61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như biết lòng người, trời mưa to.

Mới bốn giờ rưỡi, Minh Vương bị tiếng mưa rơi đánh thức, cái má sưng tấy nóng lên, không dám soi gương, pha ly cà phê ngồi ở trước khay trà.

Kế hoạch tối hôm qua là tan tầm về hẹn với tổ trưởng tổ trang phục, gặp xong trở về, xem vài phần tư liệu thiết kế. Thực tế là cậu gặp lại Xuân Trường, đẩy lùi cuộc hẹn cũ, nghiêm mặt đến ôn chuyện.

Con người không bao giờ chắc chắn trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, quả nhiên là chân lý.

Trên khay trà đặt một miếng bánh ngọt, khách sạn tặng miễn phí. Minh Vương lúc đó quỳ ở ngoài cửa suýt điên lên, sau đó người phục vụ mở cửa giúp cậu, tặng cậu bánh ngọt động viên, một buổi tối còn hỏi nhiều lần có cần trợ giúp gì không.

Uống sạch một ly cà phê, cậu mở tài liệu ra bắt đầu xem, buông tha bản thân, cũng không thể hành hạ người khác nữa, trước khi trời sáng chuyên tâm làm việc.

Bên trong phòng chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng gõ bàn phím, mưa dầm dề không thấy mặt trời, mãi đến tận tám giờ vẫn u ám, gõ xong dấu chấm tròn cuối cùng, cậu che miệng ngáp một cái.

“Ui…” Miệng không thể há rộng, bị đau mặt. Ngày hôm qua cậu dùng hết sức để tát, lúc đó đã sưng lên, da thịt trắng nõn thấm tơ máu đo đỏ, nhìn rất đáng sợ.

Minh Vương đưa mắt liếc mắt ngoài cửa sổ, trời nắng thì còn có thể đeo kính râm che bớt, vậy mà lại mưa. Cậu tắm rồi thay quần áo, tránh để đồng nghiệp nhìn thấy, đi sớm trước một tiếng.

Nửa đường, tổng giám bên bộ phận quảng cáo gọi tới, cậu nghe máy: “Alo?” 

“Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Cậu liền còn không biết dáng dấp người ta ra làm sao, đáp lại: “Rất ngon, sớm như vậy tìm tôi có việc gì sao?”

“Là như vậy, bộ phận quảng cáo trưa nay có một cuộc họp.” Đối phương nói: “Liên quan đến nội dung tuyên truyền mới, mời anh tham gia, giúp chúng tôi cho ý kiến.”

Minh Vương sưng nửa khuôn mặt, chẳng hề muốn đi, huống hồ nhà thiết kế dính líu bộ phận quảng cáo làm gì? Cậu nói: “Tôi chỉ biết vẽ vời thôi, có thể cho ý kiến gì được chứ, múa rìu qua mắt thợ chả khác nào làm trò cười.”

Không biết làm sao đối phương cứ liên tục năn nỉ, thái độ cực kỳ cung kính, giống như là Minh Vương không lộ diện thì khó có thể tiến hành. Không còn cách nào, cậu đành phải đáp ứng, cúp máy, sau đó cứ phiền chán mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.

Thành phố bị thấm ướt, không còn tro bụi, chỉ có gió sắc lạnh như dao.

Một không nói chuyện, hai không chuyện làm, Minh Vương nhìn cành cây khô, nhớ Xuân Trường, đi qua trung tâm thương mại chưa kinh doanh, nhớ Xuân Trường. Đèn đỏ đổi sang đèn xanh, chim sẻ bay qua, một đứa bé mặc áo mưa màu vàng, nhớ Xuân Trường, nhớ Xuân Trường, nhớ Xuân Trường.

Nhớ anh muốn chết.

Cậu cuối cùng cũng coi như cầm cự được đến công ty, quấn chặt khăn quàng cổ tiến vào H&Q còn quá sớm, không thấy bất kì đồng nghiệp nào, bảo vệ còn chưa ăn sáng xong.

