Chương 4: Đoạn hồi ức đau khổ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Chính phủ đã ngầm ra lệnh tất cả mọi người khi hoạt động nhất định đặt an toàn lên hàng đầu, tuyệt đối không để bản thâm bị thương. Bất kì khu vực hoạt động nào nếu không đảm bảo được các tiêu chí an toàn đều sẽ bị đóng cửa ngay lập tức. Chính phủ buộc phải làm vậy nếu như không muốn con người ngày càng suy vong và nền hoà bình này dần đi đến bế tắc.
- Xin lỗi... •Văn Toàn đến bây giờ mới lên tiếng, cúi gằm mặt không dám nhìn các bạn•
<Văn Toàn ơi là Văn Toàn, sao mày có thể vì cái tính nóng nảy của mày mà suýt hại chết bạn mày thế> •cậu tự trách•
- Thôi không sao không sao, vết thương của cậu không sao là được rồi •Trọng mỉm cười hiền lành nói•
- May khi đó đoạn chúng ta đi khá vắng, trời còn sáng nên cũng may đấy •Minh Vương nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn và mưa vẫn còn•
- Haizzz hi vọng nước mưa sẽ cuốn trôi vết máu khi nãy, không thì cũng rắc rối lắm •Trọng nhìn vết thương của Văn Toàn mà sầu não than thở•
- Đóng chắc cửa thì chắc an tâm rồi, dù sao bọn chúng cũng đâu được phép đi săn trong nhà dân •Văn Thanh sau khi kiểm tra quanh nhà một lượt, đảm bảo an toàn rồi mới lên phòng khách cùng các bạn•
- Bọn chúng biến hoá quá rồi, xa xưa thì chỉ hành động ban đêm, giờ cả ngày lẫn đêm đều thấy chúng, đã thế còn chung sống với nhau trông chẳng khác gì người bình thường. Cơ mà chúng vẫn thiên về đêm hơn nhỉ •Văn Toàn nhàn nhạt lên tiếng•
- Thế nên mới có lệnh cấm từ 20h đến 4h sáng hôm sau con người không được ra đường đấy, mé bực thật •Đình Trọng phụng phịu hờn dỗi nói•
- Đành chịu thôi chứ sao giờ •Thanh nhún vai•
- Sáng mai chúng ta sẽ đến nơi ba mẹ đã ra đi để điều tra về cái chết của họ •Văn Toàn mang chất giọng lạnh băng đầy quyết đoán nói•
- Điều tra ? •ba người bạn lên tiếng•
- Ừm, tớ nghi ngờ cái chết của họ có ẩn khuất, không đơn giản như cảnh sát và pháp y kết luận •cậu kiên định nói•
- Ẩn khuất ? Đúng thật •Thanh trầm ngâm•

- Sự mất tích 2 ngày trước khi chuyện này xảy ra, rồi đột nhiên là cuộc gọi cảnh báo chúng ta, tiếp theo đó cảnh sát, pháp y và tang lễ đều kết luận giống nhau "bị ngạt chết do khí độc" •Trọng sắp xếp lại mọi chuyện•
- Còn 1 chi tiết nữa •Toàn nhìn chằm chằm vào vết thương của mình đáp•
- Ở cổ áo của ba mẹ chúng ta đều lưu lại li ti vài vết máu, dù đã mờ dần nhưng vẫn có thể thấy cổ họ có hai dấu răng ẩn hiện •cậu tiếp tục•
- Vậy không lẽ... •Vương ngẩn ra một chút•
- Ma tộc chắc chắn có liên can đến chuyện này •ba người còn lại dùng ánh mắt chắc nịch nói•
- Vậy thì sáng mai phải đi điều tra nhanh thôi, nếu không mọi manh mối sẽ bị xoá đi mất •Vương gật đầu nói•
- Điều tra xong, chính tay tớ sẽ báo thù cho họ •đôi mắt cậu hiện lên rõ tia thù hận đến đáng sợ•
***
Trở lại với hiện tại, đã 3 tháng trôi qua kể từ sau sự ra đi đầy bất ngờ và bí ẩn của họ. Đúng là bất cứ chuyện gì liên quan đến Ma tộc đều sẽ nhanh chóng biến mất không dấu vế. Tất cả những manh mối họ thu thập được trong 3 tháng chỉ có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, đã thế còn rời rạc nhau, rất khó cho việc truy đến cùng của sự việc. Nên bây giờ chỉ cần nghe có manh mối là họ lập tức nắm bắt ngay.
- Lần này là ở đâu ? •Văn Thanh lên tiếng hỏi•
- Ở trường chúng ta và có liên quan đến Ngũ đại Ma tộc •Văn Toàn cảnh giác nói•
- CÁI GÌ ? •ba người bạn của cậu không tin nỗi mà hét lên•
- Thật ?
