5: Đầu tiên và duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc do dầm mưa lúc nảy mà anh đã bị cảm. Cả người anh nóng ran, mặt đỏ bừng lên. Tay chân lạnh ngắt mẳt thì cứ nhắm chặt lại. Cậu đỡ cho anh nằm xuống giường đắp chăn cho anh. Rồi chạy sang tìm mẹ hỏi tiếp theo thế nào vì đó giờ cậu chưa chăm sóc người bệnh bao giờ nên không có kinh nghiệm. Nhưng bố mẹ cậu đã ngoài từ lúc nào rồi. Cậu đành phải lên google để hỏi. Sau một lúc tìm hiểu thì cậu đi tìm một cái khăn nhúng vào nước ấm rồi chườm lên trán cho anh.

Cậu đi xuống nhà nấu cho anh ít cháo để giải cảm. Tuy cậu vụng về trong chuyện chăm sóc người bệnh nhưng lại rất giỏi trong chuyện bếp núc. Cậu nấu cho anh một nồi cháo thịt bằm thơm phức có rất nhiều tiêu và gừng để anh nhanh được giải cảm. Đó cũng là do cậu đọc trên google nên mới biết. Trong lúc đợi cháo chín cậu đi lục kiếm lại liều thuốc hạ sốt mà mẹ đã mua cho cậu trước đó. Kiếm có cũng vừa lúc cháo chín cậu múc một tô rồi bưng lên phòng cho anh.

Cậu lấy chân đẩy cửa ra rồi bưng cháo và thuốc vào. Cậu đặt tô cháo và ly nước xuống cái bàn ở đầu giường. Rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường lay anh dậy.

- Anh ơi dậy ăn ít cháo đi rồi uống thuốc

Giọng nói trầm ấm của cậu đánh thức anh dậy. Hai mắt nheo nheo lại để nhìn rõ mọi thứ. Hai tay chống xuống nệm khó khăn đẩy người ngồi dậy. Cậu nhanh tay đặt cái gối vào thành giường đỡ cho anh tựa lưng vào đó rồi quay qua bưng tô cháo để trước mặt anh.

- Anh ăn một ít đi rồi uống thuốc nha

Cậu múc từng muỗng cháo thổi thật kĩ lưỡng rồi đưa vào miệng anh.

- Có nóng quá không ? Có vừa khẩu vị với anh không ?

- Em nấu thì cái gì cũng ngon - anh thuề thào nói

- Hứ lo ăn đi rồi còn uống thuốc ở đó mà nịnh và nọt

Trong chốc lát tô cháo đã hết sạch cậu lấy thuốc cho anh uống rồi đỡ cho anh nằm xuống ngủ. Cậu thì bưng tô cháo đi xuống nhà và dọn lại cái bếp do cậu bày ra lúc nảy. Không mau dọn mẹ về mà thấy là toi.
.
.
.
.
Cũng hơn 9 giờ tối Ngọc Hải nheo mắt tỉnh dậy anh cũng hạ sốt và cũng đỡ hơn lúc chiều nhiều rồi. Anh cảm thấy ở trong chăn có cái gì đó rất mềm và hình như còn đang ôm anh nữa. Nhìn xuống thì thấy Văn Toàn một tay ôm anh một tay đang nghịch điện thoại người thì co rút trong người anh. Anh bật cười xoa đầu cậu.

- Ơ anh thức rồi à anh đói không em xuống em hâm cháo cho anh nha - cậu cảm nhận được tay anh đang xoa đầu mình liền ngước lên hỏi

- Sao em lại nằm đây, ra chỗ khác nằm đi nằm đây lỡ lây bệnh rồi sao - anh thều thào nói

- Ơ hay cái anh này đây là nhà em là phòng em em không được nằm à

- Thế anh đi về nhà chứ ở đây lại lây bệnh cho em - anh nhăn mặt khó khăn ngồi dậy

Anh vẫn còn khá mệt nên chẳng đủ sức để ngồi dậy. Cậu ôm chặt lấy eo anh ghì anh nằm xuống.