Cậu sợ mình rảnh rỗi, buộc bản thân bận bịu, tuyệt đối không được dừng lại.

Đồng nghiệp đến đủ, Thanh Nhã dù không đến muộn, nhưng tinh thần uể oải, phỏng chừng tối hôm qua tăng ca mệt nhọc. Chờ y đẩy cửa tiến vào nhìn thấy gò má Minh Vương, thoáng chốc tỉnh táo: “Mặt của anh bị sao vậy?”

Hết chuyện để nói, Minh Vương: “Dị ứng mỹ phẩm dưỡng da.”

“Sao mà chỉ dị ứng có một bên?”

“Bên kia không bôi.”

Minh Vương ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt rất lạnh rất bén, hiện tại Thanh Nhã không chỉ là thực tập sinh và trợ lý, mà còn là đối tượng hẹn hò của Xuân Trường, trẻ tuổi, đơn thuần, có hi vọng phát triển.

Cậu ước ao, đố kỵ, liền quay mắt đi: “Vào đây làm gì?”

Thanh Nhã đưa văn kiện: “Báo cáo nghiên cứu và mua hàng, cần phải ký tên ạ.”

Cậu xem xong kí tên, đúng lúc người của bộ phận quảng cáo tới tìm cậu, cậu đứng dậy đi ra ngoài, thuận tiện phân phó cho y: “Đặt chỗ đi, tôi họp xong sẽ trực tiếp ăn cơm trưa.”

Thanh Nhã hỏi: “Mấy người ạ?”

“Hai người.” Minh Vương gằn từng chữ: “Tôi.. với.. cậu.”

Thanh Nhã trừng mắt líu lưỡi, suy nghĩ không phải là kết thúc sớm thời gian thử việc chứ, ăn một bữa cơm chia tay hả? Hay là tán thưởng mình… Muốn cùng mình nói chuyện riêng?

Trong lúc này Minh Vương đã đến bộ phận quảng cáo, phòng hội nghị ngồi đầy người, toàn bộ đều lịch sự gọn gàng, trong đó Phan Anh Thư là có phong thái nhất. Cậu cũng mặc kệ cơn đau trên má, cười một hàm răng trắng, hào phóng ngồi xuống: “Cuộc họp gì mà quan trọng như vậy, tống giám đốc cũng phải có mặt ư?” 

Anh Thư thẹn thùng nói: “Tôi có thể không quan trọng, cuộc họp này tổng giám đốc thiết kế là nhân vật chính.”

Cậu không rõ vì sao, nụ cười chưa thu lại. Lúc này màn ảnh phát hình, một tác phẩm lúc trước đã biểu diễn của bộ phận thiết kế, là thiết kế mà cậu trước khi về nước đã đoạt giải ở Luân Đôn.

Ý của bộ phận quảng cáo là, tác phẩm mấy năm nay của cậu rất phong phú, trước mắt lại có bộ sưu tập mới đang rất nổi tiếng, không ngại lợi dụng, dùng Minh Vương làm nam chính quay một đoạn quảng cáo.

Đã chính thức thông báo, H&Q thu nạp Minh Vương đảm nhiệm tổng giám đốc thiết kế, và quảng cáo tuyên truyền, dùng thực lực cá nhân và lý lịch xịn xò của cậu. Cũng coi là cùng nhau sinh lợi, vẹn toàn đôi bên.

Minh Vương cuối cùng đã hiểu tại sao lại nhất quyết mời cậu tới đây, nghe xong kế hoạch, hỏi cậu cảm thấy thế nào, cả phòng nhìn về cậu, chờ đợi câu trả lời của cậu.

Bản dự thảo đã định, kịch bản đã viết xong, cả bộ phận quảng cáo đều đã chắc chắn làm rất tỉ mỉ. Cuộc họp này, không phải mời cậu cho ý kiến, cũng không phải dò hỏi cậu có thể quay hay không, mà là vào lúc này chờ cậu đáp một câu, kế hoạch này rất tốt.

