96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đằng Long bước đến một bước chăm chăm nhìn vẻ xinh đẹp của Văn Toàn lúc này không khác gì bông hồng đầy gai nhọn. Hắn ta huýt sáo, ánh mắt đầy khiếm nhã.

*Chậc, quả nhiên là người của Ngọc Hải không thể xem thường. Được muốn chúng tôi đi, trừ khi...*

Hắn tiến đến nói nhỏ vào tai cậu.

*Đêm nay ngủ với tôi một đêm*

Chát

Một cái tát dùng cả sức lực mới khỏe lại của mình rơi lên mặt của Đằng Long.

*Thằng khốn*

Tất cả trên dưới thuộc hạ của hắn và Đằng Phương cũng ngỡ ngàng không ngờ Văn Toàn to gan đến vậy. Đằng Long bị cậu ném mặt mũi dẫm đạp dưới chân, hắn ta tức giận khó kiềm chế cơn thịnh nộ. Muốn giơ tay lên trả đũa. Đằng Phương rất hiểu con trai mình  ông ta nhanh chân chắn ngang mặt Đằng Long.

*Ba, ba tránh ra để con đánh chết thằng khốn này*Hắn ta tức giận.

Đằng Phương dùng ánh mắt ra hiệu Đằng Long phải nhẫn nhịn.

*Con im miệng, để ba xử lý*

Đằng Long một tay ôm mặt, nghiến răng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Văn Toàn. Cũng may lúc này Bạch Thiển xuất hiện, ông ta vừa vào nhanh chân đi đến quan sát Văn Toàn từ đầu đến chân lo lắng hỏi.

*Em không sao chứ?*

Văn Toàn không trả lời, Bạch Thiển thấy cậu làm lơ mình, ông ta cũng không vội. Khi quay mặt nhìn cha con Đằng Long là một ánh mắt lạnh lẽo. Đằng Long nào nuốt trôi cục tức vừa rồi, bước lên chỉ tay vào Văn Toàn.

*Anh Bạch nếu không nể tình anh, tôi đã cho thằng con trai này một trận ra hồn. Khốn khiếp anh xem cậu ta đến đây đập phá còn dám tát tôi*

Bất ngờ nói xong cảm thấy không khí không đúng, quả nhiên sắc mặt Bạch Thiển vô cùng khó coi.

*Nói lại, cậu thử lập lại một lần nữa xem*Ông ta lạnh giọng.

Đằng Long mím môi chần chừ không phục nhưng không dám nói thêm.

*Bạch Thiển, cậu không nên bao che cho Văn Toàn. Cậu ta vừa đến đã muốn dành lại Dạ Tình*Đằng Phương lúc này mới lên tiếng.

Bạch Thiển ngạc nhiên xoay người hỏi Văn Toàn nhưng lời nói ra vô cùng nhỏ nhẹ.

*Là thật sao? Em thích Dạ Tình?*

Văn Toàn không nhìn ông ta, ánh mắt vô hồn nhưng lại không hề có độ ấm, lạnh nhạt mà kiên định.

*Không phải riêng Dạ Tình..*

Lúc này cậu mới quay mặt nhìn thẳng vào mắt ông ta nói rõ từng chữ một.

*Cái gì của Ngọc Hải, tôi đều không cho phép ai chạm đến, kể cả ông*

Vốn Văn Toàn không hề cho ông ta một chút mặt mũi nào. Cha con Đằng Long cả đám thuộc hạ cứ ngỡ sẽ xem kịch hay không ngờ rằng Bạch Thiển lại không nỗi giận. Ông ta mỉm cười, muốn đưa tay vuốt tóc cậu, nhưng Văn Toàn lùi lại bước chân, ý tứ né tránh rõ ràng. Bạch Thiển thu tay về, cười nhẹ.

*Chỉ cần em muốn đều được*

Văn Toàn không có chút nào cảm động, cậu nhìn vẻ mặt không thể tin được của cha con Đằng Phương.

*Ngày mai tôi không muốn thấy những con người này xuất hiện ở đây*

*Cậu đừng quá đáng*

Đằng Phương có thể chưa vội lên tiếng, nhưng Đằng Long thì tức đến lồng ngực cũng thở dồn dập. Hắn ta tiến lên dù bị ánh mắt của Bạch Thiển cảnh cáo nhưng Đằng Long nào chịu im miệng.

