Chương 172: Phu quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Mặc không rời đi!

Hoặc có thể nói là y đã đi xa, sau đó che giấu khí tức quay trở lại.

Vì sao? Đơn giản là vì không yên tâm về Lăng Mộc.

Nghe lời Sở Mộ Vân nói, Quân Mặc hoàn toàn tin mình ở lại sẽ quấy rầy hắn, khiến hắn không thể sử dụng phù truyền tống, vì vậy y mới rời đi. Tuy nhiên cuối cùng Quân Mặc vẫn không yên lòng, đã đi xa lại lén quay lại, muốn thấy Sở Mộ Vân thoát khỏi nguy hiểm, nhưng y phát hiện ra... không có cái gì gọi là phù truyền tống, nam nhân kia thản nhiên ở lại lựa chọn cái chết.

Quân Mặc không ngốc, nghĩ kĩ thì có gì không hiểu?

Lăng Mộc bịa ra một lời nói dối để lừa y... nhưng mục đích lại là tranh thủ đường sống cho y.

Cái chết đáng sợ như thế nào.

Nhưng nam nhân này lại dễ dàng lựa chọn như vậy.

Quân Mặc không thể miêu tả tâm trạng của mình. Y vừa đau lòng vừa tức giận. Trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình, đã rất lâu Quân Mặc mới cảm nhận được hai cảm xúc cực đoan này.

Bây giờ y đã nếm trải rồi, cảm giác cay đắng kia tràn đến đầu lưỡi, khiến lời nói cũng trở nên nghẹn ngào: "Nếu ngươi chết thì ta sống thế nào?"

Lời của Quân Mặc khiến không chỉ Sở Mộ Vân, mà ngay cả Tạ Thiên Lan cũng ngây ra.

- Ngươi chết thì ta sống thế nào?

- Còn niềm vui gì khi dùng sinh mạng của ngươi đổi lấy quãng đời còn lại của ta? Sống như vậy còn đau khổ hơn cái chết gấp trăm lần.

Sở Mộ Vân khẽ thở dài, hắn có hơi bất ngờ. Bởi vì hắn thật sự đã lừa Quân Mặc, dăm ba câu đã khiến tên nhóc này tin là thật, nhưng ai ngờ y lại phát hiện ra.

Y đã dùng tình cảm thật sự để thuận theo, tin tưởng và bày tỏ sự quan tâm, lo lắng đến đối phương - Cuối cùng lại phát hiện ra sự thật bị che giấu.

Nhìn nam nhân có dung mạo khuynh thành trước mặt, Sở Mộ Vân không đành lòng.

Từ lúc bắt đầu đã không thể lật ngược tình thế- Nếu nhất định phải phụ lòng y thì nghĩ ngợi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể làm những chuyện khác để bù đắp.

Sở Mộ Vân không thể để Quân Mặc chết ở đây, mà hiện tại hắn cũng không thể chết. Vì vậy chỉ còn cách dùng trận pháp...

Khi ngón tay hắn cử động, Linh cục cưng bỗng lên tiếng: "Dâm dục đang ở đây!"

Sở Mộ Vân lập tức dừng hành động, khí lực hắn không đủ nên không thể cảm giác được tình huống xung quanh. Tuy nhiên Linh sẽ không phán đoán sai.

Nếu Dâm dục ở đây thì không cần hắn phải ra tay.

Tạ Thiên Lan sẽ không đứng nhìn hắn chết.

Vì vậy... hắn chỉ cần...

Trong chớp mắt, lần công kích hung hãn của Ám Dạ lần thứ hai đánh úp tới. Sở Mộ Vân không hề nghĩ ngợi tiến lên, bảo vệ trước Quân Mặc.

Lông vũ đen sắc nhọn bay tới, cơn gió mạnh thổi tung vạt áo.

Sở Mộ Vân đối diện không hề sợ hãi, trong đôi mắt đen nhánh thấy chết không sờn.

Quân Mặc bị thương không thể che chắn cho hắn, thậm chí còn không thể cử động.

Sở Mộ Vân không quay lại, chỉ nhẹ giọng nói với y: "Nếu như vậy chúng ta cùng nhau đi." Đây là đáp án của hắn.

Nếu ngươi chết thì ta sống như thế nào? Vậy thì chúng ta cùng chết.

Sống chung chăn, chết chung mộ.

Đây mới là thứ Tạ Thiên Lan muốn.

Cũng là thứ y không có được!

Tạ Thiên Lan đột nhiên ra tay, đàn cổ lơ lửng trên không, dây đàn rung lên, khúc nhạc u buồn như hóa thành thực thể, ánh sáng vụt ra cản lại đám lông vũ, biến thành một tấm khiên màu lam trong suốt.