Minh Vương bị ép vậy rồi, cậu không thích làm lớn chuyện, làm một nhà thiết kế nổi tiếng, cậu hi vọng bản thân ở trong giới được tán thành là tốt rồi, tác phẩm mới cần được đẩy vào thị trường.

Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, cậu từ chối chính là không hiểu chuyện. Đành vậy, cậu gật đầu một cái nói: “Tôi có thể phối hợp.”

Cậu đã cho mặt mũi đến mức này, cúi đầu chơi điện thoại, nhìn bản đồ, cậu đi làm mấy ngày mà còn chưa nhớ con đường từ khách sạn đến công ty, xem mấy bình luận trên mạng đánh giá về ăn uống giải trí ở thành phố này.

Tới gần buổi trưa tan họp, Minh Vương trực tiếp dẫn trợ lý đi ăn cơm, nhà hàng gần công ty, cậu đến không phải để ăn, Thanh Nhã cũng thấp thỏm, hai người đàn ông vậy mà gọi hai bát salad xanh lè.

“Tổng giám đốc.” Thanh Nhã lên tiếng trước: “Có phải em mắc lỗi gì không?”

“Có mắc lỗi hay không cậu tự biết, cậu chột dạ à?”

Thanh Nhã hoảng loạn nói: “Không phải mà! Anh lạnh lùng như vậy, đột nhiên hẹn em đi ăn cơm em sợ lắm luôn á!”

Minh Vương nở nụ cười, ăn mấy miếng liền lau miệng, nói: “Ngày hôm qua có phải cậu có hẹn với người ta ở nhà hàng không?” Cậu định nói một hơi, sảng khoái một chút: “Cậu đưa sai số phòng, tôi gặp được người cậu hẹn.”

Thanh Nhã vỗ đầu một cái: “Hôm qua em được nhận làm thiết kế nên quá kích động, em xin lỗi, không làm lỡ anh và tổ trưởng tổ trang phục gặp mặt chứ?”

“Không sao.” Minh Vương cầm ly nước: “Thật ra người cậu hẹn..“

Thanh Nhã xen mồm hỏi: “Đẹp trai không ạ?”

Minh Vương đang muốn nói thì quên, trước mắt hiện ra dáng dấp của anh, trưởng thành hơn thận trọng hơn, anh tuấn cao to, ngược lại là cậu chột dạ: “Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.”

Thânh Nhã lại hỏi: “Cao hơn em hay là thấp hơn em?”

Tâm tư Minh Vương hơi dao động, không nhịn được muốn làm người đê tiện: “Người cậu hẹn mà cậu cũng không biết dáng dấp ra sao à?”

“Ba mẹ em quen, trong nhà có hợp tác với nhau.” Thanh Nhã giống như khó có thể mở miệng: “… Tụi em chưa gặp bao giờ.”

Đương nhiên sẽ không làm rõ là kết thân, mà cậu hiểu, mơ hồ nhớ tới tối hôm qua Xuân Trường có nói, lần này tranh thủ ổn định.

Cậu nói bóng gió: “Công ty bận như vậy, còn có thời gian nói chuyện yêu đương sao?”

“Không biết, dù sao em cũng không vội.”

Cậu tỉnh táo, mình đang làm gì đây? Đố kị đến dò hỏi địch tình, biết người biết ta? Đối phương còn chưa từng gặp Xuân Trường, cậu là người yêu cũ khốn nạn xa cách mười năm, hoàn toàn là người ngoài cuộc, cần gì phải gấp gáp như thế, cậu có tư cách gì mà sốt ruột?

Cậu hoàn toàn không có tư cách.

Trở lại H&Q, Minh Vương ngồi trên ghế ngẩn người, cậu kiềm chế không suy nghĩ điều khác, nhưng không thể kìm chế được nhớ nhung Xuân Trường. Từ giây phút gặp lại anh, lòng cậu cũng đã rối như tơ vò, không thể nào gỡ ra được.

