Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Nam bước đến phòng thay đồ của Ngọc Hải mở cửa bước vào. Ngọc Hải đag mặc vest thấy tiếng động giật mình quay đầu lại.
"Là anh đây"
"Ôi trời làm em tưởng ai."
Ngọc Nam ngồi xuống ghế nói với giọng nghiêm túc.
"Em làm tổn thương Toàn như vậy mà nó vẫn chấp nhận tha thứ cho em,chứng tỏ nó yêu em rất nhiều em phải biết trân trọng đấy,tuy anh là anh trai ruột của em nhưng khi em và em ấy giận nhau anh chắc chắn sẽ về phe của Toàn đấy."
Hải thắt xong cavat thì bước lại chỗ N.Nam nói
"Anh à,anh cx bt là e yêu Toàn rất nhiều mà em hứa sẽ ko làm tổn thương Toàn đâu"
2 anh em cứ như vậy nch rôm rả.
"Mà anh cx gần 30 rồi mà vẫn chưa có vợ thế" Ngọc Hải vừa nói vừa cười
"Em im đi,không phải là anh ko có,mak cô ấy chưa muốn cưới thôi."
"Ồ vậy sao,vậy nhanh cho em vs Toàn ăn cỗ đấy nhé"
"Ok ok"

Tại lễ cưới bố mẹ của Toàn gặp bố mẹ của Ngọc Hải hai bên nói chuyện cực kì vui vẻ.

Trên chiếc thảm đỏ dài, Ngọc Hải xuất hiện, người đàn ông đứng đầu về tập đoàn tài phiệt nhà họ Quế lừng dành. Nhạc dương cầm, vĩ cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng. Văn Toàn xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, vòng hoa đan quanh như những nàng công chúa. Bộ váy cưới được cắt may từ lụa, ôm sát phần trên cơ thể để lộ thân hình hoàn hảo, váy xoà đuôi dài bồng bềnh như một làn sóng. Văn Toàn khoác lấy tay bố tiến vào lễ đường. Đi tới đâu, dây màu, kim tuyến hoa được rải lên tới đó, khung cảnh trang hoàng lộng lẫy vô cùng. Ngọc Nam hôm nay mang vest trắng, nơ đen lịch lãm,ngồi ở bàn đầu tiên muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc trọng đại nhất đời em gái,em trai mình. Bố cô trao cô lại cho anh, trở về chỗ ngồi của mình.
2 ánh mắt tràn đầy hạnh phúc tươi cười nhìn nhau.

Mục sư bước lên, tiến hành nghi lễ.

- Hẹn ước của ngày hôm nay, chính là lời thề suốt đời suốt kiếp không thay đổi, nó sẽ đi theo đôi uyên ương đến suốt cuộc đời. Cũng như mãi mãi sống trong tim của mọi người hôm nay đã đến làm chứng cho lễ này.

- Cô Nguyễn Văn Toàn có đồng ý lấy anh Quế Ngọc Hải làm chồng của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau cô cũng nguyện bên anh ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long. Cô có đồng ý không ?

Văn Toàn, tràn đầy hạnh phúc nhìn anh.

- Tôi đồng ý.

- Anh Quế Ngọc Hải có đồng ý lấy cô Nguyễn Văn Toàn làm vợ của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau anh cũng nguyện bên cô ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long. Anh có đồng ý không ?

- Tôi đồng ý.

Sau ba tiếng nói của anh, tất cả quan khách ồ lên tiếng chúc mừng vui vẻ. Sau đó, anh chàng rể phụ tiến lên, mở cho anh hộp nhẫn sáng bóng, anh rút ra chiếc nhẫn rồi nhìn cô cười tươi.

- Anh xin thế kể từ giây phút này trở đi, dù hoạ hay phúc, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là lúc khoẻ mạnh hay bệnh tật, cũng sẽ trân trọng em yêu thương đến suốt cuộc đời.

Nhà báo không ngừng ghi lại cái khoảnh khắc đẹp như trong mơ này, ở dưới không ngừng vang lên tiếng chúc mừng náo nhiệt.Bàn tay anh cầm lấy tay cô,chiếc nhẫn bóng loáng ấy được đeo vào ngón áp út, ngón tượng trưng cho sự bất diệt của tình yêu.

Nhận lấy chiếc nhận từ tay của phụ dâu, cô nói.

- Em xin thề sẽ yêu thương quan tâm trong sóc anh, là một người vợ tốt của anh, ở bên cạnh anh cho đến cuối cuộc đời này.

Cô đeo chiếc nhẫn ấy vào tay anh

- Với tư cách là một người chủ hôn và làm chứng cho đôi uyên ương, tôi xin tuyên bố kể từ giây phút này, cô Nguyễn Văn Toàn và anh Quế Ngọc Hải chính thức trở thành vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu.

