👉 Love Myself (Viet.ver)👈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nhạc và tưởng tượng couple mình thích nhất nhé~~~~
============================

--- || ONE MORE CHANCE || ---

Anh đã từng yêu em như chính bản thân của mình vậy. Kể từ ngày em bước ra đi, anh đã trở thành một kẻ cô đơn giữa dòng đời xuôi ngược. Những câu từ chưa kịp bật khỏi bờ môi, em cũng đã nhẫn tâm gạt phắt. Từ khi nào, anh cũng không biết, đôi mắt, bờ môi và cả trái tim em đã không còn thuộc về anh nữa rồi.

Anh cứ ngân nga đoạn nhạc quen thuộc ấy, nhâm nhi một tách cà phê nóng. Hướng mắt ra cửa sổ, lắng nghe từng giọt âm thanh của mưa tí tách, tận hưởng cảm giác của mùa mưa mang lại. Tựa lưng vào ghế, anh chìm vào những miên man mang tên em.

Em hiện tại như thế nào? Sống ra sao, ở đâu và hiện đang có bình an chứ? Em vẫn còn nhớ anh, nhỉ?

Anh thì đang sống rất tốt nhưng thiếu em, anh cảm thấy xung quanh nhạt nhẽo hẳn. Buổi sáng, một bát cơm hay một trái trứng đã vội thay thế bằng những tách cà phê đắng ngắt, lạnh lẽo. Cà vạt thắt lệch cũng chẳng màng để ý, đến chiếc áo sơ mi trắng cũng chẳng thèm chỉnh thẳng thớm. Anh bước vội đến công ti, cuồng quay với những áp lực công việc. Giờ trưa, mọi người cùng nhau đi ăn bàn tán vui vẻ, anh lại một mình ngồi tại văn phòng chăm chú vào chiếc máy tính nhàm chán. Bận rộn với những sổ sách, anh đã quên đi bữa trưa mất rồi. Không ngơi nghỉ mà tập trung cao độ, đến giờ tan làm vẫn hề không hay. Chợt đèn điện tắt, anh mới giật mình mà uể oải bước ra về. Bữa tối ư? Có lẽ không cần thiết cũng chẳng quan trọng, vội vơ vội tô mì ăn liền rồi lại tìm việc để bận rộn. Khoảng thời gian đó, anh không cho phép mình một phút giây thư giãn. Anh sợ khi chỉ còn mình trong căn nhà hiu quạnh này, anh sẽ không chịu nỗi mà nhớ về em mất....

Anh yêu em hơn những gì em cảm nhận được. Anh thật ngu ngốc phải không? Yêu em nhưng chỉ dám thể hiện một nửa. Để rồi khi em rời xa, nỗi hối tiếc vây bám mãi không rời.

Khoảng thời gian đó, từ một thanh niên trẻ trung lòng đầy nhiệt huyết của thanh xuân, bỗng thành ông chú gầy xộc, đôi gò má gần như choắt lại. Ai đi đường cũng bảo sao anh thay đổi nhiều như vậy. Anh chỉ cười cười cho qua chuyện, rồi tiếp tục cơn dày vò cơ thể. Tự nghĩ lại anh thấy mình thật ngốc. Cứ như đứa trẻ lên ba bướng bỉnh, không nghe lời ai mà chỉ thích làm theo bản thân mình. Ngẫm nghĩ lại, khoảng thời gian đó vừa đáng giận vừa đáng thương......

Anh tự tập cho mình cách yêu. Nhưng không còn tập yêu em nữa mà tự yêu chính bản thân mình. Trái tim này coi như nợ một lời xin lỗi với cuộc đời: Có lẽ kiếp này, tim sẽ không đập nhanh vì ai nữa trừ em.

Quãng thanh xuân không em bên cạnh trôi nhẹ qua để lại những công việc bồn bề. Anh đã đầu ba mươi, tuổi trưởng thành thực thụ, từ một gã nhiệt huyết cũng dần âm trầm hơn. Tình yêu anh dành cho em, anh đã dành cho sổ sách nên hiểu quả công việc nâng cao. Năm ấy dĩ nhiên liền thăng chức rồi sự nghiệp tiến vù như diều gặp gió. Tự cảm thấy mình may mắn, anh lại điên cuồng làm việc nhưng chợt nhận ra hình như anh quên mất điều gì đó.

