Chương 182: Bức họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiển nhiên là phòng ngủ đã lâu không có ai ghé qua, bụi bặm trong phòng khiến người ta có cảm giác xuyên qua thời không.

Những bức tranh cũng phủ đầy bụi, chỉ có giấy vẽ và bút mực do chất liệu đặc biệt nên mới còn nguyên vẹn, nhưng vô cùng cũ kĩ. Dù vậy vẫn thấy rõ được phong thái người trong tranh, hiển nhiên là người vẽ đã đặt rất nhiều tâm tư vào đó.

Người trong tranh tuấn mỹ phong nhã, tóc đen mắt sáng, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, khiến người ta cảm thấy ấm áp, muốn khiến hắn cười nhiều hơn, vui vẻ mãi, khiến hắn vì mình mà mất đi bình tĩnh...

Sở Mộ Vân tỉnh táo lại, phát hiện trong lòng loạn cào cào.

Tranh là trái tim, là khát vọng của họa sĩ, đồng thời thể hiện tình cảm của họa sĩ với người trong tranh: Dục vọng bí ẩn, không thể giải thích, nhập sâu vào linh hồn.

Không thể nghi ngờ gì nữa, người trong tranh là Thẩm Vân, còn người vẽ là... Quân Mặc.

Những nghi ngờ đã trở thành sự thật, suy nghĩ lừa mình dối người đều bị vạch trần một cách tàn nhẫn. Đây còn gọi là ngưỡng mộ sao?

Trong phòng ngủ treo đầy tranh "người ngưỡng mộ"?

Một cái cau mày, một nụ cười, từng chi tiết rõ ràng khiến người ta kinh ngạc. Phải thâm tình đến mức nào mới có thể miêu tả một người đến mức như vậy? Phải khát vọng đến mức nào mới cố chấp như vậy?

Đây không phải là thích, đây là tình yêu mãnh liệt khiến người ta khiếp sợ.

Tình cảm như vậy...

Sắc mặt Sở Mộ Vân trắng bệch, hắn nhận ra mình không thể di chuyển, biết rõ càng nhìn càng thống khổ, nhưng lại như tự ngược. Hắn muốn nhìn rõ tất cả, nhìn mình bị đùa bỡn đến mức nào, muốn xem tâm ý bị chà đạp như thế nào.

Sở Mộ Vân liếc qua từng bức. Vô số hình ảnh chồng chất lên nhau, dường như Thẩm Vân sống lại, từ ánh mắt đến hành động. Dường như trở về ngàn năm trước, Thẩm Vân mỉm cười với Quân Mặc, nhẹ giọng dạy dỗ y.

Còn Quân Mặc cứ như vậy nhìn hắn, đè nén tình cảm cuồng nhiệt, giả vờ bình tĩnh nhìn hắn. Tuy nhiên qua vô số đêm, khát vọng không thể nào đè nén được nữa, từng nét bút hạ xuống tạo thành những bức họa cuộn tròn.

Sở Mộ Vân càng nhìn càng sững sờ.

Vẻ mê hoặc của Thẩm Vân, trong mắt Thẩm Vân đều là dục vọng...

Sở Mộ Vân như thể bị bỏng, tay run rẩy, chồng tranh dày rơi xuống đất giống như trái tim tan nát của hắn, muốn nhặt lại cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Đúng lúc này cửa phòng ngủ mở ra.

Sở Mộ Vân hoảng sợ quay lại, nhìn thấy Tạ Thiên Lan đến tìm hắn.

Sở Mộ Vân theo phản xạ muốn che giấu mọi thứ trong phòng, nhưng nói thì đương nhiên dễ hơn làm?

Tạ Thiên Lan đương nhiên đã nhìn thấy, y vô cùng kinh ngạc, hiểu nhiên là chưa bao giờ ngờ đến.

Sở Mộ Vân đứng ở đây như đứng trên ngọn lửa, nhiệt độ nóng rực nướng bàn chân hắn đến phát đau. Mà cảm giác đau đớn kia giống như sức sống, điên cuồng lan tràn về phía trước, chui vào cơ thể, vào nội tạng. Cuối cùng nó tụ lại ở trái tim, khiến hắn không biết phải làm sao.

Ánh mắt Tạ Thiên Lan di chuyển, đôi mắt hẹp dài của y lộ rõ cảm xúc: Khó tin, phẫn nộ, nhục nhã... Khi y nhìn thấy những bức tranh cuộn tròn khó coi của Thẩm Vân, lửa giận càng ngút trời. Y giơ tay, ánh sáng đỏ rực phá hủy tất cả.

Hai người đều trầm mặc. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tất cả đều biến thành tro tàn.

Đương nhiên là bọn họ không bị thương, nhưng cảm giác đảo lộn trong lòng đủ khiến người khác thức trắng đêm.

