42.LÀ KẺ GIẾT NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ngọc Hải đến nơi, ngôi nhà của Trác Cửu đã bị cảnh sát bao vây. Ngọc Hải và Xuân Trường đi vào trong, cảnh sát thay nhau khám nghiệm hiện trường. Người trong nhà từ lớn đến nhỏ đều bị lây lời khai. Lúc đầu cảnh sát còn không cho đi vào, cũng may Arthit xuất hiện kịp thời. Ông ta liền ra lệnh.

*Để họ vào*

Ngọc Hải cùng Xuân Trường bước vào trong, Arthit nhìn qua anh có chút đăm chiêu.

*Cậu lên lầu đi, thi thể Trác Cửu đang ở trên đó*

Ngọc Hải chỉ khẽ gật đầu rồi nói cảm ơn, rồi sải bước lên cầu thang.

*Khoan đã *Bất ngờ lúc này Arthit gọi lại.

*Có chuyện gì sao?*Ngọc Hải dừng bước, xoay người nhìn ông ta.

*Tất cả lời khai đều không có lợi cho cậu*Arthit bước đến, thở dài nhìn Ngọc Hải.

Ngọc Hải điềm nhiên không thay đổi sắc mặt, anh gật đầu.

*Cảm ơn ngài, tôi trong sạch nên không việc gì phải lo lắng. Tôi muốn lên gặp bố một chút*

Arthit rất bất ngờ với thái độ của Ngọc Hải, cho dù là bị vu oan đi nữa, chẳng phải cũng nên tức giận hay sao. Đằng này lại quá thờ ơ, lạnh nhạt. Ông ta thu lại suy nghĩ.

*Đêm nay cần cậu phối hợp điều tra một chút*

*Được*Ngọc Hải vô cùng thỏa hiệp.

Nói rồi Ngọc Hải cùng Xuân Trường không nấn ná tiếp tục, mà đi thẳng lên phòng Trác Cửu. Chưa đến gần đã nghe tiếng khóc thảm thương uất nghẹn của Trác Tư Sở. Lúc anh bước chân vào căn phòng, Trác Tư Sở đã khóc đến kiệt sức, đang dựa vào lòng Bạch Thiển nức nở. Còn phòng ngủ còn Trác Cửu đang được khám nghiệm, nên tạm thời không ai được vào. Ngồi trên ghế còn có cha con nhà Đằng Phương sắc mặt cũng không tốt lắm, thể hiện sự đau lòng rõ ràng. Nghe tiếng bước chân mọi người đều nhìn ra cửa. Mắt thấy Ngọc Hải xuất hiện, bất ngờ Trác Tư Sở như người điên, hai mắt hung tợn từ trong lòng Bạch Thiển vùng ra lao đến Ngọc Hải. Miệng không ngừng mắng chửi.

*Ngọc Hải, mày còn dám đến đây nữa sao, mày giết chết ba tao, tao phải giết chết mày, giết chết mày*

Dĩ nhiên Xuân Trường không để cho Trác Tư Sở có cơ hội chạm đến Ngọc Hải, anh ta dùng sức đã có thể đẩy Trác Tư Sở lùi về mấy bước. Mặc thế cô ta vẫn muốn tấn công Ngọc Hải. Bạch Thiển ôm lấy Trác Tư Sở.

*Em bình tĩnh đi, để cảnh sát điều tra nếu đúng là Ngọc Hải, chúng ta sẽ bắt nó đền tội*

Xuân Trường căm phẫn nhìn vẻ mặt bất biến của Bạch Thiển. Trác Tư Sở hét lên nức nở.

*Chính nó, chính nó đã giết chết ba. Thằng khốn tại sao mày có thể nhẫn tâm như vậy, ba tao cưu mang mày mà. Thương mày như con ruột. Tại sao mày có thể nhẫn tâm như thế*

Trác Tư Sở cuồng loạn, miệng vừa khóc không ngừng mắng chửi. Từ đầu đến cuối Ngọc Hải không hề trả lời hay có ý giải thích. Anh đứng đó như nghiêm túc chờ đợi xem phía cảnh sát khám nghiệm được gì. Xuân Trường tức giận hướng về phía Trác Tư Sở và Bạch Thiển.

*Cứ đợi phía cảnh sát kết luận, còn chưa có bằng chứng đừng có mở miệng ra là vu oan cho anh Hải. Nếu không tôi không nể mặt các người là ai đâu*

*Xuân Trường không cần đôi co*Ngọc Hải lên tiếng can ngăn.

Nhìn qua ánh mắt của Đằng Phương cũng thấy rõ ông ta đặt chủ ý nghi ngờ trên người Ngọc Hải. Ngọc Hải không quản, anh dựa lưng vào tường mặc Trác Tư Sở mắng nhiếc thậm tệ. Đôi khi cô ta không còn sức, ngã quỵ trong lòng Bạch Thiển, căn phòng mới trở lại yên ắng. Cũng không để Trác Tư Sở thêm phần nghi ngờ, bên khám nghiệm tử thi đã có kết quả. Bác sĩ nói với người nhà.

*Theo chuẩn đoán ban đầu, nạn nhân là do nhồi máu cơ tim nên qua đời*

Trác Tư Sở lắc đầu phản bác.

*Không, không thể nào như vậy được. Ba tôi đúng là có tiền sử bệnh tim nhưng không đến mức nặng. Với lại thời gian này, ba tôi cũng chưa một lần lên cơn đau tim. Làm sao có thể chết vì căn bệnh này. Các người khám nghiệm kiểu gì vậy có biết khám hay không*

*Là nó, chính là nó đã giết chết ba tôi*

Trác Tư Sở vì đau lòng mà nói năng lung tung, trong mắt cô ta Ngọc Hải mới chính là hung thủ. Những lời cô ta nói không phải không xác đáng, Trác Cửu vốn rất yêu bản thân, uống thuốc đúng giờ, tự bảo quản sức khỏe của mình rất tốt. Phía cảnh sát thấy cô ta mất bình tĩnh không thể khống chế tâm tình, nhẹ giọng nói tiếp.

*Chúng tôi sẽ điều tra thêm, cô Sở cứ bình tĩnh*

Bạch Thiển vỗ vỗ lưng vợ an ủi.

*Tư Sở, em bình tĩnh đi, tất cả sẽ được đưa ra ánh sáng sớm thôi*Ánh mắt ông ta nhìn qua Ngọc Hải.

****************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net