- Anh nằm xuống làm ơn người thì chưa khỏe ra đường gió mấy không cho anh chết hay gì ?

- Nhưng mà nằm gần như thế bị lây em bệnh anh lại xót

- Ừ thì bây giờ anh bệnh rồi ra đường trúng gió chết em không xót. Tại sao không biết lo cho bản thân mình vậy ? Anh có biết đứng mưa như vậy có hại lắm không hả ?

Cậu lại bắt đầu bài ca cằn nhằn anh nữa rồi. Ngọc Hải đã quá quen với việc này mỗi lần anh bị thương hay gì đấy cậu lại ca bài này cho anh nghe. Riết mà anh thuộc nằm lòng từng câu từng chữ.

- Rồi lỡ như đứng đó......

- Lỡ như đứng dưới đó anh có mệnh hệ gì thì em biết sao ? - anh nhỏ giọng cắt ngang lời cậu

- Có phải vậy không ? Anh thuộc nằm lòng luôn rồi này

- Thuộc mà sao không biết thực hành vậy ?

- Anh biết rồi sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình. Mà sao ôm tui chặt thế - anh nghiêng đầu nhìn cậu

- Tại tui sợ ai kia đang ngủ nằm mơ thấy ác mộng rồi lại khóc nhè

- Thiệt không hay tại có người nhớ hơi tui dợ ?

- Thì...là cả hai nhưng chắc vế sau nhiều hơn hihi

Ngọc Hải phụt cười người yêu của anh vẫn luôn dễ thương như vậy. Anh vòng tay sang ôm lại cậu bình thường cái ôm này đã rất ấm rồi. Nay anh bệnh nó lại càng ấm hơn.

- Anh hứa sau này sẽ không khiến em lo lắng nữa đâu

Anh cuối xuống áp môi mình vào môi cậu. Văn Toàn không có ý định kháng cự cậu đáp lại nụ hôn của anh. Tay cậu cầm điện thoại lúc nảy cũng quăng sang một bên. Lấy tay đó áp lên mặt anh để nụ hôn được sâu nhất có thể. Hai cánh môi và đôi lưỡi cứ quấn lấy nhau một lúc lâu mới dứt.....

****
Những tia sáng chíu vào mắt làm anh giựt mình thức giấc. Cơ thể anh đã khỏe khắn hơn không còn uể oải như hôm qua nữa. Anh vươn vai một cái chào đón ngày mới. Quay qua thấy con mèo lười kia vẫn đang còn cuộn tròn trong chăn. Anh nhích người lại đánh thức cậu dậy.

- Mèo lười dậy đi sáng rồi - anh hôn cái chóc lên trán cậu

- Ưm

Văn Toàn cự người lăn lộn rồi lại vòng tay ôm lấy anh. Rút đầu trốn những tia nắng phía trong người anh.

- Dậy đi đừng nhõng nhẽo nữa

- Hôm nay là cuối tuần mà em muốn ngủ thêm - cậu ngáy ngủ nói

- Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi còn gì nữa

- Nhưng mà em vẫn còn muốn ngủ

- Thôi dậy đi đừng nhõng nhẽo nữa mèo lười

Cậu vẫn ôm lấy anh mà nhắm chặt mắt

- Em không dậy là anh đi ăn sáng một mình bỏ em luôn đó nha

Cậu mở mắt ra nhìn anh, anh bỏ đi xuống đứng ở cuối giường nhìn cậu.

- Dậy chưa ? - anh bĩu môi nghiêng đầu nhìn cậu

Văn Toàn mỉm cười đưa hai tay về phía trước ngõ ý kêu anh kéo mình dậy. Ngọc Hải hai tay chống hông lắc đầu rồi đi lại nắm tay kéo cậu dậy. Vừa kéo cậu dậy cậu đã ngay lập tức đu trên người anh con gấu vậy. Hai chân vắt ngang hông anh tay ôm lấy cổ anh đầu gục vào vai anh. Ngọc Hải bất lực anh đành phải bế cậu đi vào nhà vệ sinh. Anh cùng cậu đi đánh răng rửa mặt thay đồ. Vì anh rất hay tá túc lại ở nhà cậu nên đồ riêng của anh ở bên này khá nhiều. Thay đồ xong anh dẫn cậu đi ăn sáng ở quán quen thuộc của hai người.

