Chap 3-Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, anh lẻn vào phòng Sakura, mặc dù lẽ ra anh không nên đến đó. Căn phòng yên ắng và tĩnh lặng, chỉ có tiếng bíp nhẹ của máy móc. Sasuke quỳ xuống giường và nhìn vợ mình. Với đôi mắt nhắm nghiền và hai bàn tay đan vào nhau trên tấm chăn, cô ấy trông như thể một người đã chết. Qua Rinnegan, anh nhìn thấy đốm lửa chakra đang đốt cháy tất cả sức mạnh và sinh lực của cô từ bên trong.

Bàn tay run rẩy của Sasuke vươn ra chạm vào mái tóc mỏng và xơ xác của cô. Sau đó, ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của cô, dừng lại ở đôi môi không một chút huyết sắc.

Sasuke nuốt nước bọt và đưa bàn tay duy nhất của mình lên vuốt ve bàn tay yếu ớt của cô. Anh xoa xoa hơi ấm vào những ngón tay lạnh lẽo của cô.

"Anh sẽ quay lại để cứu em. Anh hứa. Cố gắng lên, Sakura," anh thì thầm, sau đó cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán cô. "Làm ơn "

"Sasu ... ke ... kun ..." cô lầm bầm trong giấc ngủ.

Anh thở hắt, chờ xem liệu cô có tỉnh không, nhưng cô vẫn thiếp đi. Sasuke đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn nữa rồi đứng dậy. Anh phải đi, nhưng anh đã nán lại một lúc, Sharingan kích hoạt để ghi nhớ gương mặt của Sakura. Cô ấy đang yếu dần ... anh cần phải nhanh chóng trở lại.

Hoặc sẽ không bao giờ có lần sau.

Sasuke hạ quyết tâm cứu cô và dứt khoát bước ra khỏi căn phòng. Anh chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ đeo trên vai. Anh thở phào nhẹ nhõm khi con đường đến cổng làng không có một bóng người. Anh không muốn phải đối mặt với những ánh nhìn tò mò và nghi ngờ về sự ra đi của anh. Tất cả những người cần biết về kế hoạch đều đã được anh thông báo.

"Papa! Papa, đợi đã!"

Anh dừng bước, chờ Sarada bắt kịp anh. Anh đã để lại cho con bé một lời nhắn giải thích kế hoạch của mình, nhưng anh không nghĩ rằng con bé sẽ ra tận đây để nói lời chia tay với anh.

Hoặc không, anh nhận ra ba lô trên vai của con bé.

"Con sẽ đi cùng cha! Làm ơn!" Sarada nói với vẻ quyết tâm.

Nhưng Sasuke vẫn không hề lay chuyển. "Ta không thể để con đi cùng. Quá nguy hiểm."

"Papa, làm ơn! Con không còn là một đứa trẻ nữa, con đã trở thành một shinobi. Hãy để con cứu mẹ", con gái anh cãi lại, chống tay lên hông. Việc con bé trông giống hệt Sakura khi cô ấy nhất quyết làm theo ý mình khiến trái tim Sasuke nhói lên vì đau.

"Vậy thì ai sẽ chăm sóc mẹ con?" Sasuke hỏi, hy vọng Sarada sẽ nhìn ra lý do và từ bỏ ý định của mình ngay lập tức.

"Ta chẳng hạn." Một người đàn ông đeo mặt nạ bước ra khỏi bóng tối, tay đút túi quần.

"Kakashi," Sasuke không hề bất ngờ. Anh đã cảm nhận được sự hiện diện của người thầy cũ từ lâu rồi.

"Em biết đấy, Sakura là học trò yêu thích của ta. Ta sẽ trông chừng em ấy và đọc cho em ấy vài cuốn sách. Nếu hai người nhanh lên, em ấy sẽ không nhận ra sự vắng mặt của hai người đâu."

"Cảm ơn, bác Kakashi!" Sarada cười rạng rỡ.