Trong giây lát, khoảng sân tĩnh lặng trở thành phế tích, chỉ còn hai người đứng đó.

Sở Mộ Vân cụp mắt, khó khăn nói: "Xin lỗi."

Hai chữ này phát ra từ miệng hắn vô lực như thế nào.

Tạ Thiên Lan nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Không liên quan đến ngươi."

Sở Mộ Vân mím môi, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng.

Tạ Thiên Lan thở dài: "Ta không ngờ... y đối với Thẩm Vân lại..."

Sắc mặt Sở Mộ Vân trắng bệch, hắn lắc đầu, không muốn nghe tiếp.

Trong lòng Tạ Thiên Lan cũng phiền muộn. Dù là ai nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ không vui vẻ gì. Đó là người yêu của y, là người y nhớ nhung, nhưng giờ phút này lại phát hiện hắn bị người ta...

Tuy nói vậy nhưng Tạ Thiên Lan vẫn rất tôn trọng Sở Mộ Vân: "Ngươi định đưa phương thuốc này cho y sao?"

Yêu càng sâu, hận càng nhiều. Bị lừa gạt như vậy, sao có thể tha thứ được?

Giọng Sở Mộ Vân run rẩy: "Ta phải đưa cho y..." Hắn hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn nói ra: "Sau đó từ nay đoạn tuyệt."

Tạ Thiên Lan không thể khuyên hắn, chỉ đưa ra phương thuốc: "Tâm trạng không tốt thì đừng vội rời đi, nghỉ ngơi lại một đêm đã."

Sở Mộ Vân nói: "Được."

Tạ Thiên Lan sắp xếp chỗ ở cho y, còn mở tiệc tối. Chỉ tiếc là tâm trạng hai người nặng nề, ngoại trừ uống không ít rượu ra thì đồ ăn không đụng đến.

Đạp trên ánh trăng trở về, Sở Mộ Vân ngồi ở trong phòng, chịu đựng qua đêm dài.

Linh cục cưng: "Báo cáo! Khí tức Dâm dục đã rời xa."

Sở Mộ Vân thay đổi thần thái "thống khổ tuyệt vọng", bình tĩnh đánh giá bốn phía.

Ngày mai Tạ Thiên Lan chắc chắn sẽ ra đại chiêu, đêm này là thời gian tốt nhất để chuẩn bị.

Năm đó ở Vạn Thiên Cung, Sở Mộ Vân đã trải đường từ trước.

Trận pháp kia có cả tự nhiên và nhân tạo. Chỗ nhân tạo thì Tạ Thiên Lan đã nhìn ra, còn tự nhiên thì không dễ như vậy.

Ngàn năm trước Sở Mộ Vân đã trải đường sẵn ở Vạn Thiên Cung. Đương nhiên hắn không đoán được trước chuyện sẽ xảy ra hôm nay, chẳng qua là cẩn thận đề phòng, không dùng đến cũng không sao.

Tạ Thiên Lan sẽ không đụng đến tòa cung điện này, nhất là những thứ mà Thẩm Vân để lại.

Y cẩn thận che chở từng gốc cây ngọn cỏ, càng không cần nói đến những thứ khác.

Sở Mộ Vân gảy nhẹ, khởi động trận pháp cách âm, năng lượng từ mọi nơi ở Vạn Thiên Cung tụ lại trận pháp, dòng khí lưu chuyển khắp cung điện. Tuy đây không phải trận pháp tự nhiên nhưng cũng đủ khiến Tạ Thiên Lan khó phát hiện.

Chuẩn bị như vậy xong, Sở Mộ Vân mới thở phào.

Hắn nhìn phương thuốc trong tay, bên trong thật sự có nội dung về thuốc, không phải là bịa ra mà là đồ thật.

Qua chuyện hôm nay, hắn càng chắc chắn rằng phương thuốc vô thượng đang ở trong tay Tạ Thiên Lan. Nếu không y đã không tốn công như vậy.

Còn việc lấy phương thuốc vô thượng như thế nào...

Khóe miệng Sở Mộ Vân khẽ nhếch, hắn lấy Dạ Đản Đản trong túi thú cưng ra.

Dạ Đản Đản vẫn là Dạ Đản Đản, nhân sinh ngoại trừ thích ăn ra thì còn thích nhảy cầu.

Sở Mộ Vân sờ đầu trứng bóng loáng của y, hiền từ nói: "A Đản, làm giúp ta một chuyện vào ngày mai. Sau khi xong việc, ta đưa ngươi đi Bích Huyết Trì chơi được không?"

Bích Huyết Trì là nơi hung thú tụ tập. Đây có thể nói là thánh địa đồ ăn đối với Dạ Đản Đản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net