- Hai đứa dạo này bận học hay sao mà ít thấy ghé quán của dì vậy - bà chủ bưng hai bát phở ra nói

- Dạ đúng rồi bà con với anh Hải sắp thi rồi nên tụi con cũng ít thời gian rảnh

- Ờ thôi hai đứa ăn đi nha - bà chủ quay đi

- Ơ dì ba sao dì để hành vào tô của Toàn vậy ? - anh réo gọi dì mặt vẻ hơi khó chịu

- Ây chết dì quên mất thôi để dì đi đổi tô khác hai đứa đợi dì xíu nha - dì e ngại nói

- À thôi không sao đâu dì con ăn được - cậu cười hiền với bà

Bà chủ cười ngại rồi đi vào. Cậu bĩu môi nhíu mắt nhìn anh.

- Nè sao anh khó chịu với dì quá vậy ?

- Tại em có ăn hành được đâu mà dì...

- Thì tại quán đông quá nên dì lỡ tay thôi. Anh bớt khó tính lại đi chưa già đã khó tính rồi mốt anh già rồi ai ở được với anh

- Em

- Hứ anh mà khó tính như thế em bỏ anh đi luôn cho coi

Đúng là cậu không thích ăn hành thật nhưng cậu nhìn quán thì cũng hiểu. Cũng do quán đông quá nên chắc là trong lúc vội dì mới lỡ tay. Cậu thì có thể thông cảm được. Còn anh người yêu cậu thì có vẻ chưa già mà khó tính quá rồi.

Anh bưng bát phở của cậu về phía mình mặt thì nhăn nhó ngồi vớt hành từ tô cậu bỏ qua tô mình. Văn Toàn hai tay đan vào nhau chống cằm nhìn ông người yêu khó tính của mình đang hóa thân thành nàng Tấm lựa từng miếng hành ra cho cậu.

Đây là quán ăn mà anh đã ăn rất nhiều năm từ khi mẹ anh còn sống nên bà chủ rất quen mặt. Khi mẹ còn sống anh và mẹ rất hay lui tới đây nhưng khi mẹ mất rồi thì anh chỉ đến đây ăn một mình. Cho đến một hôm anh dẫn cậu đến đây ăn làm bà chủ và mọi người đều kinh ngạc. Có thể nói cậu là người đầu tiên anh dẫn đến quán này để ăn. Bà chủ cũng dường như hiểu được mối quan hệ của hai người. Và riết rồi hình ảnh anh và cậu cùng nhau đến đây ăn là hình ảnh vô cùng quen thuộc.

Mỗi lần anh và cậu đến là các bạn nhân viên đều trầm trồ ngưỡng mộ. Anh chăm sóc cho cậu từng lí từng tí một. Anh lau đũa muỗng kĩ lưỡng rồi đưa cho cậu, vắt chanh hay cho tương vào tô cũng một tay anh làm. Và mỗi lần mà nhân viên có lỡ làm sai hay bỏ hành vào tô của cậu. Thì anh chính là người ngồi vớt từng miếng từng miếng ra. Mỗi lần gọi món tô của anh thì rất đơn giản. Nhưnh tô của cậu thì anh dặn dò đủ điều rất kĩ lưỡng. Còn có cả ánh mắt triều mến dịu dàng anh nhìn cậu nữa. Hình ảnh đó làm cho bao cô gái ao ước gì mình cũng có được một anh người yêu như vậy.

- Em tính tiền đi anh đi rửa tay cái nha- anh đưa cái bóp cho cậu rồi đi vào nhà vệ sinh

- Dì ba ơi cho con tính tiền

- Của hai đứa 50k

Cậu lấy tiền trong bóp ra rồi đưa cho bà chủ.

