Em Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viet Anh x Thanh Binh

| 0504 |

Hẳn là em lại hiểu sai gã điều gì đó rồi nhỉ ?

_________________

  Món quà bé nhỏ chào đón gã khi quay trở về phòng là một cục chăn ú ụ đang nhúc nhích bên trong không ngừng. Gã cứ nghĩ em đã ngủ ngoan nhưng nào ngờ em chỉ giả vờ như vậy đúng thật là bé hư. Gỡ tấm chăn ra khỏi mặt em gã thấy em buồn thiu viền mắt còn có chút đỏ em lại sao thế này gã lo lắm đấy. Nhẹ nhàng đỡ em ngồi dậy sau đó kéo em vào lòng xoa xoa tấm lưng nhỏ như mọi ngày để em có thể dễ chịu hơn nhưng em vẫn chẳng nhìn gã mà chỉ cúi gằm mặt xuống.

- Em sao thế bé nhỏ mệt ở đâu sao hay em khó chịu chỗ nào nói cho tôi biết có được không ?

  Gã ân cần hỏi khẽ nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu của em làm bản thân lại càng lo lắng hơn bao giờ hết. Em cứ như thế này làm gã sốt ruột không thôi, ai đó đã mang em nhỏ hoạt ngôn yêu đời của gã đi đâu mất rồi mau trả lại cho gã nhanh lên đi thôi. Gã duy trì cái ôm cùng việc xoa lưng cho em như vậy cho đến lúc đột nhiên em mở lời.

- Cậu hai là thích...thích cô Thanh Lam kia ạ ?

- Sao em lại hỏi như vậy ?

  Gã có chút bất ngờ khi em nhỏ đột nhiên hỏi như thế, thích gì chứ gã yêu em còn chẳng hết lấy đâu ra thì giờ mà thích cô Thanh Lam đó. À ha rõ lý do em ủ dột từ chiều đến giờ rồi nhé ra là vì nghĩ gã thích cô ả Thanh Lam kia, bé con ngốc. Gã lại nổi hứng muốn trêu chọc em một chút xem phản ứng của bé nhỏ sẽ thế nào.

- Nếu thích thì sao mà không thích thì sao ?

- Nếu thích cô ấy thì cậu sẽ bỏ em một mình ạ ? sẽ không còn thương em nữa ạ ?

  Lần này em đã ngước lên nhìn gã sau một lúc im lặng, mắt em ngấn nước trực chờ rơi xuống sau câu nói môi em cắn chặt thiếu điều muốn bật máu. Bộ dạng của em hiện tại khiến gã xót quá đi mất, định bụng trêu em một chút nhưng như thế này gã xin thua trước em mất rồi. Biết bản thân đã làm em tủi thân thật nhiều nên gã ôm gọn lấy em đặt lên đùi mình bắt đầu thủ thỉ dỗ dành kéo em khỏi nỗi ủ rũ.

- Không có tôi là không hề thích cô ta thế thì vì sao em lại buồn như vậy hả bé con?

- Cậu để cô Thanh Lam khoác tay như vậy không những thế còn ôm ôm cô ấy nữa...

  Tiếng sụt sịt được phát ra từ em, càng nói lại càng tủi thân những giọt nước mắt đã chẳng kìm được mà từ từ rơi xuống. Chẳng biết lần thứ bao nhiêu gã đã phát hoảng khi thấy em khóc nữa chỉ biết rằng nhìn thấy nước mắt em rơi gã sẽ lập tức lúng túng thêm chút luống cuống vụng về dỗ dành.

- Em ngoan nghe tôi nói này, tôi Bùi Hoàng Việt Anh một đời này đời sau hay đời sau nữa thì cũng chỉ yêu một mình Nguyễn Thanh Bình không bao giờ thay đổi nên em chẳng cần lo nghĩ rằng tôi sẽ bỏ em lại một mình được chứ, tôi chưa bao giờ được cảm nhận hai chữ hạnh phúc cho đến khi em xuất hiện em đã đang và sẽ luôn là người đặc biệt nằm sâu trong trái tim của tôi vì vậy em hãy luôn yên tâm rằng phía sau lưng em còn có một người yêu thương em như thế này em nhé.

  Em bật khóc nức nở ôm chầm lấy gã khi nghe xong những lời tâm tình vừa rồi, trong cuộc đời của em ngoài cha em ra thì chỉ có một mình gã yêu em nhiều như vậy thôi. Ôm lấy em gã ra sức dỗ dành để em ngưng khóc nhưng lại vô ích, ánh pha lê trên mắt đẹp cứ thi nhau chảy xuống không ngừng. Em mà cứ khóc thế này thì sẽ mệt lắm nhưng phải làm sao để em thôi khóc đây nỗi sốt ruột lại quay trở về trong lòng gã nhốn nháo chẳng chịu dừng lại.