Bữa tiệc cuối năm cùng đồng nghiệp, ngồi trong quán nhỏ với ly rượu mà ngà ngà tâm sự tỉ tê. Người thì chuyện tình cảm, chuyện công việc cả gia đình, ai cũng hăng say tán gẫu. Hình như lúc đó chỉ mình anh im lặng không nói. Hình như lúc đó, anh không có chuyện để sẻ chia vì anh dành tâm tư cho công việc mất rồi, có chi quan tâm đến chuyện xung quanh. Tự cười bản thân mình thật nhàm chán, anh tập cách quan tâm bản thân mình.

Buổi sáng không còn những ly cà phê đen pha vội. Anh đã dậy sớm hơn tự mình làm một cái sandwich hay cốc sữa. Cả hộp cơm trưa cũng sẵn sàng, anh ung dung tay đọc báo miệng nhâm nhi bữa sáng của mình. Chỉnh trang trang phục gọn gàng, xách chiếc cặp đen ra ngoài cửa. Không còn những bước chạy vội mà thong thả tản bộ. Thỉnh thoảng gặp cô bán hàng, miễn phí tặng cô câu chúc mua mau bán đắt. Hay xoa đầu chú chó được người chủ dắt đi dạo. Buổi sáng làm việc thật sáng khoái và yên bình, em nhỉ? Đến công ti cũng tranh thủ tán gẫu cùng đồng chí rồi mới thư thả vào bàn làm việc. Đến trưa lấy hộp cơm tự làm mà ai cũng ghẹo:

- Có người yêu rồi hay sao mà hôm nay thấy mang theo hộp trưa vậy? Mọi lần tụi này rủ có bao giờ chịu nhấc mông ra khỏi ghế đâu.

Anh tặc lưỡi một tiếng, cười trừ: "Giá mà đúng thật như vậy thì tốt quá, em nhỉ? " Hằng ngày đều đặn như vậy nhưng lại không nhàm chán. Cuộc sống đỗi yên bình khiến tim anh cũng được trấn an nhẹ nhàng.

Anh đã tập yêu chính bản thân mình. Cơ hồ tưởng khó nhưng lại thật dễ dàng. Tình yêu anh dành cho em vẫn không đổi, chỉ tạm mượn nó để yêu bản thân mình mà thôi.

Tản bộ một lúc lâu, anh thân quen bước vào quán cà phê thường ngày. Gọi ly Americano nóng, nhâm nhi từng giọt và nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm. Hôm nay hơi đất ẩm, trời sắp mưa mất mà anh không mang theo ô. Liếc nhìn trời tối sầm, anh chỉ chép miệng tiếp tục thưởng thức món đồ uống của mình. Lòng anh chợt nhớ về em, nhớ hình ảnh tươi cười, giận dỗi cả nũng nịu. Anh khẽ cười, hướng mắt về nơ vô định hỏi những câu hỏi không ai đáp.

Em dạo này sống như thế nào rồi? Em có ngủ ngon và ăn đủ không? Em có tự chăm sóc bản thân mình khi anh không có ở bên cạnh không?

Anh không hỏi em có nhớ anh không nữa. Vì anh hiện đang sống rất tốt, xung quanh anh cũng chẳng còn nhạt nhẽo và mỗi ngày là sự thú vị riêng. Anh muốn em tận mắt trải nghiệm cảm giác này. Anh đã tập cách yêu bản thân mình rồi, trái tim cũng sẽ không đập loạn vì em nữa, có lẽ vậy. Tập cách yêu thương chính mình cũng chính là một loại yêu thương, đúng không em?

Thư cũng dài rồi, anh sợ viết nữa sẽ không còn biết ghi gì thêm đâu. Haha. Em đừng trách anh nhé! Anh sẽ dừng bút tại đây.

Yêu em,
Gửi người tôi yêu nơi thiên đường
_____________

Nhật kí ngày 10/12/2017 - Tokyo - Trời mưa nhẹ........

============================

Chào ^~^ Hôm nay lục lại đóng bản thảo thấy cái fic này, chợt nhớ ra nhiệm vụ quan trọng. Hôm nay được dịp tâm trạng nên lôi ra viết luôn. Quà tặng 100flers, đừng vội nhe vẫn còn nữa~~~ chưa hết đâu~~~ đây mới là dạo đầu :3

Update: 10/12/2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net