60. ĂN SÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời dịu nhẹ, từng tia ánh sáng chiếu qua khe lá tạo cho không gian càng thêm sức sống. Văn Toàn cùng Ngọc Hải đang ăn sáng, Ngọc Hải rất thích khung cảnh mỗi buổi sáng như thế này. Phòng ăn ấm áp đều được sơn màu trắng thanh thoát, vách tường xây kiểu kiến trúc mở, trồng rất nhiều hoa lan như ý. Càng trang trí thêm không gian tươi mát Văn Toàn mặc bô đồ màu nube nhẹ nhàng. Vừa dịu dàng vừa xinh. Nhìn làm sao cũng ra dáng cậu vợ nhỏ ngọt ngào của anh. Văn Toàn cúi đầu ăn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ Ngọc Hải. Cậu ngẩng đầu trừng anh.

*Ngọc Hải anh không ăn sao?*

Thật ra Ngọc Hải đã ăn nhiều rồi, anh ngưng muỗng, cầm tách cafe uống một ngụm cười nhẹ.

*Ngắm em nên no rồi*

Văn Toàn cong môi lên liếc anh một cái, cậu mặc kệ anh, ăn phần thức ăn còn lại của mình. Vừa ăn xong một ly sữa ấm được đẩy tới, cậu nhíu mày nhìn Ngọc Hải chưa kịp mở miệng.

*Chuyện gì cũng cho em làm chủ nhưng chuyện ăn uống em phải nghe lời anh*Ngọc Hải nghiêm túc nói.

Cậu không phải là quá gầy, lúc ôm vào mềm mại, chỗ nào nên đầy đặn cũng rất vừa tay. Nhưng anh muốn cậu có da có thịt, hồng hào nhuận sắc hơn nữa. Mà Văn Toàn vốn rất kén ăn, vấn đề này không nghiêm khắc không được. Từ ngày về sống chung với Ngọc Hải, vốn được anh cưng chiều nên Văn Toàn quên mất một Tam Gia nắm trong tay quyền sinh tử của người khác.

Nhìn qua thì cứ nghĩ anh rất nuông chiều cậu, nhưng thật ra chỉ Văn Toàn mới biết, chuyện gì anh đã quyết cậu mới phải là người làm theo. Vì người đàn ông này có cách trừng phạt dạy dỗ để cậu nghe lời. Nghĩ đến sự trừng phạt của anh khiến Văn Toàn bất giác rùng mình. Cậu phụng phịu làn môi đỏ, cầm ly sữa uống từng ngụm cho đến khi hết. Ngọc Hải lúc này mới dãn cơ mặt, mỉm cười hài lòng, anh đưa tay lau khóe môi cho cậu.

*Ngoan, có anh ở nhà hay không em cũng phải ăn uống đàng hoàng biết không? Ngày nào anh cũng trực tiếp xem camera đấy*

*Em không phải là con nít*

Người đàn ông đáng ghét này, xem cậu là con nít sao. Nhưng Văn Toàn không có giận dỗi còn cảm thấy ngọt ngào. Ở bên cạnh anh, cậu cảm nhận được mình có một mái ấm, được sự bảo bọc cưng chiều yêu thương. Thế này quá đủ rồi, mấy chuyện lo cho cậu từng miếng ăn giấc ngủ. Anh thích quản, cậu tùy anh vậy.

*Điều này anh biết, anh biết em không phải là con nít mà là một cậu con trai trưởng thành*Ngọc Hải nhéo má cậu cười khẽ.

Lời nói anh bí hiểm, ánh mắt nóng bỏng còn săm soi cậu. Văn Toàn hiểu ý anh nói gì, hai má cậu ửng hồng dẫu môi xấu hổ mắng anh.

*Biến thái*

Đổi lại tiếng cười của Ngọc Hải, anh kéo cậu vào lòng hôn lên gò má trắng mịn. Lúc này không khí vui vẻ bị cắt ngang, bởi Xuân Trường bước vào.

*Anh Hải, Somcha và Đằng Long muốn gặp anh*

Ngọc Hải hơi nhíu mày, đang suy nghĩ có cho vào hay không. Bất giác lúc này Văn Toàn lên tiếng.

*Cho họ vào đi*

Xuân Trường hơi khó xử nhìn qua Ngọc Hải, Ngọc Hải cong môi phất tay ý là chiều theo ý cậu. Xuân Trường gật đầu rời khỏi phòng. Ngọc Hải nhìn chăm chú Văn Toàn, thấy cậu đứng dậy, khuôn mặt non nớt xinh đẹp vừa rồi trở nên lạnh lùng, nghiêm túc nói với anh.

*Chuyện này em muốn làm chủ*

Ngọc Hải cũng đứng dậy, anh nhếch môi cười khẽ. Hơi khom người hôn nhẹ lên môi cậu.

*Nghe theo em*

Văn Toàn cong môi vừa ý, đi đến sảnh lớn, dáng vẻ xinh đẹp kiêu sa của một chủ nhân. Cậu ngồi xuống sofa nhướn mày nhìn Ngọc Hải, anh mỉm cười ngoan ngoãn đi qua ngồi bên cạnh vô cùng phối hợp làm vui lòng mỹ nam.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net