Chương 187: Khóa Tâm Đan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thất Tâm Đan.

Tác dụng: Khiến người ta quên đi kí ức, bắt đầu cuộc sống mới...

Quân Mặc nhìn là không thể quên, chỉ liếc qua cũng khắc sâu phương thuốc này ở trong lòng.

Đan dược có thể khiến người ta quên đi kí ức...

Quân Mặc quay lại nhìn Sở Mộ Vân, đôi mắt nhạt màu hiện lên chút ấm áp, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự dịu dàng này quỷ dị không giải thích được.

Quân Mặc nhớ đến mấy câu Sở Mộ Vân lầm bầm khi nãy, trong lòng y cảm thấy có chuyện đang bị hiểu nhầm. Đợi A Mộc tỉnh dậy, nói rõ ràng là được.

Nhưng dù sao đã có dấu tích, hồ nước bị vẩn đục làm thế nào cũng không sạch sẽ được như lúc ban đầu.

Cho dù ánh sáng mặt trời chiếu xuống hồ nước sáng lấp lánh, so với trước đó còn đẹp hơn gấp nhiều lần. Nhưng nó vẫn không thể chiếu đến đáy hồ...

Nơi Sở Mộ Vân tìm đương nhiên rất an toàn, cách thành Mộ Quang mấy ngàn dặm, là một nơi hẻo lánh của Yêu giới.

Tuy hắn chưa chuẩn bị kĩ lưỡng nơi này, nhưng Yêu giới rất lớn, cho dù Tạ Thiên Lan và Thẩm Thủy Yên có nghi ngờ đi nữa cũng phải mất khá nhiều thời gian mới tìm được đến đây.

Mà khi đó hắn đã hồi phục, làm sao để bọn họ tìm được?

Quân Mặc vất vả ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc cho hắn. Suốt bảy ngày, y toàn tâm toàn ý điều dưỡng cơ thể cho Sở Mộ Vân.

Đến ngày thứ tám, Sở Mộ Vân cuối cùng đã tỉnh lại, vượt qua tình trạng nguy hiểm.

Sở Mộ Vân tỉnh táo, không cần diễn kịch với Quân Mặc nữa, chỉ cần ân ái ngọt ngào là được.

Nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị cho diễn biến tiếp theo, khi hắn tỉnh dậy vẫn phải giả vờ.

Nhìn Quân Mặc, khuôn mặt hắn không có gì là vui vẻ.

Quân Mặc bình tĩnh nhìn hắn: "Cơ thể ngươi thế nào rồi?"

Sở Mộ Vân hỏi y: "Ta là ai?"

Quân Mặc sững sờ.

Tuy Sở Mộ Vân đang nằm, nhưng ánh mắt nhìn y vô cùng sắc bén. Hắn lặp lại câu hỏi: "Ta là ai?"

Quân Mặc nhíu mày không nói gì, lặng lẽ bắt mạch cho hắn.

Sở Mộ Vân gạt mạnh tay y ra, mím chặt môi mỏng, sắc mặt cứng đờ nhưng nhìn kĩ có thể thấy được sự bất an và lo lắng. Hắn lớn tiếng: "Ta hỏi ngươi ta là ai?"

Quân Mặc nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt hơi phức tạp: "A Mộc, ta không hiểu ngươi đang hỏi cái gì."

Nghe y nói hai từ A Mộc, Sở Mộ Vân không kìm được cảm xúc. Hốc mắt hắn phiếm hồng, ánh mắt nhìn Quân Mặc lại tràn ngập hận thù: "Thất bại, hay là chưa bắt đầu?"

Quân Mặc nhíu mày: "A Mộc... rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy?"

Sở Mộ Vân tức giận bật cười: "Không phải ngươi dùng cơ thể ta để khiến Thẩm Vân sống lại sao!"

Quân Mặc ngây ra: "Tại sao ta lại muốn Thẩm Vân sống lại? Hơn nữa sao ta có thể..."

Sở Mộ Vân ngồi dậy, tuy vết thương ở ngực hắn đã khép lại nhưng cơ thể vẫn còn yếu, tâm trạng dao động mạnh, chưa nói lên lời đã ho kịch liệt.

Quân Mặc vươn tay ôm hắn vào lòng. Sở Mộ Vân tránh không được, giọng nói trầm thấp tràn ngập oán hận: "Ngươi còn muốn lừa ta đến khi nào? Ta đã thấy hết tất cả. Ta đến Vạn Thiên Cung, đến rừng trúc kia, thấy được những bức họa mà ngươi vẽ, cũng thấy được tâm tư của ngươi!"