*Bạch Thiển, anh nói thế là sao, anh muốn lật lọng với cha con chúng tôi à? Anh nên nhớ trước đó anh đã hứa những gì*

*Im miệng *

Bạch Thiển sợ hắn không khéo nói ra những thứ không nên nói. Liền quát lớn ngăn cản. Đằng Phương kéo cánh tay Đằng Long, ông ta trầm tỉnh nhìn qua Bạch Thiển.

*Bạch Thiển cậu nên nhớ những gì mình hứa*

Ánh mắt nhìn qua Văn Toàn đứng sau lưng Bạch Thiển.

*Hồng nhan họa thủy, đừng vì một thằng con trai mà làm cho chúng ta tàn sát lẫn nhau*

Bạch Thiển mím môi, trừng mắt nhìn ông ta, biết rõ cha con Đằng Phương đang đe dọa ông ta. Bạch Thiển xoay người, nhẹ nhàng nói với Văn Toàn.

*Em về trước đi, tôi ở lại xử lý, em yên tâm tịnh dưỡng sức khỏe thật tốt. Những gì em muốn tôi đều sẽ đáp ứng*

Văn Toàn nhìn ông ta vài giây không hề thể hiện cảm xúc.

*Được*Nói rồi cậu quay người lạnh lùng rời đi.

Văn Toàn vừa khuất dáng, sắc mặt Bạch Thiển liền thay đổi.

*Thế nào cha con hai người định uy hiếp Bạch Thiển này à?*

Đằng Long vô cùng tức giận, cũng chẳng còn kiêng dè.

*Uy hiếp? Bạch Thiển ông không sợ tội ác của mình bị vạch trần trước Văn Toàn thì đừng có qua cầu rút ván với cha con chúng tôi*

*Cũng bỏ ngay suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu, nếu cha của tôi có chết thì cậu chắc chắn sẽ trả giá ngay lập tức*Đằng Phương tiếp lời.

Sắc mặt Bạch Thiển âm trầm đáng sợ, rõ ràng họ đang lật bài ngửa với nhau. Bạch Thiển bỗng nhiên phá lên cười.

*Hai người sao thế, có gì đâu phải căng thẳng như vậy? Toàn vốn chỉ là trẻ con, tôi chỉ hứa cho qua chuyện không cần lo lắng*

*Thanh niên các cậu bớt nóng tính lại một chút, kẻo hậu quả khó lường lắm*
Ông ta đi đến vỗ vỗ vai Đằng Long.

Cái đáng sợ nhất của cuộc sống này, rõ ràng biết lòng dạ đối phương thâm sâu khó lường, hôm nay cười với bạn ngày mai có thể là người xuống tay giết bạn. Nhưng chỉ vì hai chữ tham vọng nên vẫn xem như đây là một vỡ kịch hài, mỗi người mỗi vai.

*Một tháng, thời gian này hai người cứ nghỉ ngơi, khoan chạm đến tải sản của Ngọc Hải. Bạch Thiển tôi hứa sau một tháng tôi sẽ giao lại như ban đầu đã hứa*Bạch Thiển nói tiếp.

*Không được, anh vì sợ thằng con trai đó mà làm thế à?*

Nheo đôi mắt độc ác nhắm vào Đằng Long.

*Tôi nói lại lần cuối một là cha con hai người có tất cả. Còn nếu vẫn cố chấp muốn uy hiếp tôi thì cứ tự nhiên. Vì nếu tôi chết các người cũng sẽ không sống nổi*

Đằng Phương suy tính một chút, dù sao đi nữa cũng phải nhún nhường Bạch Thiển, làm loạn quá nhiều đúng là chỉ thiệt thân. Tên Bạch Thiển này cái gì cũng dám làm thì ra tay với hai cha con họ cũng không phải chuyện gì to tát.

*Được tôi tin cậu thêm một lần này nữa*

*Ba*

Đằng Long không cam lòng, một chút hắn cũng không muốn chấp nhận.

*Được rồi, không nói nữa*

Đằng Phương lớn tiếng ngăn không cho hắn nói thêm.

*Đúng là chỉ có người lớn mới hiểu chuyện*Bạch Thiển mỉm cười.

Nói rồi ông ta quay người rời đi. Để lại sắc mặt vô cùng khó coi của hai cha con nhà Đằng Phương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net