Ngọc Hải vui vẻ cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.Bắt đầu từ giây phút này, cô và anh đã chính thức trở thành vợ chồng.

Sau buổi lễ,mọi người kéo nhau ra bắt hoa cưới.
"Nào ai muốn đám cưới sớm thì ra chụp hoa nào" Mẹ anh hét lớn làm mọi người ùa ra.
Cô cầm bó hoa hồng tươi thắm chuẩn bị ném thì anh nói
"Khoan,thiếu 1 người"
Anh kéo Ngọc Nam ra nói:"Anh cx phải bắt hoa"
Ngọc Nam ừ ừ cho qua chuyện sau đó đi lại chỗ bàn ăn bánh,nếu anh bắt đc chưa chắc Gia Linh đã đồng ý lấy anh.

Văn Toàn ném hoa mọi người giơ tay lên để chụp nhưng bó hoa bay thẳng vào chỗ Ngọc Nam đang đứng,theo phản xạ tự nhiên anh đưa tay chụp lấy. Mẹ anh chạy lại chỗ N.Nam nói:"Trời con trai cả lại sắp lấy vợ rồi haha"
Ngọc Hải cx chạy lại chúc mừng,còn N.Nam thì vẫn đứng đơ.
Văn Toàn chạy lại nói:"Anh bắt đc hoa rồi,trong năm nay nhớ cho em ăn cỗ đấy" cô khoác tay Ngọc Hải cười cười nói nói
"Anh làm gì có ai để cưới chứ." N.Nam ném bó hoa ra sau,bỗng có 1 cô gái chụp được vẻ mặt tức giận chạy đến chỗ N.Nam nói.
"Ai bảo lag em không cưới anh."
Ko ai khác chính là bạn gái anh Gia Linh.Gia Linh vừa chạy đến chỗ anh bống véo tai anh nói.
"Anh dám nói anh ko cưới em sao" Gia Linh vẻ mặt giận giữ nói.
"Đâu có,tại anh tưởng em ko về" N.Nam vừa xoa tai vừa nói,mọi người thấy vậy thì đc 1 tràng cười lớn
"Mà sao em bt nay đám cưới Toàn"
"Em mời đấy" Toàn đag khoác tay Hải lên tiếng.
"Thôi mọi người ra chụp ảnh gia đình đi" Ngọc Hải kéo cô và mẹ ra trc cổng cưới,bố cô,mẹ cô,mẹ anh,Ngọc Nam,Gia Linh chạy theo sau.Trước cổng cưới mọi người đứng thành hàng. Anh đứng cạnh cô ở chính giữa,bên trái là bố mẹ anh,bên phải là cặp đôi Ngọc Nam và Gia Linh, bố mẹ cô ngồi trc mặt anh và cô.
"Tôi đếm đến 3 mọi người nói Happy Wedding nha" mẹ anh nói to

1...2...3.... Happy Wedding

Tách...máy ảnh vừa bấm máy,mọi người trong ảnh trông thật vui vẻ.

Tối đó tại Quế Gia

Bà Quế đag cầm tấm ảnh chụp chung có mặt tất cả mn treo ở giữa cầu thanh đối diện cửa chính(ảnh cực to nha mn)
Anh và cô đag húp mì tôm vì cả ngày tiếp khách nên ch đc ăn j
(Mn đag thắc mắc người hầu đâu đk,người hầu bận ra biển dọn bãi chiến trường r đó)
Anh thấy mẹ anh cứ chỉnh qua chỉnh lại thì sốt ruột nói
"Mẹ à treo ở đâu chẳng đc ạ"
"Ơ hay cái thk này im để mẹ con chỉnh cho cân bằng coi" mẹ cô đag ngồi ở ghế sofa cứ nói"qua trái chút,qua phải chút" 2 ông bố thì đọc báo thưởng trà.
Cô cầm lấy ống tay áo anh nói