- Ừm
- Vậy sau này sẽ khó khăn hơn rồi đây
- Không phải càng khó khăn lại càng thú vị sao ?
- Ayzaa, Toàn à, cậu và Thanh, cái máu liều y nhau •Vương và Trọng nhún vai nói•
- Quá khen quá khen •Toàn và Thanh cười đáp•
Chỉ cần có tia ho vọng tìm được sự thật, để ba mẹ không ra đi oan uổng, thì cho dù là Ngũ đại Ma tộc họ cũng không ngại lao vào. (Nếu là ác ma với nhau sẽ gọi là "Ngũ đại gia tộc" còn vì là con người nên sẽ xưng là "Ngũ đại Ma tộc" nha)
Nhưng họ nào đâu biết, mối nhân duyên-duyên nợ-liên kết của họ cùng với Ma tộc, sắp bắt đầu rồi.
- Các em còn chưa chịu vào lớp à, muốn lên phòng gv uống trà vì đi học muộn hay sao ? •thầy Julien-con lai giữa người và yêu-một bán yêu cấp trung-là GVCN của lớp họ từ xa lên tiếng bằng giọng cười đùa•
- Ấy ấy nào có nào có ạ, bọn em nào dám nhận vinh hạnh đó •cả bọn toát mồ hôi hột lễ phép đáp•
- Nhanh chóng vào lớp đi •thầy đột nhiên lạnh giọng nói•
- Ơ...dạ •cả bọn bất ngờ vì sự thay đổi nhanh như chớp của thầy giáo•
Thầy lướt qua họ, đi nhanh về phía lớp học, đồng thời để lại một câu nói khiến không chỉ họ mà vài học sinh xung quanh lưu tâm "Lát nữa sẽ có bất ngờ lớn chào đón các em đấy, tồn tại hay biến mất, hạnh phúc hay khổ đau, đều phụ thuộc vào các em thôi. Nên nhớ chuẩn bị tâm lí và cái đầu tỉnh táo nhé". Thầy vừa nói vừa cười một cái-nụ cười đầy quỷ dị, không ai hiểu ý nghĩa câu nói của thầy là gì, nhưng nếu để ý kĩ, thì không khí ở trường hôm nay lạ thật. Có cái gì đó đang dõi theo tất cả mọi người kể từ khi bước vào trường, ngột ngạt và bí bách vô cùng.
RENG...RENG...RENGGG
Tiếng chuông báo vào lớp kéo những học sinh đang chìm trong dòng suy nghĩ hỗn độn quay trở lại thực tại, nhanh chóng tiến vào lớp.
- Hức <giật mình> •Văn Toàn đột nhiên thấy lạnh sống lưng, tựa như có ánh mắt sắc bén nào đó dán chặt lên người cậu, vội quay đầu lại nhìn xung quanh•
<Làm gì có ai, hay do mình nhạy cảm quá nhỉ ?>
- Nhanh lên Toàn ơiii, giáo viên sắp vào tiết rồi đó
- À đến ngay đến ngay •cậu gạt bỏ vội cảm giác ấy sang một bên, chạy về phía lớp học•
<Chắc mình nhạy cảm quá rồi, đừng tự doạ mình, Toàn ơi>
Cảm giác đó của cậu là đúng, vì cậu đâu hay biết rằng, có người đã quan sát cậu từ lúc cậu vào bước chân vào trường đến tận bây giờ. Người đó, nên gọi là ác ma thì đúng hơn, với đôi mắt màu xanh biển sáng rực nở nụ cười để lộ răng nanh nhọn hoắc, đầy thoả mãn mong chờ.
<Haaa, nhỏ nhắn trắng trẻo như vậy, không biết mùi vị sẽ sao nhỉ ?> •ác ma thầm nghĩ, rồi khoé môi lại cong lên đường cong tuyệt đẹp, cười lạnh•
- Nhắm được con mồi cho mình rồi sao ?
- Hiếm khi thấy cậu ta có hứng thú với máu tươi đấy
- Tưởng trước giờ anh khinh thường con người là sinh vật nhỏ bé yếu đuối chứ ?
- Nay đổi khẩu vị à ?
- Hừ, nhiều chuyện, nhắm được con mồi cho bản thân chưa •ác ma trầm ổn nói•
- Hmmm, bọn tôi đâu thể để thua cậu được
- Haaaa •ác ma nhìn lên trời• Bầu trời khi nãy còn trong xanh với nắng ấm giờ đây đã dần chuyển sang sắc hồng rồi đỏ dần, rồi xuất hiện một cái gì đó to tròn cũng dần nhiễm đỏ.
- Đẹp thật, đỏ như máu vậy •ác ma nhàn nhạt lên tiếng•
- Này, sắp bắt đầu rồi
- A ~ có chút mong đợi nha
- Cuộc chơi sắp đến rồi
- Hmmm, 3...2...1...Zero. Trò chơi săn mồi, bắt đầu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC