46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Vương cũng ngồi ở chân tường, ôm bánh kem, nến đốt cháy được một nửa, nhưng cậu không nỡ thổi tắt. Xuân Trường ngồi xổm ở trước mặt cậu, cánh tay vuốt nhẹ bắp chân của cậu, thúc giục: "Thổi đi, em không thổi làm sao mà ăn bánh?"

"Thổi xong cũng chỉ còn lại đèn đường, không đẹp nữa."

Ánh nến ấm áp quá dịu dàng, giống như một khi tắt đi, thì khung cảnh này cũng sẽ theo đó mà biến mất, Xuân Trường nhìn chằm chằm ngọn lửa, nhớ tới cái gì đó: "Đồ ngốc, có phải là em còn chưa ước đúng không?"

Cậu nhỏ nói: "Không cần ước đâu."

Một tên nhóc quê mùa viết chữ trên cát, vậy mà tổ chức sinh nhật lại không để ý chuyện ước nguyện.

"Anh không hiểu chứ gì." Minh Vương nói vô cùng triết lý: "Người không có tiếc nuối hay đòi hỏi, thì sẽ không có ước."

Anh hiểu mà như không hiểu: "Ý em là sao?"

Cậu nói: "Bây giờ em đang rất hạnh phúc, không cần phải ước gì hết."

Một luồng gió thổi qua, anh giơ tay bảo vệ ánh nến lập lờ, triển lãm nghệ thuật không thể cùng nhau xem, nhà hàng đã đặt cũng không thể đi, chỉ có thể núp ở trong góc xó xỉnh này ngồi trên tảng đá lạnh băng, lạnh như mẹ anh vậy, Minh Vương nói cậu đã hạnh phúc rồi không cần ước nguyện.

"Xin lỗi em." Cổ họng anh khàn đặc.

Em cầm lấy tay Xuân Trường, nâng lên, cúi đầu hôn mu bàn tay anh: "Chờ đến tháng ba sinh nhật anh, đến lượt em cầm bánh kem đứng ở chỗ này, em cũng gọi anh là cục cưng."

Anh cười: "Vậy anh cũng không cầu nguyện, anh ở bên em là hạnh phúc đến nỗi không cần cầu mong gì cả, thật đó."

Cậu nhỏ chắp hai tay trước ngực: "Có rồi! Hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc đến nỗi không cần cầu nguyện gì cả!" Nói xong, cây nến cháy thành đốm nhỏ đã bị thổi tắt, trời trở tối, ánh mắt nhìn nhau cũng dịu dàng hơn.

Anh lấy ra hai cái cái nĩa, hỏi: "Buổi tối có liên hoan không?"

"Có, ăn thịt nướng, em no muốn chết luôn." Minh Vương nói xong, Xuân Trường sờ bụng của cậu, xẹp lép, cũng không cần vạch trần. Cậu cười hì hì: "Em nghĩ đến anh... nên chỉ ăn salad."

Hai người đều đói bụng, bánh kem không cần cắt liền bắt đầu ăn, Xuân Trường và Minh Vương xắn nĩa xuống, mặc dù không có lời chúc mừng, nhưng mà mùi vị ngon tuyệt, có thể tha thứ cho Tiến Nam.

Ở giữa có một lớp kem, gió thổi qua, cậu nhỏ vừa ăn vừa hơi run, còn không quên quan tâm chuyện vặt vãnh: "Anh mua bao nhiêu tiền đấy, có được khuyến mãi không?"

Anh nói: "Sáu trăm."

"Cái gì?!" Minh Vương la lên một tiếng: "Tiến Nam bán cho người quen như vậy đó hả? Chờ thứ hai em trừng trị nó!"

Anh cười: "Thưa anh, anh định trừng trị người ta thế nào?"

"Anh đừng có xem thường em." Cậu nhỏ vén tóc mái lên lộ ra cái trán, đắc ý nói: "Anh còn chưa ý thức được sao? Đầu của em có lực sát thương rất lớn đó."

Nói thật, Xuân Trường hoàn toàn không ngờ tới em sẽ xông tới bảo vệ anh, anh thậm chí còn lo lắng Minh Vương bị dọa sợ.

Cùng nhau ăn hết một cái bánh kem sinh nhật, cậu đặt đế bánh sang bên cạnh, con mèo hoang bị cậu đánh thức nhảy tới liếm kem. Cậu hơi dẩu miệng, chỉ lo Xuân Trường không nhìn thấy kem dính trên môi cậu, chờ anh lại gần, liền hơi cúi đầu giả bộ ngại quá. Vừa dung tục vừa làm ra vẻ, người ta hôn cậu hai cái liền mềm nhũn, làm con mèo hoang cứ muốn mắng cậu sao hay ra vẻ quá à.

Liếm sạch kem, anh mời gọi: "Muốn lấy quà không?"

"Muốn chứ." Hơi thở Minh Vương mang theo mùi sữa.

Anh ngồi xổm lâu, đứng dậy lảo đảo đi tới hốc cây, từ đằng sau thân cây to lớn xách ra một cái túi lớn, lớn cỡ nào ấy hả, lớn đến nỗi có thể nhét hết mong đợi của Minh Vương vào.

Cậu ôm đầu gối ngồi ngay ngắn, hai mắt nhìn đăm đăm, không đợi anh đi tới đã cảm động trước, nói: "Người yêu, làm anh tốn tiền rồi..."

Đến cả xưng hô cũng thay đổi, Xuân Trường lấy ra hộp màu nước của Xuân An, nhiều lần nói đó là tiền cưới xin của cô nhóc, để Minh Vương sau này đừng đầu độc trái tim thiếu nữ của trẻ con nữa.

Sau đó là hộp quà màu hồng tím thắt nơ bướm, hóa ra mặt trên còn có một hàng chữ, trăm năm hạnh phúc. Cậu nhỏ ở trong bầu không khí nồng nặc mùi kết hôn mở hộp ra, xốc lên một lớp vải chống bụi, nhất thời vui mừng rít gào: "Trời ạ!"

Anh bịt miệng cậu lại: "Nói nhỏ thôi bé ơi."

Buông tay ra, cậu nhỏ giọng hò hét: "Trang phục đấu kiếm! Là trang phục đấu kiếm đó!"

"Thích không?" Xuân Trường biết rõ còn hỏi.

Cậu nhỏ kích động muốn khóc, nhấc bộ quần áo lên ướm vào người, mũ bảo hộ, kiếm, bao tay, tất dài và giày, mỗi một món đều phù hợp kích cỡ của cậu. Bố mẹ cậu cũng không hiểu rõ cậu đến thế, cậu hỏi: "Sao anh biết số đo của em dạ?"

Còn "dạ" nữa, giả bộ ngoan ngoãn đây mà, Xuân Trường nói: "Anh liếc mắt một cái là biết liền."

Ở bên ngoài khó mặc đồ, cậu chỉ mang giày, cầm kiếm, đội mũ, dưới ánh đèn mờ trong con ngõ cụt chém lung tung. Anh ngồi trên tảng đá làm khán giả, vừa xem vừa vuốt lông mèo hoang.

"Hây da!" Minh Vương đứng nghiêm, giương kiếm ra.

"Làm gì thế?"

"Chụp ảnh cho em."

Anh lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Xong rồi."

Cậu lấy mũ bảo hộ xuống, bày ra một tư thế khác, còn mỉm cười: "Chụp thêm kiểu này nữa đi anh."

Anh cảm thấy rất quen mắt: "... Em còn bắt chước anh."

Trước mặt một cơn gió thổi tới, con mèo trong lồng ngực Xuân Trường nhảy sang chỗ Minh Vương, ôm lấy chân cậu. Không hiểu sao lại muốn cười, cười em dễ vui vẻ như vậy, cười hoa đẹp như vậy.

Mò tới một cái hộp nhỏ cuối cùng, Xuân Trường nói: "Em mở ra xem đi."

Minh Vương cúi đầu mở ra, bên trong là một tấm huy chương, cậu nhớ tấm hình Xuân Trường thi đấu kiếm có đeo nó. Dựa vào hõm cổ anh, cậu nói: "Hình như lúc em xem hình đấu kiếm của anh thì đã thích anh rồi."

Xuân Trường thù dai: "Vậy lúc anh tỏ tình em còn lằng nhằng cái gì?"

"Em, em thử thách anh một chút thôi." Cậu nhỏ nói lung tung, cúi đầu đăng hình lên mạng thì được Xuân Trường đeo huy chương lên. Chọn ảnh xong, cậu không nghĩ ra cap-sềnh, nhét cho người ta: "Anh viết cho em đi."

"Trách nhiệm của bạn trai có phải là hơi nhiều rồi không?"

"Anh không phải giành giải nhất cuộc thi viết văn sao, biết lắm thì khổ nhiều."

Xuân Trường viết ngắn gọn bốn chữ, cùng với tấm ảnh cầm kiếm bấm "đăng". Cậu nhỏ cướp lại xem, cái gì đây, trên màn hình viết là Đăng kí chọn rể.

"Anh báo danh." Anh hôn nhẹ vào lỗ tai cậu.

Đã qua nửa đêm, sau đó cũng không ai nói thêm gì, cứ yên lặng ôm ấp nhau dưới chân tường, nếu không phải quá lạnh chắc cũng sẽ ôm tới sáng.

Anh cầm túi tiễn cậu về, gió rất mạnh, anh đẩy cửa ra vội vàng nhét người vào: "Không chúc ngủ ngon đâu, về nhà mau ngủ một giấc đi."

Cậu nhỏ đứng ở bên trong cửa, chầm chậm đóng cửa lại, khóa lại, nhưng vẫn đứng đó không nhúc nhích. Bên ngoài cũng không có tiếng bước chân, cậu biết Xuân Trường cũng không đi, liền ghé sát vào khe cửa.

"Đây là sinh nhật vui nhất trong đời em đó." Cậu nói.

"Sau này mỗi năm đều sẽ vui như vậy." Anh nói.

Nhìn khe hở trên cửa, giọng Minh Vương cũng nhẹ đi: "Mẹ anh... không có nghi ngờ gì chứ?" Cả đêm nhẫn nhịn không hỏi, thật ra cậu rất lo lắng.

"Không có." Anh cười nhẹ: "Em diễn tốt như vậy, bà ấy làm sao mà nhìn ra."

Minh Vương thở một hơi: "Em cảm thấy mẹ anh rất dịu dàng."

Anh yên lặng nhìn một cái, mẹ anh là sói, em chính là cừu non, hoàn toàn không hiểu sau bộ mặt dịu dàng là giương nanh múa vuốt.

Làm bé cừu non an tâm xong, Xuân Trường về nhà nghỉ ngơi, khi mở mắt thì chị giúp việc mới vừa nấu xong bữa trưa.

Trên bàn ăn ba thế hệ, mẹ anh mặc váy ngủ ngồi ở bàn, lúc này bà mới lộ ra vẻ dịu dàng chân chính. Anh để tóc bù xù ngồi ăn cơm, nửa mê nửa tỉnh mà trêu chọc: "Chị ơi, sao trong bát em còn có trứng gà luộc?"

"Mẹ bảo đấy." Bà ấy nói: "Xoa cho mặt bớt sưng."

Anh im lặng, một cái tát kia không có bao nhiêu sức lực, anh đút trứng gà cho Bond ăn, lúc gắp đồ ăn thì gắp phải tóc Xuân An, đang định nổi giận, mới chú ý cô nhóc mặc bộ trang phục kỳ dị Hoàng Minh tặng.

"A bạn gái của bọn đầu gấu, đúng không?"

Xuân An nói: "Người ta tên là công chúa Jasmine."

Mẹ anh nhìn bọn họ cười, múc một bát canh cho con gái, cố ý hỏi: "Bé An, con có thích anh Minh không?"

"Thích ạ." Xuân An trả lời: "Nhưng mà con thích anh Minh Vương nhất."

Xuân Trường im lặng gặm sườn, giống như đang xem kịch vui, mẹ liếc nhìn anh một cái, lại hỏi: "Tại sao lại thích anh Minh Vương nhất?"

Cô nhóc hỏi ngược lại: "Tại sao mẹ thích bố con?"

Vẫn là học sinh tiểu học ghê gớm, Xuân Trường nhún vai cười, gắp cho em gái mình thêm một miếng cá. Ông ngoại cười nói: "Minh Vương dáng vẻ ưa nhìn, giỏi hội họa, tính cách cũng tốt, mấy cô nhóc thích nó là quá bình thường."

Mẹ anh nói thầm, đâu chỉ là có cô nhóc.

Cơm nước xong, người già, người trẻ dắt chó đi dạo, hai mẹ con vẫn ngồi ở bàn ăn. Anh bóc hạt dẻ cười ra ăn, mặt mày cúi gằm không nhìn mẹ, thật ra toàn thân bốc lên sự quật cường chết cũng không hối cải.

"Lời hôm qua con nói, mẹ suy nghĩ cả một đêm." Mẹ anh nói: "Con từ nhỏ đến lớn, bố mẹ quả thật quan tâm chưa đủ, là sơ suất của bố mẹ."

Bố mẹ quá ưu tú, quá coi trọng sự nghiệp, dần dần chỉ quan tâm con có ưu tú hay không và sự nghiệp của con, cô nói: "Con nói đúng, nếu tìm nguyên nhân thì là bởi vì mẹ và bố con đưa tới, nhưng bố mẹ không muốn như vậy, mà là bởi vì con là một người trưởng thành tự có suy nghĩ và hành động, bố mẹ không cách nào khống chế con. Chính vì thế, bố mẹ cũng không có cách nào ép con chia tay."

Anh ngẩng đầu, cho là mẹ mình đã biến thành người khác.

"Bắt đầu từ bây giờ bố mẹ sẽ từ từ thay đổi, hi vọng vẫn chưa quá muộn." Mẹ nhìn anh: "Nhưng việc học và sự nghiệp là một phần cuộc sống của con, mẹ sẽ không bao giờ nới lỏng yêu cầu về phương diện này."

Xem ra vẫn không đổi, vẫn là mẹ, nhưng mà Xuân Trường rất thỏa mãn. Anh lên lầu, lúc xuống mang theo giấy bút: "Con không phải là một thằng ngốc chỉ biết yêu đương, hai người coi trọng sự nghiệp con cũng vậy, nhưng con sẽ không bao giờ chia tay cậu ấy."

"Nói miệng không có bằng chứng, con cam kết với mẹ đi."

"Không phải đang viết đây sao." Anh nói: "Thật ra con đã quyết tâm thi Harvard, ngày hôm qua chưa kịp nói cho mẹ biết."

"Trốn học mà cũng có thể thi đậu Harvard?"

Viết đầy một tờ giấy, Xuân Trường thì thầm: "Con ở đây cam kết, sau này tuyệt đối không trốn học, không đánh nhau, không vì yêu đương làm ảnh hưởng học tập, đi thi chỉ có tiến không lùi, dùng Harvard làm mục tiêu không ngừng nỗ lực."

"Dù sao cũng có ai quản con."

"... Vậy thì mẹ đừng có đi nữa." Anh bổ sung một câu: "Nhất định phải hoàn toàn tin tưởng ở con. Hay là để con phát sóng trực tiếp hành trình học tập cho mẹ xem?"

Mẹ anh không kìm được cười ra tiếng, ở dưới bàn đá anh một cái, nhận lấy tờ cam kết này, cô lột một hạt dẻ cười đưa tới.

Thật sự có hơi không muốn về, cô hỏi: "Con trai, mẹ ở đây thêm vài ngày nữa được không?"

Xuân Trường cũng không giữ được khóe miệng: "Nhà ba của mẹ mà, ai quản được mẹ chứ."

Anh ngây thơ cho là mẹ thật sự ở thêm vài ngày, nhưng mà chưa tới nửa tiếng sau, mẹ anh nhận một cú điện thoại rồi đặt vé máy bay, thậm chí lúc cô đi anh vẫn chưa ăn hết hạt dẻ cười.

Anh không khỏi hoài nghi, mẹ tạm thời không can dự có phải là vì không có cách nào quản được anh hay không.

Ánh nắng rạng rỡ, Minh Vương vùi ở trong phòng vẽ vời, ngày thứ hai sau sinh nhật của cậu, chính thức bắt đầu thiết kế quà sinh nhật mười tám tuổi cho Xuân Trường, lúc đó phải làm cho anh cũng kích động y như lúc cậu nhìn thấy trang phục đấu kiếm.

Xe từ ngoài cửa chạy qua, Minh Vương đi sang cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, không ngờ mẹ anh đi nhanh như vậy. Cậu tự nhiên phất tay một cái, hướng về phía phương xa: "Tạm biệt dì..."

Sau đó liền tưởng bở nói thêm một câu: "Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt con trai của dì."

Lúc này điện thoại vang lên như đòi nợ, màn hình hiển thị là Tấn Tài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net