Chương 28-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này có H nha, cảnh báo rồi ấy :))))


"Hô..." Cơ thể căng thẳng mềm nhũn, Tông Chính Ngọc Minh thở hổn hển, còn vẫn đắm chìm trong dư vị vừa rồi.

Vong Ưu nâng lên khuôn mặt đỏ bừng của Tông Chính Ngọc Minh, hôn lên đôi môi đỏ mọng còn đang thở, cùng chia sẻ tinh hoa đang còn trong miệng với hắn.

Nuốt vào không ít tinh dịch và nước bọt của Vong Ưu, Tông Chính Ngọc Minh chăm chú nhìn người yêu của mình.

Vong Ưu buông ra hai chân của hắn, khêu gợi mà ưu nhã động tác chậm rãi cởi ra quần ao của mình, môi câu dẫn ra một tà tứ độ cung.

Tông Chính Ngọc Minh nuốt nước bọt, nhìn Vong Ưu chậm rãi lộ ra thân thể, đường cong hữu lực, không khoa trương nhưng rắn chắc cơ ngực, rắn chắc bụng nhỏ, cùng với phía dưới vận sức chờ phát động...

"Nước bọt chảy ra kìa..." Vong Ưu trêu đùa, không nghĩ tới có ngày chính mình lại nói ra... Mọi thứ xoay chuyển a!

"A..." Tông Chính Ngọc Minh mờ mịt không ý thức lấy tay lau, cảm nhận được chỉ có da thịt khô ráo và nóng bỏng, thế nên xấu hổ mà giận dữ trách mắng "Ngươi lừa ... ngô..."

Ngăn chặn lời nói chưa xong của người yêu, đầu lưỡi lại một lần nữa đánh vào đôi môi chưa kịp phòng bị của đối phương...hút lấy cam tuyền ngọt ngào. ( cam tuyền : suối nước ngọt, ở đây là nói nước bọt ...)

Tại nụ hôn lửa nóng Tông Chính Ngọc Minh vẫn nhắm lại hai mắt, chủ động lấy tay năm lấy nam căn hùng dũng oai vệ của đối phương mà xoa nắn.

Vong Ưu cùng hắn hôn môi, cũng không quên dùng ngón tay thô ráp tham nhập hậu đình đóng chặt của đối phương khai thác, xoáy quanh và co duỗi.

"Ngô..." Khó chịu cau mày, Tông Chính Ngọc Minh nổ lực bỏ qua đau đớn dưới thân.

"Thả lỏng...lát nữa là tốt rồi..." Vong Ưu đè lên, thì thầm bên tai đối phương, không quên hàm trụ ( hàm trụ : ngậm vào ) no đủ vành tai, liếm cắn. Tay kia bao lấy nam căn mềm nhũn của đối phương, nhẹ nhàng hoạt động.

"Ân..." Kích thích trên người làm mềm hóa tất cả, ngay cả phía dưới cũng bắt đầu tự phân bố dịch thể trong suốt, chuẩn bị nghên đón động tác kế tiếp.

Kéo qua chăn bông kê ở phía dưới người đối phương, nắm chặt lấy mông người dưới thân, sáp nhập vào hạ thân của mình.

"A..." Cau chặt mày, Tông Chính Ngọc Minh khó chịu rên rỉ.

Cho dù có dịch tiết ra làm trơn, nhưng muốn tiếp thu 'thật lớn' của Vong Ưu vẫn là có chút trắc trở.

"Không đau a... Ngọc Minh bảo bối..." Vong Ưu đem 'cái gì đó' đâm tại chỗ sâu nhất thân thể đối phương, màu đỏ bất thường trên gương mặt tuấn tú cho thấy sự thoải mái.

Nhỏ vụn hôn môi làm cho Tông Chính Ngọc Minh từ từ thả lỏng cơ thể, dần dần thích ứng 'thật lớn' của đối phương. Nội bích mẫn cảm chăm chú bao vây lấy cái thô lớn, trong đầu cũng chẫm rãi miêu tả hình đông tây của đối phương...

"Ân..." Tông Chính Ngọc Minh khêu gợi rên rỉ phun ra tại mỗi lần Vong Ưu nhẹ nhàng di động.

"Tiểu yêu tinh..." Vong Ưu tà tứ cười, rút ra dục vọng của bản thân, tại đối phương bất mãn một chút mà hung hăng đâm vào.

"A..." Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ tại một kích mãnh liệt.

Vong Ưu lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người phạm tội, làm đối phương càng đắm chìm sâu hơn vào tình dục.

Hùa theo ý của người yêu, Tông Chính Ngọc Minh chủ động tách chân ra đặt trên thắt lưng Vong Ưu, đón chờ đối phương.

Mãnh liệt trừu cắm (đẩy về phía trước ), Vong Ưu ôm lấy Tông Chính Ngọc Minh hung hăng xỏ xuyên qua người nọ.

