04 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


04.

Hôm nay không có gì khác với những ngày bình thường. Jeong Jihoon đang chơi vài trò game trong phòng, quay đầu lại mới phát hiện không biết Lee Sanghyeok vừa nãy còn nằm nhoài bên cạnh đã chạy đi đâu rồi.

"Anh Sanghyeok?" Jeong Jihoon hô vài tiếng thăm dò.

Jeong Jihoon thề mình tuyệt đối không phải vì không thấy được mèo một lúc mà gấp đâu.

Vốn dĩ đã bấm vào xếp hàng tìm trận mới, Jeong Jihoon rầu rĩ một chút, mới được vài giây đã quyết định đứng dậy đi uống nước.

Ừm, cậu chỉ muốn đi uống nước thôi, không phải muốn đi tìm Lee Sanghyeok đâu.

"A, sao anh Sanghyeok lại ở chỗ này?"

Vì uống nước mà Jeong Jihoon "tiện đường" đi ra tới ban công.

Lee Sanghyeok đang ngồi xổm trên ban công phơi nắng.

"Mùa đông hiếm khi có mặt trời." Lee Sanghyeok thoải mái híp mắt: "Rất dễ chịu."

"Vậy anh có muốn đi ra ngoài không?"

"Không muốn." Lee Sanghyeok không chút do dự: "Đi đường rất mệt mỏi."

Dù sao anh cũng không cần đi mà —— Jeong Jihoon thầm nghĩ, nuôi mèo lâu như vậy, vài lần mang Lee Sanghyeok đi ra ngoài chủ yếu đều là Jeong Jihoon ôm anh, vốn không cần Lee Sanghyeok phải đi.

Jeong Jihoon không nói ra điều đó: "Được rồi. Vậy anh có muốn đọc sách không?"

"Có chứ." Mắt mèo của Lee Sanghyeok phát sáng.

Jeong Jihoon lấy một tập thơ đã mua vào lúc trước từ trong phòng ra, hiện tại Lee Sanghyeok không đánh LOL được, vừa không thích đi ra ngoài vừa chê nhàm chán nên Jeong Jihoon mới chọn vài cuốn sách bày trong nhà cho anh.

Đương nhiên bây giờ Lee Sanghyeok muốn tự mình đọc sách cũng khó, cho nên đều là Jeong Jihoon ôm Lee Sanghyeok trong lồng ngực, rồi đặt sách trên đùi, để tiện cho Lee Sanghyeok đọc.

Lee Sanghyeok vốn cảm thấy rất ngại vì đã làm phiền Jeong Jihoon, nhưng dường như trông Jeong Jihoon rất tình nguyện làm chuyện này, lúc không có chuyện gì làm đều sẽ chủ động hỏi Lee Sanghyeok có muốn đọc sách không. Qua nhiều lần, Lee Sanghyeok cũng không từ chối nữa.

Nhờ phúc của Lee Sanghyeok, trong khoảng thời gian này cậu đã đọc không ít sách mà trước kia mình chưa từng đọc.

Lee Sanghyeok đã quen được Jeong Jihoon ôm, cũng không quên điều chỉnh tư thế cho cái ổ của mình thoải mái hơn.

Tốc độ đọc của Lee Sanghyeok không tính là nhanh, Jeong Jihoon rất có kinh nghiệm, không cần ra hiệu cũng có thể lật sang trang tiếp theo khi Lee Sanghyeok đọc hết một trang.

Trong không khí chỉ có tiếng lật sách sột soạt, rất yên tĩnh.

Ánh nắng chiếu lên người Lee Sanghyeok, trên lông mèo suôn mượt tỏa ra sắc vàng óng ánh.

Lee Sanghyeok đang phát sáng.

Jeong Jihoon sờ lên cái đầu nhỏ của Lee Sanghyeok, khóe miệng lại vô thức cong lên.

Jeong Jihoon liếc nhìn câu thơ trên sách —— "Hãy để tình yêu của anh ôm em như ánh mặt trời và mang đến cho em sự tự do rực rỡ".

"Anh." Bỗng nhiên Jeong Jihoon mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Hình như em đã nghĩ ra được điều ước thứ ba rồi."

"Hửm?" Lee Sanghyeok hơi sửng sốt, chuyển sự chú ý sang Jeong Jihoon: "Em nói đi."

"Em mong là, anh Sanghyeok luôn được tự do, luôn luôn vui vẻ."

Lee Sanghyeok thuận lợi khôi phục hình người, nhưng mà Lee Sanghyeok lại không rời khỏi nhà của Jeong Jihoon, rất có ý tiếp tục ăn chùa uống chùa tới cùng. Lee Sanghyeok không chủ động mở miệng nói đi, đương nhiên Jeong Jihoon càng không muốn đuổi anh ra khỏi cửa. Hai người cứ như vậy ăn ý duy trì ngầm hiểu lẫn nhau, không ai có ý định phá vỡ sự bình yên này trước cả.

"Hôm nay anh Sanghyeok muốn ăn gì?" Jeong Jihoon ngồi trên ghế sô pha xem đồ ăn trên app.

Lee Sanghyeok còn đang đại sát bốn phương trong Summoner's Rift, nhất thời không nghe thấy câu hỏi của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đi đến bên tai Lee Sanghyeok: "Anh Sanghyeok! Hôm nay ăn gì!"

Lee Sanghyeok bị giật nảy mình, đang combat đột nhiên tốc biến lên trước mặt sát thủ đối diện rồi bị hạ gục.

Màn hình biến thành màu xám, Lee Sanghyeok vò tóc. "Jihoon quyết định là được rồi."

Jeong Jihoon đè lên bả vai Lee Sanghyeok: "Vậy anh theo em ra ngoài ăn đi, ăn lẩu được chứ?"

"Được." Sau khi Lee Sanghyeok sống lại lập tức tele lên gia nhập combat chung.

Jeong Jihoon nhìn đôi tay thao tác chuột linh hoạt như bay của Lee Sanghyeok, Syndra trong trò chơi đang không chút lưu tình gặt mạng.

Quả là thần của LOL, lúc toàn bộ linh hồn và thể xác của Lee Sanghyeok đều nhập vào trong trò chơi này chính là lúc sức hấp dẫn bắn ra bốn phía.

"Anh, em tìm thấy một quán lẩu đang giảm 50% cho phần tình nhân." Bỗng hầu kết của Jeong Jihoon chuyển động một cái: "Anh có muốn đi ăn với em không."

Thao tác trên tay Lee Sanghyeok chậm mất một nhịp, không cẩn thận bị trúng kỹ năng khống chế của đối thủ: "Được."




HOÀN.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net