Chương 30-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Bạch Thiên Tâm, Dương Ca chạy tới, Vong Ưu từ lâu ôm Tông Chính Ngọc Minh ly khai.

Mà trong phòng chỉ có một đống thi thể bị nghiền nát, đầu không có nhắm mắt, nhãn thần trừng lớn cùng ngũ quan vặn vẹo vĩnh viễn dừng tại lúc tử vong, phảng phất trước khi chết nhìn thấy hình ảnh kinh khủng nhất, tái nhợt đôi môi bị nhồi vào miếng thịt đầm đìa máu.

Mà thân thể...không thấy, chỉ có khung xương trống trơn cùng máu đầy đất...

Trong không khí tràn ngập mùi thịt quay đặc thù.

Chờ một chút...miếng thịt dang nướng trên lửa sẽ không là...

Bạch Thiên Tâm nhịn không được nôn mửa...cư nhiên một đao một đao cắt bỏ...

Dương La...Ngươi phạm vào kiêng kị lớn nhất của người nọ rồi.

"Rốt cuộc đã chết!" Dương Ca chán ghét dùng đao bổ ra đầu của cặp mắt trừng lớn, đốt lửa, hung hăng nói: "Đây là phần của cha mẹ!"

Trong tửu lâu

"Thiên Âm... Đại ca hắn..." Tông Chính Ngọc Nghiễn không thể tin một người hảo hảo đi ra ngoài thế nào khi về lại trở thành như vậy, toàn thân đều là vết thương.

Xem ra cái ma quỷ mà Bạch Thiên Tâm nói rất đáng sợ, nhưng Thiên Âm sao lại không bảo vệ tốt đại ca a?

"Ngọc Nghiễn, chúng ta ra ngoài trước" Li Liệt nói, nhìn người đang sát dược cho Tông Chính Ngọc Minh – Vong Ưu, nãy giờ không nói lời nào, nói vậy ...rất tự trách.

"Không...Thiên Âm, ta hỏi ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Tông Chính Ngọc Nghiễn hỏi.

"Đều do ta" Vong Ưu đắp chăn hảo cho tông Chính Ngọc Minh rồi xoay người nói với Tông Chính Ngọc Nghiễn.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Đêm nay Ngọc Minh uống nhiều rượu ở chỗ Ư ương Hyền Nguyệt, bị đưa đến Thiên điện nghỉ ngơi thì bị Dương La bắt đi, hoàn hảo sư huynh đến báo cho ta biết, bất quá luc ta chạy tới hắn đã đầy ngừi vết roi, hơn nữa còn bi6 tên kia..."

"Cái gì?" Tông Chính Ngọc nghiễn không thể tin được "Ngươi nói đạ ca hắn....?"

"Ân... đều do ta...nếu ta một mực ở bên người hắn thì tốt rồi" Vong Ưu nhẹ xoa gương mặt ngủ bất an của Tông Chính Ngọc Minh, giúp người xua tan đi ác mộng, mà nét mặt chính mình thì trầm trọng tự trách.

"Thiên Âm ...chuyện đã xảy ra...không ai muốn cả..." Nhìn gương mặt so với ai khác đều đau lòng, Tông Chính Ngọc Nghiễn có thể nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác "Dương La kia..."

"Hắn..." Vong Ưu chưa nói xong, chỉ là mỉm cười.

Bất quá Tông Chính ngọc nghiễn đã cảm thục được dáng tươi cười kinh khủng nhất thế giới này, Dương La kia... đại khái ngay cả luân hồi đều không có khả năng.

"Được rồi, Thiên Âm ngươi cũng biết đại ca ta làm gì lúc ngươi đi rồi?" Tông Chính Ngọc Nghiễn đột nhiên hỏi.

"Ta biết" Chính mình đối với mọi chuyện của Tông triều đều biết hết, bởi vì bên ấy có người của mình an bài. Chỉ là không nghĩ tới Ngọc Minh có thể vì mình làm chuyện này...thực sự là...cảm động.

"Ngươi biết?" Tông Chính Ngọc Nghiễn giật mình hỏi.

"Mấy lão nhân này cũng nên giải quyết rồi, yên tâm bảo bối của ta quyết không sẽ không chịu thiệt. Bọn họ rốt cuộc muốn gì ta biết, nhưng đồng dạng ta cũng có cái ta muốn, chỉ cần bảng giá là được rồi, bọn họ sẽ không dám nói gì." Vong Ưu cười lạnh nói.

"Ngươi muốn đàm phán với bọn họ? Ngươi xem đại ca là cái gì? Là hàng hóa buôn bán?" nghe hắn nói như vậy, Tông Chính Ngọc Nghiễn không khỏi có chút tức giận.