- Cảm ơn con. Hai đứa nhìn xứng đôi ghê vậy á

- D..ạ...con cảm ơn - cậu đỏ hết mặt

- Đó giờ ngoài mẹ của Hải ra thì con là người duy nhất đến quán này cùng Hải đó

- Thật hả dì - cậu bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu biết chuyện này

- Đúng rồi Hải nó không nói với con à ? hồi đó lúc nhỏ Hải hay đến đây ăn với mẹ lắm. Rồi sau này nó cũng đến đây ăn nhưng lúc nào cũng là một mình. Rồi bẵng thời gian dì thấy nó dẫn con đi cùng dì nghĩ chắc con quan trọng với nó lắm

- Xong chưa em - anh từ nhà vệ sinh đi ra

- À xong rồi - cậu bật tỉnh thoát ra khỏi sự mơ hồ

- Dì ba nói xấu gì con với người yêu con đó - anh câu cổ cậu

- Làm gì mà có con làm gì có cái gì xấu đâu mà nói

- Haha thôi tụi con về nha dì ba - anh tươi cười nói

Rồi hai người dắt tay nhau đi ra khỏi quán ăn. Mấy bạn nhân viên chạy lại ngắm nhìn hai người họ.

- Quaoo ngưỡng mộ quá đi người gì mà đẹp trai, giàu có, ga lăng, dễ thương mà còn yêu thương người yêu nữa chứ

- Đúng rồi đó ước gì - một cậu nhân viên nhìn bóng lưng của hai người bằng ánh mắt khao khát

- Hai cái đứa này thằng nhỏ mới có lớp 12 à nó nhỏ hơn tụi bây mấy tuổi lận đó- dì ba nói

- Nhỏ hơn thì có sao đâu dì tuổi tác đâu là vấn đề. Nhưng tiếc là người ta là chậu đã có hoa

- Đúng là trên đời này chỉ có 1, mà giá như chỗ đó là của tao ha

- Đúng là thằng Hải chỉ một trên đời này nhưng muốn vào được chỗ đó thì dì nghĩ không phải chuyện dễ. Nó là con nhà giàu nên chắc chắn người mà nó chọn cũng phải có gia thế thế nào mới xứng với nó. Tiêu chuẩn đặt ra chắc cũng phải rất cao. Nên tao nghĩ hai đứa không có cửa đâu. Nên thôi vào bưng phở tiếp đi rồi tối về nhà mơ - bà tặc lưỡi nói rồi bỏ đi

****
Anh cùng cậu tảng bộ đi về nhà, hai người nắm tay nhau đi dọc bờ sông. Trời hôm nay không có nắng không khí mát mẻ rất dễ chịu.

- Ủa nảy dì ba nói gì em dợ ?

- Dì ba nói là đó giờ ngoài mẹ ra thì em là người đầu tiên anh dẫn đến đó có thiệt hong ?

- Không anh dẫn nhiều người đến lắm rồi

- Nhiều ? Nhiều là bao nhiêu hả ? Là nam hay nữ ? Tại sao lại dẫn đến đó - cậu hơi khó chịu hỏi dồn dập

- Hmm nhiều quá anh cũng không nhớ nữa - anh được đà cũng trêu chọc cậu

Văn Toàn bỏ phắc tay anh ra quay mặt đi chỗ khác. Anh biết cậu giận liền lại vỗ về.

- Anh đùa thôi ngoài mẹ ra em là người đầu tiên và duy nhất được anh dẫn đến đó đó

- Thiệt không ?

- Thiệt nên đừng giận nữa nha. Anh là thương em nhất rồi ngoài em ra thì đâu còn ai

- Dẻo mồm dẻo mép

- Thôi đi về trời chuyển mưa rồi

Anh cùng cậu đi về nhà như lời bà chủ nói thì cậu là người duy nhất mà anh đưa đến đó sau mẹ anh. Qua đó thấy được đối với anh cậu quan trọng đến mức nào.



_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net