Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hải nghe được tiếng động liền quay qua

Hải: ĐI RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!

Bảo Bình: Anh...

Hải: TÔI NÓI CÔ RA NGOÀI CÔ CÓ NGHE KHÔNG HẢ? NHANH

Bảo Bình, cô ấy nghe đến đây liền đi ra ngoài. Thật sự ruốt cuộc anh đang bị gì vậy chứ? ... Một đống suy nghĩ cứ dồn vào hết trong đầu cô, hết biết làm gì cô liền gọi cho ba mẹ anh...

'TRONG CUỘC GỌI'

MH: Alo?

Bảo Bình: Bác...bác có thể về Việt Nam ng..ay có được...khôn..g ạ..

Giọng nói của cô có chút hơi run sợ!

MH: Có chuyện gì sao con? Nói bác nghe nào?

Bảo Bình: Anh..anh. Hải..

MH: Thằng Hải lám sao con??

Bảo Bình: Con không nói được, bác về ngay đi ạ

MH: Được rồi!

Kết thúc cuộc gọi, cô đang đứng thẫn thờ thì có một làn gió sát khí nào đó sau gáy. Liền quay lại, trước mặt cô là Ngọc Hải. Anh nhìn Bảo Bình bằng ánh mắt giận dữ, liền bóp chặt cổ cô

Hải: Nói mau! CÔ GỌI CHO AI VẬY HẢ!?

Bảo Bình: Tôi...

Hầu như cô bị anh siết chặt cổ nên chẳng nói được và tâm trạng của anh lúc này cũng rất giận dữ. Một lúc sau anh mới buông tay ra, Bảo Bình ngồi bệt xuống đất, tay xoa ở cổ

Không nói lời nào anh đi lên phòng đóng sầm cửa lại...

.....HẾT.....








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net