Cậu cần tìm một người để trò chuyện, mà không biết Tấn Tài có rảnh hay không, sau một lát, không ngờ Tấn Tài lại gửi tin nhắn trước, hỏi cậu mấy ngày nay thế nào rồi.

Cậu trả lời tất cả đều tốt, sau vài ba câu giữa những hàng chữ không che giấu được sự cô quạnh, cậu liền đổi giọng: “Cảm thấy hơi chán chường.”

Tấn Tài gửi tới một đống địa điểm ăn chơi, ca hát, xem phim, thể thao, bảo vệ kết hợp vừa làm vừa nghỉ ngơi.

Trong lối đi an toàn ở tầng trệt, Thanh Nhã đang gọi điện thoại cho Xuân Trường, nói: “Anh Trường, là em, hôm qua em lỡ hẹn, thật xin lỗi.”

Anh đáp: “Không sao.”

“Vậy tối nay anh có rảnh không?” Thanh Nhã hỏi: “Anh muốn ăn cái gì, em mời.”

Anh cười nói: “Tối nay không rảnh lắm, tôi phải tăng ca, hẹn sau đi.”

Cúp điện thoại, Xuân Trường tiếp tục làm việc, trong tay có một cái hợp đồng phải bàn bạc với cố vấn pháp luật, thỉnh thoảng lại ho khan, giọng khàn khàn, tất cả đều là do tối hôm qua hút thuốc tạo nên.

Bàn bạc xong thời gian còn sớm, bên công ty con có một tòa nhà đang chuẩn bị khánh thành, anh tự mình lái xe qua đó một chuyến. Chạng vạng đúng giờ tan ca, vừa bước vào đường lớn, anh liền tháo cà vạt ra.

Anh không nói thật, anh không tăng ca cũng không xã giao, chỉ là không có tâm trạng đi xem mắt vớ vẩn nữa. Anh cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cũng bị nghẹn trong lòng, giống như khói thuốc tối hôm qua chui vào trong cơ thể lại không lan ra ngoài, tứ chi rất cần phát tiết thả lỏng.

Sau một giờ, Xuân Trường đến câu lạc bộ đấu kiếm, anh là hội viên đầu tiên ở đây, còn thân thuộc hơn cả nhà mình, đến cả cô lao công còn biết tên họ anh là gì.

Thay trang phục đấu kiếm xong, cầm kiếm và mũ bảo hộ bước vào sảnh số 1. VIP có sảnh huấn luyện chuyên môn và sân đấu riêng, nhưng ít người, hôm nay anh muốn gia nhập vào sảnh thường cùng mọi người, chỉ muốn đánh sảng khoái.

Tiến vào sảnh lớn, có bốn, năm cặp đang đấu, anh trước tiên làm nóng người, ánh mắt bồi hồi, tự hỏi nên tìm ai đấu ván đầu tiên.

Anh nhìn chằm chằm một cặp, trước tiên xem trận chiến, song phương chiều cao không chênh nhau lắm, bên trái nhịp điệu không quá vững vàng, nhưng thế tiến công mãnh liệt, giống như không sợ thắng thua.

Anh di chuyển mắt, đợi phân thắng bại, anh và những người khác đồng thời vỗ tay, đi tới, cầm kiếm nói với người bên trái: “Thắng rất lưu loát, còn sức không?”

Đối phương gật đầu, xoay xoay đồng hồ đeo tay bày tỏ ứng chiến.

Hai bên chuẩn bị sẵn sàng, lui ra ngoài vạch sân cúi chào, bắt đầu. Xuân Trường trước tiên đâm thẳng thăm dò, đối phương phản ứng nhanh chóng, lưu loát phản kích, anh phòng thủ, đối phương lập tức tiến công bước dài, tư thế hung mãnh.

