Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Toàn bước ra khỏi bệnh viện, mẹ Kiều Thanh nhanh bước lại níu lấy tay cô nhìn cô nói "Toàn dì muốn nói chuyện cùng con một lát". N.Nam nghe thấy liền đưa mắt nhìn cô, cô liền nhìn anh anh gật nhẹ đầu nói rồi xoay đi "Vậy em nói chuyện với dì đi, anh còn việc phải giải quyết".

*Quán Cafe*

"Văn Toàn, từ khi con ở cùng dì, dì có không hài lòng về con, dì luôn tìm mọi cách để đuổi con khỏi Nguyễn gia, dì còn tiếp tay với Kiều Thanh để hại con, những chuyên gì làm bây giờ giờ rất hối hận, dì thành thật xin lỗi". Văn Toàn nghe thấy những lời mẹ nuôi nói liền im lặng vài giây rồi cúi đầu nhẹ nói "Con không để bụng những chuyện đó đâu". Đột nhiên bàn tay mẹ Kiều Thanh đưa đến nắm chặt lấy tay cô, cô liền liếc mắt nhìn,bà liền nói "Con có thể giúp dì một chuyện được không? "

Cô vẫn ngạc nhiên nhìn bà, bà liền nói tiếp "Con giúp dì thuyết phục Ngọc Hải ở cạnh Kiều Thanh yêu thương nó những ngày cuối cùng được không?" Cô nhìn thấy bà khóc liền siêu lòng, tay nhanh rút lại, bà liền nói tiếp "Dì biết con không thể nào tha thứ cho Thanh, nhưng con hãy nể tình chị em suốt mấy năm qua mà giúp nó lần cuối đi con".

Bà thấy cô im lặng, nhanh đứng lên quỳ trước cô, cô hoảng hốt liền nhanh đứng lên đưa tay níu lấy bà đứng lên mà nói "Dì mau đứng lên đi, mọi người đang nhìn kìa". Bà vẫn cứ quyết quỳ trước cô, cô liếc mắt nhìn xung quanh vì mọi người đang nhìn vào cô, cô liền nói tiếp "Để con xem, nếu được tôi sẽ giúp dì". Nghe thấy những lời cô nói, bà liền vui mừng đứng lên, cô đưa tay lấy cái ví nói rồi xoay người bỏ đi "Con về trước".

Cô lê bước trên đường, chân cứ đi nhưng mãi nghĩ đến những chuyện lúc xưa, đôi mắt lại từ từ rơi lệ, nhưng lại nhanh đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đấy.
Trên đường về cô gặp anh đag từ trong quán caffe bước ra,anh thấy cô thì chạy tới cầm lấy tay cô rồi nói:"văn Toàn"
"Sao" cô đáp
"Em quay lại với anh đckhông,anh rất nhớ em,anh bt lỗi rồi anh thề anh sẽ làm e hạnh phúc,anh sẽ ko là tổn thương em nx đc ko,quay về với anh đi mà."
"Anh gieo cho tôi hy vọng rồi lại dập tắt nó,đã bao nhiêu lần anh làm sai tôi đều tha thứ cho anh,nhx a vẫn làm tổn thương tôi." Cô rơi nc mắt nhìn anh. Anh bỗng kéo cô vào lòng dịu dàng nói:" Anh xin lỗi,anh hứa ki làm vậy nữa,em tha thứ cho anh đi đc ko"
Cô ở trong ngực anh vừa khóc vừa cười:"Nếu em tha cho anh,anh sẽ hứa ko làm tổn thương em nữa chứ"
"Thật,anh thề,anh sẽ ko làm em khóc,ko làm em giận nữa,Em tha cho anh nha"

"Anh biết,em vẫn còn yêu anh mà"
"Tại sao a lại biết điều đó."
"Nhìn vào mắt em anh cx đã đủ hiểu rồi,suốt 3 năm qua ko ngày nào anh thôi nhớ về em,tuy a sống cx Kiều Thanh nhx a ch hề ngủ cx cô ấy 1 ngày nào kể từ khi em đi"
"....."
"Em tha thứ cho anh đi,anh hứa sẽ làm em hạnh phúc,anh sẽ ko làm tổn thương em nx"
"Ừ..."
Câu nói vừa thốt ra chỉ vịn vẹn 1 chữ nhưng đủ làm anh vui đến phát cuồng,anh ôm cô chặt hơn,đắm chìm trong hạnh phúc. Bỗng cô nói:"
"Em nhờ anh một chuyện đc không". Anh nhìn cô nói "Em nói đi". Cô nghe anh nói dứt câu liền nói tiếp "Chỉ là, dù sao anh và chị ta cũng chung sống với nhau mấy năm, hiện tại chị ta bệnh nặng anh đừng thiếu sự quan tâm với chị ta như vậy, chị ta cũng không còn sống được bao lâu cũng muốn anh yêu thương, chăm sóc chị ta trước lúc chết đi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net