  Thấy em chẳng có dấu hiệu ngưng khóc gã bèn đánh liều nâng gương mặt xinh đẹp của em lên và kéo em vào một nụ hôn sâu. Gã nhẹ nhàng lấy đi hết tất cả mật ngọt trong khoang miệng em mặc cho em đang bất động chẳng phản ứng được gì. Tưởng rằng nụ hôn sẽ ngắn để em có thể ngưng lại cơn khóc nhưng gã đã lầm, khi vừa chạm vào đôi môi đỏ mọng ấy thì gã đã bị kéo sâu vào nó mãi không dứt ra được và nó kéo dài cho đến khi em đã hết dưỡng khí chẳng thể thở nổi nữa liền đánh thùm thụp vào vai gã thì lúc đó nụ hôn mới được dứt ra. Vừa được thả ra em bé nhỏ thở hổn hển từng ngụm không khí trông vừa thương vừa đáng yêu hết sức gã biết điều nên cũng đã vuốt vuốt trước ngực để em có thể hô hấp tốt hơn.

- Em đừng khóc nữa sẽ mệt lắm tôi muốn thấy nụ cười xinh đẹp trên môi em chứ không phải những giọt nước mắt xấu xí kia vương trên mi em đâu.

Miệng gã nói tay gã lau đi nước mắt trên gương mặt của em khỏi sự lem nhem từ đợt khóc vừa rồi. Cảm thấy nhẹ lòng khi sau nụ hôn em đã nín khóc vì trong lòng gã cứ lo sợ rằng lỡ như hôn em khiến em lại càng khóc lớn hơn thì biết làm sao. 

 - Trước kia tôi từng nghĩ rằng bản thân mình khi được sinh ra đã là một điều gì đó thật vô bổ đối với thế giới này vì khi tôi chào đời mẹ tôi đã bỏ đi lúc đó nhà còn nghèo khó quá để lại cha tôi một mình gà trống nuôi tôi đến bây giờ.

  Nghe đến đây em càng ôm chặt lấy gã, đầu nhỏ tựa vào bờ vai rộng lớn kia mà lắng nghe từng câu từng chữ mà gã nói ra thỉnh thoảng tay nhỏ còn xoa nhẹ lên tấm lưng cô độc ấy giống như đang an ủi một phần nào nỗi buồn của gã.

- Cho đến khi tôi gặp được em bé nhỏ ạ, lúc đó tôi thấy bản thân mình thật may mắn khi được sống trên cõi đời này để gặp được em, bên cạnh em, chăm sóc cho em và bảo vệ em những điều nhỏ nhặt khi cùng em trải qua mang cho tôi niềm hạnh phúc nên hứa với tôi đừng rời đi có được không em ?

  Đáp lại gã là một cái gật đầu nhẹ nhàng cùng nụ cười xinh đẹp trên môi em khiến niềm hạnh phúc đã quay trở về cùng gã và em thật yên bình. Gã mỉm cười nhìn em đầy hạnh phúc rồi lại ôm lấy em thật chặt dụi mái đầu vào vai em làm em cười khúc khích vì nhột.

- Em thương cậu.

- Ừm.

- Yêu cậu.

- Ừ yêu em.

  Chẳng dấu nổi niềm vui khi nghe thấy em nói lời yêu với mình gã nhanh chóng chớp thời cơ ôm lấy mặt em mà hôn lấy hôn để làm em chẳng kịp phản ứng, từ trán mắt chóp mũi hai má phiến hồng rồi đến môi đỏ xinh đều được đôi môi của gã đi qua không sót nơi nào. Gã bảo muốn nghe em nói yêu gã nên một em nhỏ ngoan như em đương nhiên đã nghe lời nằm gọn trong lòng gã nói hai chữ ' yêu cậu ' mãi như thế, vậy còn chưa thỏa nỗi lòng của gã nên khi em nói lần nào thì gã lại ịn vào môi em một cái hôn lần đấy. Cứ như vậy trong căn phòng to bự một người lớn một người bé, một người hôn một người nói hai kẻ si tình như tìm thấy được nhau.

  Yêu thương nhỏ bé của gã luôn mong em một đời an yên.

" Khi anh đang nhìn ngắm dung nhan dưới ánh chiều vàng
  Nỗi hân hoan như mang anh đi về chốn địa đàng
  Muốn thấy nụ cười, muốn bảo bọc người, cho em một đời bình yên
  Xuân, thu, đông, hạ dẫu vinh quang hay khi bần hàn
 Nguyện trao em tình nghĩa như biển ngàn
 Trải qua bao nhiêu những vui buồn

 Thì vẫn trong anh rất vinh hạnh "





_____________________________________

- Gặp gỡ, Yêu đương và Được bên em - Phan Mạnh Quỳnh 

- Em nhớ hai anh bé lắm rùi í :(((




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net