Khoảng cách hơi gần, anh bước chân bứt lên trước, từng chiêu chuẩn xác, ý muốn lấy bạo chế bạo.

Có lẽ là đối phương thể lực không đủ, hoặc là chiều cao không chiếm ưu thế, từ từ rơi xuống thế hạ phong. Xuân Trường từng bước ép sát, bức đến đường cùng liền giả tạo chém vài động tác giả, để đối phương thở dốc lấy sức, sau đó lại tiếp tục tấn công, làm đến khi người ta cả bước chân và nhịp thở đều loạn.

Quần chúng vây xem cười nói: “Người anh em này tèo rồi, cứ như đang chơi đùa với mèo con vậy?”

“Mà anh kia chơi cũng được đấy, đã vậy rồi mà vẫn luôn kiên trì phòng thủ.”

Không biết thời gian dài ngắn, chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm, sảng khoái. Xuân Trường cuối cùng đâm kiếm tới, thắng.

Anh tháo mũ ra: “Đấu liên tiếp hai trận, mệt không?” Còn hơi thở gấp, xoay người đi uống nước: “Lần sau có cơ hội lại đấu tiếp.”

Đi ra ngoài vài bước, đối phương ở phía sau hỏi: “Lần sau là khi nào?”

Bước chân anh dừng lại, quay đầu nhìn, lồng ngực người kia phập phồng, lấy xuống mũ bảo hộ, lộ ra gương mặt mồ hôi chảy ròng ròng, là Minh Vương.

Bất ngờ lúc này không nhỏ hơn hôm qua, Xuân Trường nhìn cậu từ đầu đến chân, lúc này mới xác nhận: “Sao em lại ở đây?”

Minh Vương giơ tay lau mồ hôi, chạm mặt, nhịn đau giữ nguyên nụ cười: “Tìm trên mạng, tan làm muốn vận động một chút, nên tới đây.”

Cậu bước nhanh tới bên cạnh Xuân Trường: “Thế nào, kỹ thuật của em ổn chứ?”

“… Ừm.” Xuân Trường cố gắng bình tĩnh: “Bị anh hành hạ không giơ nổi tay, khỏi cần hỏi.”

Minh Vương “chậc” một tiếng: “Em đấu với người khác vẫn thường thắng đấy.” Chảy mồ hôi quá nhiều, miệng khô lưỡi khô nên dễ dàng nói nhầm: “Là bởi vì nhìn thấy anh nên hoảng loạn, cho nên mới thua.”

Anh đâm lao phải theo lao: “Tại sao nhìn thấy anh lại hoảng loạn?”

Bọn họ cùng đứng như trời trồng, nhìn đối phương, ánh đèn trên đỉnh đầu giống như ngọn đèn đường trong ngõ cụt, ngồi trên tảng đá xanh, anh đưa cho cậu một bộ trang phục đấu kiếm.

Không biết là ai hoàn hồn trước, cười cho qua chuyện, mỗi người đều nốc hết một ly nước lạnh.

Phòng thay quần áo của Xuân Trường là phòng đơn, tắm xong còn có xoa bóp thả lỏng cơ, tốn tận bốn mươi phút, chờ anh tinh thần sảng khoái đi ra, nhìn thấy Minh Vương đang ngủ ở trên ghế sô pha.

Ở hành lang đã nói “tạm biệt” rồi, anh đi đến vỗ vỗ: “Sao em còn chưa đi?”

Cậu mở mắt ra, đứng lên nói: “Muốn chờ tóc khô mới đi, không sẽ bị cảm.”

Anh hỏi: “Máy sấy tóc để làm gì?”

Minh Vương hoàn toàn tỉnh táo: “Hỏng rồi, không thổi ra gió được.”

Điển hình của trò mở mắt nói mò, anh cũng không vạch trần, đi thẳng đến thang máy, Minh Vương đi theo sau, cũng không lên tiếng, chờ cửa thang máy mở ra, lầu mười chín, con số bắt đầu đếm ngược.