"Ta vẫn không cho phép con đi cùng đâu, Sarada," Sasuke nói một cách gay gắt.

"Cha!" con bé kêu lên để phản đối.

Kakashi ho. "Thực ra, đó là lý do tại sao ta ở đây." Anh rút ra một cuộn giấy nhiệm vụ và ném nó cho Sasuke. "Đệ Thất đã chỉ định Sarada đi cùng em trong nhiệm vụ này."

Sasuke mở cuộn giấy nhiệm vụ và lướt qua nó. "Chậc chậc. Cái đó," anh lẩm bẩm, khó chịu với sự can thiệp của Naruto.

"Điều này có thể tốt cho cả hai người, Sasuke," Kakashi nói. "Em chưa bao giờ thực hiện nhiệm vụ với Sarada trước đây, đúng không? Hãy coi đó như một trải nghiệm gắn kết gia đình chẳng hạn."

Sasuke cáu kỉnh nhìn người thầy của mình. "Em không coi việc đưa con gái mình vào những nơi nguy hiểm là cơ hội tốt để gắn kết gia đình", anh mỉa mai đáp lại.

Kakashi nhún vai. "Em sẽ nhận nhiệm vụ?"

"Như thể em có sự lựa chọn nào khác vậy." Sasuke cuộn cuộn giấy và bỏ túi. Anh thà đốt nó lên và nhét nó vào mông của Naruto, nhưng đương nhiên anh chỉ nghĩ thầm thôi.

"Vậy con có thể đi cùng chứ?" Sarada hỏi lại.

"Được, nhưng con phải làm tất cả những gì ta yêu cầu trong nhiệm vụ này, Sarada," anh nói với con bé một cách nghiêm túc. "Con sẽ ở gần ta và không được tin tưởng bất cứ ai ở đó. Nếu ta bảo con chạy, con sẽ phải chạy mà không được hỏi bất cứ điều gì.

"Con hiểu rồi," Sarada gật đầu.

"Tốt."

"Chúc hai người có một chuyến đi an toàn," Kakashi chào tạm biệt. "Sarada, giúp ta một việc: trông chừng cha con, được không?"

Sasuke đảo mắt và bắt đầu bước đi. Kakashi không bao giờ ngừng cáu kỉnh.

"Sarada, đến đây," anh gọi con gái.

Con bé chạy đến bên anh và họ cùng nhau đi qua cổng làng. Họ đi qua khu rừng, im lặng trong vài phút.

"Papa, xin đừng giận Hokage Đệ Thất. Con ... đã nhờ chú ấy cho con đi cùng cha", Sarada lặng lẽ thú nhận.

Sasuke thở dài. "Ta không tức giận. Ta chỉ không muốn con gặp nguy hiểm, không phải khi mẹ con đã ..." anh tự ngắt lời.

"Con biết," Sarada thì thầm. "Nhưng đó là lý do tại sao chúng ta sẽ đi cùng nhau. Vì Mama. Và con không yếu đuối, con hứa sẽ không ngáng chân cha đâu"

"Aa." Sasuke chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của con gái mình. Anh chỉ sợ số phận nghiệt ngã sẽ xảy đến với con bé, giống như những người còn lại trong gia đình anh. Nếu ngay cả Sakura cũng không an toàn ...

"Hơn nữa," Sarada kiên quyết nói thêm, "nếu con ở bên cha, con chắc chắn sẽ ổn mà." Con bé bắn cho anh một nụ cười tự tin, và anh đã đáp lại. Sự tin tưởng của con bé khiến anh cảm thấy cảm thấy lo lắng đồng thời cũng khiến anh an lòng

"Papa, vậy chúng ta đang đi đâu?" Sarada tò mò hỏi, hai tay chắp sau lưng khi con bé chăm chú nhìn anh.

"Con đã từng ở đó với ta rồi." Khi con bé nhìn anh một cáinhìn bối rối, anh giải tích. "Chúng ta sẽ đến hang ổ của Orochimaru."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net