tiffany thấy hai vành tai cô ấy đỏ lên. Taeyeon của cô là dễ thương nhất.



Taeyeon đang trong một trạng thái vội vã khó bắt gặp ở một luật sư tương lai điềm đạm. Cô gõ lên cần lái một cách khó chịu với giao thông ngày cuối tuần của Seoul. Tiffany nói rằng cô ấy đang có một điều cực kì thú vị cần bật mí cho cô biết vào đúng ngày hôm nay. Taeyeon đã gặng hỏi cô ấy rất nhiều sau khi thường xuyên thấy nụ cười vu vơ trên môi cô ấy giữa những giờ nghỉ trưa hiếm hoi của cả hai nhưng cô ấy không trả lời. Taeyeon đang học luật còn Tiffany chọn ngành y, cả hai đều là những thứ cần nhồi nhét rất nhiều kiến thức và họ quá bận rộn để còn có thể dành thời gian cho nhau như ngày xưa.

Ngay khi bánh xe Taeyeon quẹo vào được khu kí túc của Tiffany, cô lao vội lên dãy cầu thang bất chấp tiếng la lối của các bạn nữ sinh đang đi phía trước cô. Có cái gì đó rất nóng nảy trong Taeyeon khiến cô không thể bình tĩnh hành động như tính cách vốn có được. Cánh cửa phòng Tiffany không khóa, Taeyeon chẳng mấy quan tâm đẩy cửa bước vào căn phòng quen thuộc. Cô đã bỏ quên đôi giày cao gót và đôi giày tây cởi vội ở ngoài cửa.

Đôi môi Tiffany quấn lấy đôi môi của chàng trai cô đang hẹn hò, nụ hôn sâu và nghẹt thở. Họ cần nhau như cần oxy để thở, cố níu lấy sự tiếp xúc vì sợ buông ra người kia sẽ đi mất. Taeyeon đứng khựng lại, cảm giác như mặt sàn dưới chân sụp đổ từng chút một theo từng cử động lưỡi của đôi trai gái. Taeyeon trở về bản tính cũ, cô từ tốn đi ngược ra, bước vào xe, lấy đóa hoa vàng cô hái từ Jeonju lên và đi vào phòng Tiffany lần nữa. Cô nhẹ nhàng xếp gọn hai đôi giày cạnh nhau, cạnh hai đôi giày ấy, cô đặt bó hoa của mình xuống một cách ngay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net