Cậu nhếch miệng, người cậu nhớ nhung cả ngày đang đứng ở bên cạnh, chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ thành mỗi người một ngả. Lòng cậu hoảng loạn, thấp thỏm, biết rõ không nên mặt dày vô liêm sỉ dây dưa nữa, nhưng mà không cách nào khống chế.

Rất nhanh sẽ tới lầu một.

Cậu chịu rồi, Xuân Trường tiếp theo có đánh cậu một trận cũng không sao cả.

“Chuyện là…” Minh Vương cật lực nói ra khỏi miệng: “Có thể cho em cách liên lạc với anh không.”

Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, Xuân Trường nghiêng người nhìn Minh Vương: “Không cần thiết đâu, sau này có người mới lại phải xóa, rất phiền phức.”

Đến lầu một, cửa thang máy mở ra, anh sải bước đi ra ngoài.

Anh đi qua từng hàng ô tô tìm chiếc xe của mình, không quay đầu lại, cậu có biểu cảm gì, phản ứng thế nào, đều ném ra phía sau. Anh chỉ nhớ rõ một phút đồng hồ anh tìm không ra đối phương, như một kẻ ngu đầu óc trống rỗng, tê liệt ngồi khóc trên ghế.

Điện thoại rung đã lâu anh mới cảm giác được, không thèm nhìn đã nhận: “Sủa đi.”

“Tao.” Là Hoàng Minh: “Có một việc, tao xoắn xuýt 24 tiếng rồi, vốn không định nói cho mày, nhưng mà tao không thể tự kiềm chế đến khi nghẹn chết đúng không?”

Anh không có hứng thú nghe, cũng không nói tiếp.

Hoàng Minh nói: “Vậy tao nói đó nha, đệt mẹ! Minh Vương về nước rồi!”

Anh ấn chìa khóa xe: “Ừ.”

“Ừ?” Hoàng Minh sợ anh không tin.

“Thật đó! Đang ở Sophie này! Đêm hôm qua có một người khách quỳ trên hành lang tìm thẻ mở cửa phòng, khóc dữ dội luôn, xong lại còn tự tát mình, sau đó tra thử hóa ra là nhóc hàng xóm!”

Xuân Trường cúp điện thoại.

Anh đứng ở trước cửa xe không nhúc nhích, cứ đứng như vậy, tròn một phút.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay người nhìn thấy Minh Vương đi tới, cách nhau nửa mét thì dừng lại, trước khi đối phương nói anh đã chặn họng trước: “Thấy có lỗi với anh à?”

Cậu trả lời: “Phải.”

“Chỉ nói thôi chưa đủ.” Xuân Trường nói: “Ngày hôm qua anh nói muốn tát em một cái.”

Minh Vương giơ tay định đánh, anh nắm lấy, lại nói: “Lòng bàn tay cũng còn nhẹ, anh thật sự muốn đánh em một đấm.”

Cậu ngửa mặt lên: “Anh đánh đi.”

Gò má kia thật sự sưng tấy lên rồi, anh nhìn, bỗng nhiên giơ tay lên.

Minh Vương nhắm hai mắt lại, nhưng mà nắm đấm lại không hạ xuống, cậu bị kéo vai phải lại băng qua người anh, sau đó từ phía sau lưng bị đẩy mạnh một cái. Lảo đảo vài bước, cậu mới vừa đứng vững, anh đã lên xe nổ máy, động cơ vừa vang liền chuyển hướng đi.

Minh Vương đuổi theo một đoạn, cuối cùng đứng nguyên chỗ cũ.

Cậu phát lạnh cả người, quấn chặt khăn quàng cổ, bọc kín áo, lúc này có thứ gì thuận một bên tóc mai lướt xuống.

Cậu nhặt lên xem, mặt trên in Tổng giám đốc tập đoàn JKP, Lương Xuân Trường, mặt sau là số điện thoại.

Là danh thiếp của Xuân Trường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net