"Anh ko ăn là em ăn nốt á"
Anh ngồi xuống ăn tiếp.
Ngoài cửa Ngọc Nam và Gia Linh tay trong tay bước vào.
"Chào cả nhà" Ngọc Nam nói.
"Về rồi hả con,ra ăn j đi kẻo đói" bà Quế nhẹ nhàng nói
"Ăn j ko bác ra làm cho"mẹ cô nói
"Chào 2 bác trai,chào 2 bác gái ạ" Gia Linh cúi đầu lễ phép chào.
"Ôi dào bác cháu gì nữa,bố mẹ cho nhanh đi" bố anh đag uống trà nói.
"Ông nó nói đúng đấy."
"Thế ăn j ăn đi con" bố Toàn nói
"Thôi ạ,con với Gia Linh mới đi ăn ở nhà hàng về ko đói ạ."
"Cái gì" anh với cô đồng thanh,tay cầm đũa liền bỏ xuống,2vkck chạy ra trc mặt Ngọc Nam và Gia Linh.
"Anh em thế à đi ăn không rủ." Văn Toàn nói với giọng giận dỗi.
"Tính ra hôm nay là ngày cưới của tụi em,mak anh chj đi ăn hàng,còn tụi em phải ăn mì tôm,anh em thế đấy" Ngọc Hải tiếp lời Văn Toàn.
"Ôi dào 2 cái đứa này,lớn rồi có phải là con nít nữa đâu mak đôi co hoài ngta sắp cưới phải đi hâm nóng tình cảm chứ." bố Toàn nói.
"Đúng đấy đúng đấy,N.Nam với Linh nó sắp cưới phía đi hâm nóng tình cảm" bố anh vừa đọc báo vừa nói.
Hải và Toàn nghe vậy lườm 2 anh chị một cái rồi ra bàn ăn mì tiếp

"Xong,quá đẹp"
"Tr suất sắc quá chj nhỉ"

Mẹ cô và mẹ anh vừa treo xg tấm ảnh thì tấm tắc khen. Bố anh và bố cô đag đọc báo cx ngẩng đầu lên khen r đọc tiếp. Ngọc Nam và Gia Linh đag uống nước cx vội giơ 👍👍. Anh và cô ăn xong bát mì cảm thấy chưa no nên lục tủ lạnh ăn thêm cái bánh cũng ko quên giành lời khen cho tấm ảnh to chà bá kia.
Như vậy khi đi vào cửa chính ngẩng mặt lên là có thể thấy ảnh cả nhà rồi" mẹ anh nói
"Đúng mẹ ạ" 2 cặp đôi kia lên tiếng.
"Tụi con đi bổ dưa cả nhà ăn nhé"anh và cô nói vọng ra
"2 cái đứa này y như hổ đói ăn hết bát mì sau lại ăn thêm cái bánh h lại đi bổ dưa hấu." mẹ cô nói
"Thôi kệ tụi nhỏ,cả ngày nay đã ăn j đâu." mẹ anh lên tiếng
"Dưa đến rồi đây" anh bê mâm dưa ra,Toàn thì cầm áo anh chạy theo sau.
"Cả nhà ăn dưa cho mát đi ạ" Toàn nói tay cầm 1 miếng dưa đút vào mồm
"Con bé này,chẳng có lịch sự j cả"mẹ cô nói.
Cả nhà 8 người tối đó nói chuyện vui vẻ suốt đêm.

Sáng hôm sau tại phòng cô và anh

Hải đang ngắm Toàn ngủ,bỗng cô nói"nhìn đủ chưa"
Hải: Đủ rồi,dậy đi thôi.
Anh kéo chăn lay cô dậy.
"Lạnh quá,anh tắt máy lạnh đi"
"Được rồi,điều khiển đâu?"
"Trên bàn trang điểm ak"
Anh tắt điều hòa,mở rèm và mở cửa ban công,ang đứng ra ban công hít thở không khí trong lành,bỗng cô từ sau ôm lấy anh,anh cx kéo cô vào lòng nói
"Xin lỗi đã làm em tổn thương,vậy mak e vẫn tha thứ cho anh,cảm ơn em rất rất nhiều." anh vừa ôm vô vừa nói.
"Chuyện đã qua rồi cho nó qua đi,mà anh có yêu em không"
"Tất nhiên là có rồi,yêu em rất nhiều" anh ôm cô chặt hơn.

Khóe môi Ngọc Hải kéo lên thật cao, trong mắt của người đàn ông cứ thế mà dịu dàng hơn. Cứ hạnh phúc như vậy đi.

Hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc là tự do của một người?

Là hai người cùng hưởng niềm vui?

Là niềm vui thích khi chế tạo sinh mệnh?

Là quyền thế danh lợi tiền bạc?

Tìm một người yêu mình, bất luận là bạn bè, người yêu, cùng nhau lớn lên, cho dù là phản bội rồi vứt bỏ, ít nhất cũng đã yêu, đã thích, đã cũng ở chung một chỗ.

Hạnh phúc, chính là được cùng người mình yêu và là người yêu mình, cả đời ở chung một chỗ, cả quá trình có lẽ sẽ có đau có khổ có nước mắt có bi ai, nhưng mà nhất định sẽ có cười có vui có hạnh phúc.

Muốn hạnh phúc, phải đi tìm hạnh phúc!

End...

Vậy là fic này End rồi. Trong suốt thời gian qua mik cảm ơn mn rất nhiều vì đã ủng hộ mik ạ.

Đây là fic mới của mik mong mn ủng hộ ạ,yêu mn nhiều❤❤❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net