END PHẦN 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn phần 2 nữa nha mấy má :))) đừng có mà tưởng end truyện rồi không coi nữa luôn

Mình cảm ơn 1,2k view và 148 lượt bình chọn nhaa
_______________________________________

1 năm nữa lại trôi qua

Không biết bất ngờ gì nữa đây nhờ =))

Hai người họ đang sống với nhau rất là hạnh phúc luôn

Mấy cặp kia cũng "happy marriage"
hết rồi

Hôm đó anh và cậu đang đi chơii

Hải: TOÀNNN

*ĐÙNG*

Hải: Toàn ơi Toàn ơi

*É Ò É Ò É Ò*

Y tá: mời người nhà ra ngoài đợi

1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
4 tiếng
5 tiếng trôi qua

Cuối cùng đèn cũng tắt

BS: Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Nguyễn Văn Toàn  ?
Hải: là tôi...là tôi
BS: cậu ấy bị va đập mạnh vùng đầu khả năng mất trí nhớ rất cao và chân trái của cậu ấy đã bị gãy, cần điều trị và phục hồi trong thời gian dài
BS: cậu ấy đã được chuyển vào phòng hồi sức có thể rất lâu nữa mới tỉnh lại mời anh vào phòng thăm bệnh nhân
Hải: cảm ơn cảm ơn bác sĩ
Y tá: mời anh theo chúng tôi

Tới trước phòng bệnh của cậu

Lòng anh vẫn thế

Vẫn lâng lâng bồi hồi, trong thâm tâm có điều gì đó vô cùng hối hận

*Cạch* Lòng anh tự nghĩ đây có phải người anh yêu hay không ? sao mà tàn tạ quá vậy

Hải vô cùng đau xót, liệu đây có phải là lỗi của anh ?

Hải quỳ xuống bên cạnh giường Toàn

Hải: anh xin lỗi
Hải: tất cả là lỗi của anh
Hải: anh không nên để em ở lại một mình
Hải: em chạy long nhong ngoài đường là lỗi của anh
Hải: anh đi mua hột zịt lộn cho em là lỗi của anh
Hải: em bị xe tông là lỗi của anh
Hải: anh sai rùi :((

Ủa khoan :)? à mà thôi đọc tiếp đi

Hải: em nằm đây cũng là lỗi của anh
Hải: aaaaaaaaa

Trọng: Toàn Toàn ơi
Phượng: anh tránh ra coi *đẩy nhẹ Hải*
Vương: Sao bạn tui lại thành ra nông nỗi này vậy nè chời
Mai Chi: anh đã làm gì anh ấy hả *Chát*
Phượng: mày làm gì nó *Chát*
Vương: mày để nó như thế đúng không ? *Chát*
Trọng: sao nó bị như thế nói nhanh lên
Mai Chi: Nói
Vương: nóii
Phượng: sủa nhanh đi
Hải: aaaa tất cả là lỗi của tôi lỗi của tôi
Hải: tôi chỉ đi mua hột zịt cho em ấy thôi à
Hải: em ấy tự đi long nhong ngoài đường chứ tôi có biết gì đâu
Phượng: ừ
Vương: tạm bỏ qua
Trọng: bỏ qua gì mà bỏ qua sao anh không dắt nó theo cùng
Hải: em ấy đòi ở lại chơi với em cún
Trọng: tôi biết nó sai nhưng tôi sẽ giết anh zaaaaa
Trọng: bỏ tao ra cho tao giết nó
Dũng: thôi mà thôiii

Bị ôm kiểu |< vầy nè hong biết mấy bà có hình dung ra được không :))

Trọng: anh nhớ mặt tôi đó
Trọng: nó có chuyện gì tôi giết anhhhhh
Trọng: cột nhà luôn luôn sai biết chưa aaaaaaaa
Trường: mày lôi ẻm ra hộ tao cái
Trọng: bỏ tao ra....bỏ tao raaaaaaa
Dũng: anh xin em đấyyy
Trọng: ditme mày
Trọng: mày hết thương em rồi à
Trọng: sao mày không cho em đánh nó
Dũng: đánh gì nó lớn hơn em ấy
Dũng: bệnh viện mà cứ thích làm ầm lên
Trọng: ơ ??
Trọng: vậy thôi chia tay đi
Dũng: thôi mà em anh xin lỗi
Trọng: cút

Rồi thế là Dũng bị dỗi

Ngày qua ngày thân xát nhỏ bé của cậu đã bất động ở đó mãi không một chút động tĩnh

Anh như đã coi bệnh viện là nhà của mình

Dũng bị Trọng dỗi tận 1 tháng :))

Đám bạn của anh và cậu thường xuyên tới lui bệnh viện để thăm cậu

Có khi hẹn nhau ra đó chơi luôn :))

Đó kết Se đó mấy má

Hải vẫn luôn dằn vặt bản thân mình vì đi mua hột zịt cho Toàn ăn

1 tháng sau

Toàn tỉnh dậy

Toàn: ưm

Toàn: anh là ai vậy sao nằm đây
Toàn: tôi có quen anh đâu
Hải: em em
Trọng: gì đấy
Trọng: Toàn Toàn
Trọng: Toàn tỉnh rồi mọi người ơii
Phượng: Đâu đâu
Mai Chi: anh Toànnn

Toàn: mọi người
Vương: *ôm Toàn* Tao nhớ mày lắm
Toàn: gớm quá ba
Toàn: mà mọi người à cho em hỏi
Trường: em hỏi đi
Toàn: đó là ai vậy *chỉ tay về phía Hải*
Trọng: ủa :)?
Vương: ủa dì dợ
Mai Chi: ủa ủa ??
Phượng: chồng mày mà
Dũng: tỉnh dậy không nhận ra chồng luôn :))
Hải: bác sĩ nói ẻm bị mất trí nhớ...
Thanh: chắc ẻm quên mày rồi
Phượng: quên mà cũng biết lựa người để quên ghê
Toàn: anh ta là chồng của tao sao
Mai Chi: đúng rồi đó anh
Toàn: phải haa hình như mình có chồng tên là...tên là
Vương: tên gì tên gì
Toàn: không nhớ nữa
_______________________________________

END PHẦN 1
NHẮC LẦN THỨ N LÀ CÓ PHẦN 2 NỮA NHA MẤY MÁ
MONG PHẦN 2 VẪN ĐƯỢC MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ
PAI 👋
Kết se nhưng không se lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net