"Ngươi giấu ta, dỗ dành ta, lừa gạt ta. Ta không hề hận ngươi, nhưng ta đã làm gì có lỗi với ngươi chưa? Quân Mặc! Rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi?" Hắn ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập tơ máu: "Tại sao ngươi nhẫn tâm đến mức dùng ta để khiến Thẩm Vân sống lại?!"

Quân Mặc chưa từng nghe qua những điều này, trong lúc nhất thời y không phản ứng kịp.

Sở Mộ Vân cảm thấy bản thân không biết xấu hổ mà trả đũa. Chẳng qua là do Tạ Thiên Lan, diễn đến đây vẫn phải tiếp tục. Một người đương nhiên phải có lí do gì mới đến mức tự sát. Bây giờ hắn đã tỉnh, không thể thiếu một trận chất vấn.

Hơn nữa Sở Mộ Vân cần thông qua cách này nói ra mọi chuyện với Quân Mặc.

Có một số thứ giấu trong lòng sẽ thối rữa, lên men thành ma quỷ đáng sợ. Nhưng nếu lấy nó ra, đặt dưới ánh mặt trời, gió thổi sẽ bay đi.

Sở Mộ Vân thấy Quân Mặc không nói gì, cho rằng y bị bại lộ nên không dám đáp lại. Hắn vừa giận vừa khó chịu, chỉ hận không thể rời xa y, cả đời không gặp lại nhau nữa.

Sở Mộ Vân khập khiễng đứng dậy. Quân Mặc lập tức ôm lấy hắn.

"A Mộc, ta không biết tại sao ngươi lại nói vậy, nhưng ta chưa bao giờ thích Thẩm Vân, hơn nữa chưa từng nghĩ cách khiến hắn sống lại, chưa kể là còn dùng cơ thể của ngươi..." Quân Mặc ôm hắn ngày càng chặt, dù không dám dùng sức nhưng lại không thể khống chế được. Y không ngăn cản được cảm xúc muốn hòa hắn vào cơ thể của mình.

Sở Mộ Vân không dao động: "Ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe. Sao có thể là giả?"

Quân Mặc không biết nói thế nào, nhưng y lập tức suy nghĩ cẩn thận: "Tạ Thiên Lan dẫn ngươi đi xem phải không? Ta không biết y làm gì, hay cho ngươi thấy gì, nhưng ta chưa từng lừa ngươi, chưa bao giờ giấu diếm ngươi điều gì. Cả đời này ta chỉ thích mình ngươi."

Trái tim Sở Mộ Vân khẽ run rẩy.

Hắn đã biết rõ tâm tư của Quân Mặc, rõ đến mức không đành lòng nói thêm một câu.

Quân Mặc tiếp tục nói: "Tạ Thiên Lan nói muốn theo đuổi ngươi, ta rất sợ hãi. A Mộc... y luôn có cách để cướp ngươi đi. Ta không muốn tin, nhưng..." Y cắn răng, cuối cùng cũng nói ra: "Ta nhìn thấy ngươi hôn y, đêm đó các ngươi..."

Chuyện này rất dễ giải thích, Sở Mộ Vân có thể nói rõ ràng trong dăm ba câu.

Hôn môi là do bị Mộng thú mê hoặc, khiến hắn nghĩ Tạ Thiên Lan là Quân Mặc; Chuyện đêm đó càng dễ giải thích, lúc đó Quân Mặc bị trọng thương. Còn hắn bị Tu La Vực giày vò, chỉ có tránh bên ngoài, không muốn làm phiền y.

Rất dễ dàng giải thích.

Nhưng... Sở Mộ Vân còn chưa kịp lên tiếng, Quân Mặc đã nói: "Ta sẽ không hỏi."

Sở Mộ Vân giật mình.

Quân Mặc vùi mặt vào cổ hắn, giọng nói bình thường nhưng lại khiến trái tim đập nhanh: "Không cần nói với ta, sau này ta sẽ không hỏi lại..."

Quân Mặc buông hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt bạc, trông có vẻ bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa mưa rền gió dữ. Y nhìn chằm chằm Sở Mộ Vân, gằn từng chữ nói: "Chỉ cần ngươi luôn ở bên ta, không rời khỏi ta."

Sở Mộ Vân nhíu mày, vừa định mở miệng, Quân Mặc đã hôn hắn. Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, đôi môi chạm nhau nóng rực, dường như có thể cảm giác được sự run rẩy.

Quân Mặc không đưa vào, chỉ thân mật và dịu dàng nhìn hắn, nhưng lời nói ra lại vô cùng nặng.

"Trong phương thuốc kia có một loại đan dược tên là Khóa Tâm Đan, khi dùng chỉ cần máu của ngươi, nếu không phải người yêu nhau sẽ vỡ tim mà chết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net