Biến cố như vậy khiến Sở Mộ Vân vô cùng "kinh ngạc".

Tạ Thiên Lan hiện thân, mái tóc đen tung bay, hồng y rực rỡ. Ngón tay thon dài gảy đàn cổ, phát ra âm thanh sát phạt, cuộn trào như sóng.

Thần thú Ám Dạ bị đánh cho trở tay không kịp, đứng sững ra.

Tạ Thiên Lan rất có kinh nghiệm chiến đấu. Dưới cơn thịnh nộ, y ra tay không chút lưu tình, mỗi chiêu đều là sát khí. Dưới thế tấn công hung mãnh, Ám Dạ chống đỡ không nổi.

Tuy thần thú mạnh, nhưng hiện tại Ám Dạ không có trí tuệ. So với thần thú tâm linh tương thông với Yến Trầm ngàn năm chênh lệch rất lớn.

Tạ Thiên Lan liên tiếp tấn công, sức mạnh như thể dùng mãi không cạn. Cây đàn cổ kia đâu phải là nhạc cụ? Rõ ràng là hung khí thượng cổ hủy trời diệt đất!

Một người một thú chiến đấu suốt mấy giờ, Ám Dạ liên tiếp bị ép lui. Nó vừa chui ra khỏi mặt đất, còn chưa kịp ăn cái gì đã phải đối mặt với tên sát tinh này! Đánh thì không lại, hơn nữa càng đánh càng đói. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng thần thú rên rỉ một tiếng, thu cánh, vùi người vào lòng đất.

Đến đây mới miễn cưỡng tai qua nạn khỏi.

Khi Tạ Thiên Lan chiến đấu với Ám Dạ, Sở Mộ Vân đã sắp xếp xong về Quân Mặc. Trong túi Càn Khôn của hắn có không ít thuốc trị thương, bây giờ là lúc dùng đến.

Nhưng lông vũ của Ám Dạ là thực thể do sức mạnh biến thành. Bị nó đâm trúng tuy không trúng độc nhưng xuất hiện tình huống khí tức hỗn loạn, cần phải điều tức, không thể giải quyết trong chốc lát. Hơn nữa ngoại thương dễ trị, nội thương khó chữa.

Tuy nhiên chỉ cần sống sót thì tất cả đều không quan trọng.

Quân Mặc chìm vào hôn mê nhưng vẫn nắm chặt tay Sở Mộ Vân, không chịu buông ra.

Sở Mộ Vân biết y bất an nên cứ để y nắm.

Sau khi đánh Ám Dạ xong, Tạ Thiên Lan thu đàn, hạ xuống từ trên không.

Sở Mộ Vân không thể đứng dậy, nhưng cố gắng hành lễ, trịnh trọng nói: "Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp."

Cho dù tình huống như thế nào, mục đích là gì thì cũng không thể phủ nhận rằng Tạ Thiên Lan đã cứu bọn họ - Hai mạng người đều được y lôi ra từ miệng Ám Dạ.

Sở Mộ Vân cúi đầu, Tạ Thiên Lan đánh giá hắn từ trên cao.

Y không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn.

Một lúc lâu vẫn không được đáp lại, Sở Mộ Vân ngẩng đầu, khó hiểu nhìn y: "Công tử?"

Tạ Thiên Lan như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Y hoàn hồn, chậm rãi nói: "Không cần khách sáo như vậy, ta có quen biết với Quân công tử bên cạnh ngươi."

Trong mắt Sở Mộ Vân hiện lên cảnh giác.

Bởi vì thể chất của Quân Mặc nên y không có mấy người quen, ngược lại kẻ thù rất nhiều.

Tạ Thiên Lan nhận ra, khóe miệng y nở nụ cười khổ: "Ngươi biết Thẩm Vân chứ?"

Nghe thấy cái tên này, lưng Sở Mộ Vân mất tự nhiên cứng đờ.

Tạ Thiên Lan cười khẽ, đôi mắt vốn phong lưu tràn ngập thâm tình khắc sâu vào xương tủy, giống như rượu ngon lâu năm ủ dưới nền đất. Khi mang rượu ra ngoài, hương thơm lan tỏa bốn phía, mê hoặc hồn phách.

"Ta sao..." Giọng nói y lưu luyến, trầm thấp như đang nỉ non: "Là phu quân của hắn."

Cùng nhau ăn quả Hợp Cẩn, chia sẻ sinh mệnh, ấp ủ suy nghĩ tốt đẹp sẽ bên nhau cả đời...

Nhưng cuối cùng y lại bị vứt bỏ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net