Tư thế như vậy, hai ngườ kết hợp càng thêm chặt chẽ, dục vọng vọng tiến vào càng thêm triệt để.

Tông Chính Ngọc Minh nâng người lên vòng hai cánh tay nắm lấy cổ đối phương, đưa lên môi của chính mình, liếm hút, trầm luân, mặc cho dâm loạn chỉ bạc theo song phương ( hai người, hai bên ) giao triền mà theo đầu lưỡi chảy xuống.

"A...Ân...Chậm...Chậm một chút..." Không chịu nổi Vong Ưu trừu sáp rất nhanh, Tông Chính Ngọc Minh rên rỉ đứt quãng phản khán, thế nhưng lại đổi lấy động tác càng thêm mãnh liệt

"Chậm...Chậm..Ân...Ô ô...a.."

"Chậm một chút? Được..." Vong Ưu cố ý trì hoãn động tác, nhẹ nhàng mà biên độ nhỏ luật động.

"Ngô...Đều không phải..." Nước mắt chảy ra vì chịu không nổi trừu sáp mãnh liệt mang đến cuồng loạn thoải mái trong lúc nãy, Tông Chính Ngọc Minh u oán nhìn Vong Ưu khuôn mặt không có hảo ý.

"Rốt cuộc là có phải hay không?" Vong Ưu xấu xa hỏi.

"A...Xấu lắm..." Tông Chính Ngọc Minh than nhẹ một tiếng, giận dỗi mà hướng trên ngực đối phương cho một đấm.

Vong Ưu nhẹ nhàng nắm lại , đặt ở phía phía sau lưng mình, áp đối phương lại trên giường, tại bên tai thở ra nhiệt khí "Bảo bối...nắm chặt lấy"

Tiếp tục hung hăng trừu sáp.

"A...Ân...Tên lừa gạt...A..." Mãnh liệt khoái cảm bắt đầu, Tông Chính Ngọc Minh lại không chịu nổi mà cuộn ngón chân lại nhằm giảm bớt khoái cảm, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng tại trên lưng đối phương hung hăng xẹt qua, lưu lại vết máu đỏ tươi.

"Như vậy?" Vong Ưu không ý kiến, chỉ là động tác càng nhanh.

"A..."

"Tiểu yêu tinh...cùng nhau" Vong Ưu tình cảm mãnh liệt luật động, biên độ càng lúc càng lớn.

Trước măt một đạo bạch quan hiện lên, Tông Chính Ngọc Minh phun trào ra, bắn lên người Vong Ưu. Khi dục vọng của hắn dần nhyễn xuống tiếp xúc với sàng đan thì Vong Ưu cũng tại tình cảm mãnh liệt luật động mà tham nhập sâu bắn ra nóng hổi tinh dịch ở trong cơ thể đối phương.

Thân thể mềm xuống, Vong Ưu ôm lấy Tông Chính Ngọc Minh trở mình một cái, để đối phương nằm úp sấp trên người mình.

"Hô ~" hai bên đều thở hổn hển.

Vong Ưu nhìn đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi cùng hắn dây dưa.

"Ân..."

Buông ra đôi môi ngọt ngào, Vong Ưu mỉm cười chọc nhẹ hai má e thẹn của đối phương "Ngọc Minh...Ta yêu ngươi"

Tông Chính Ngọc Minh ngẩn ra, hơn nửa ngày sau mới chẫm rãi chảy nước mắt xuống.

Thiên Âm nói...Thiên Âm rốt cuộc nói...

"Ô ô ô..."

"Sao lại khóc?" Vong Ưu như trước mỉm cười, ôn nhu đem đối phương ôm vào trong ngực, dùng nhỏ vụn hôn môi hôn hắn.

"Thiên Âm..."Tựa đầu ở trong ngực Vong Ưu, nghe tiếng tim đập cua người yêu, mỉm cười gạt nước mắt "Cảm tạ ngươi"

"Ngu ngốc... Chỉ có một câu nói, việc gì phải cảm tạ?"

"Như thế... Ta cũng vậy." Hai má ửng hồng, Tông Chính Ngọc Minh chủ động hôn môi.

Trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt, người đi ngang qua đều đỏ mặt tới mang tai đi đường vòng mà qua, lớn tiếng thở dài "Mùa xuân a mùa xuân..thanh xuân a thanh xuân...lửa nóng a lửa nóng..."

Tựa hồ đã quên, hiện tại là mùa hè, bất quá – xác thực lửa nóng.

Chỉ có trong khách phòng đối diện, có một người bóp nát chén rượu trong tay, bén nhọn mảnh vỡ đâm vào tay, máu chảy ra ào ào phản ánh vào trong đôi mắt đen hẹp dài, làm cho con ngươi chậm rãi biến đỏ sậm, lóng lánh phát ra âm ngoan quang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net