"Đàm phán... Bọn họ ngay cả tư cách đều không có. Ngọc Minh của ta như thế nào là hàng hóa... Ta cấp cái gì đều là đồ cưới ta đưa cho Ngọc Minh., ta muốn cho đám lõa già kia thậm chí cả thiên hạ này biết chỉ có ta mới xứng đôi với Ngọc Minh." Cố chấp của mình người bình thường không có thể với tới được.

"Vậy là tốt rồi...Bất quá, để đám lão nhân kia đắc ý đúng là khó chịu"

"Yên tâm, ta đã phái người thông tri Thương Thuật sư huynh giúp ta hảo hảo chiếu cố bọn họ... Ta nghĩ lúc chúng ta trở lại, bọn họ nhất định sẽ khóc rống chảy nước mắt tới hoan nghênh" Vong Ưu cười nói.

"Ta có hay không nói qua... ngươi là ác ma" Tông Chính Ngọc Nghiễn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mấy lão nhân...tự cầu đa phúc đi.

"Ngươi hiện tại đã nói rồi." Vong Ưu tiếp nhận khen tặng.

"..."

"Ngọc Nghiễn ngươi trước ra ngoài, sư huynh bọn họ đã trở về dẫn họ đến gặp ta" Vong Ưu nói.

"Hảo, Li Liệt, chúng ta đi trước"

Chỉ chốc lát sau, Bạch Thiên Tâm cùng Dương Ca chạy tới.

"Sư huynh, Dương Ca, cảm tạ các ngươi" Vong Ưu chân thành nhìn bọn họ. Bạch Thiên Tâm lắc đầu, hơi có chút tự trách nói rằng "Nếu năm năm trước nhắc nhở ngươi, việc này cũng không xảy ra, rốt cuộc chính là ta xin lỗi ngươi mới đúng"

"Đừng nói như vậy, thế sự khó lường không phải sao? Sư huynh, ta rất cảm tạ ngươi" Vong Ưu nói.

"Được rồi, nếu sự tình đã xong, ta cùng Dương Ca trước hết đi, cũng không biết gặp lại lúc nào, ta chúc ngươi sinh hoạt hạnh phúc trước" Bạch Thiên Tâm mỉm cười chúc phúc.

"Sư huynh..." Vong Ưu vội vã gọi lại hai người sắp ly khai.

"Ân?"

"Ta không thích thiếu nhân tình.... Cài này cho ngươi" Vong Ưu móc ra một cái hộp nhung hình chữ nhật đưa cho Bạch Thiên Tâm.

"Cái này là..." Bạch Thiên Tâm mở ra sau trên mặt tất cả là kinh hỉ, quay đầu lại nhìn về phía Dương Ca, người sau cũng đồng dạng biểu tình.

"Ta biết các ngươi một mực tìm cái này để cho cái nữ nhân kia tiếp tục sống... Đây là ta từ Ương Huyền Nguyệt nhận được" Vong Ưu nhìn Bạch Thiên Tâm chân thành, chân thành nói 'Sư huynh, ngươi khổ hơn mười năm rồi, ta mong muốn ngươi hạnh phúc"

"Cảm tạ..." Bạch Thiên Âm chảy nước mắt, trong lòng cảm động không ngớt.

"Dương Ca, sư huynh của ta giao cho ngươi. Cái này đã tìm được rồi, cái kết trong lòng ngươi cũng coi như mở... Cũng không nên tái cô phụ hắn" Vong Ưu đối với Dương Ca nói.


"Ta biết" Dương Ca ôm chặt Bạch Thiên Tâm , an ủi hắn.

"Các ngươi đi trước đi, có cái gì cần lại tới tìm ta"

"Bảo trọng" Hai người nói xong, liền ly khai.

"Thiên Âm..." Phía sau vang lên thanh âm của vợ.

"Ngọc Minh, ngươi tỉnh..." Vong Ưu vội vã ôm hắn vào trong ngực, khẽ vuốt mặt hắn, ôn nhu nói "Ngọc Minh, vết thương của ngươi đã thượng dược, sẽ không đau nhức nữa"

"Thiên Âm...Ta gặp phải chuyện này, ngươi thực sự không ghét bỏ?" Tông Chính Ngọc Minh rủ xuống mí mắt, yếu ớt nói.

Tuy rằng rất muốn coi như bị chó cắn một ngụm, nhưng thật sợ Thiên Âm ghét bỏ.

Đột nhiên cảm giác thân thể bị rơi vào ôm ấp của một người, có nước rơi vào tay.

Tông Chính Ngọc Minh ngẩng đầu, thấy gương mặt Vong Ưu tất cả đều là nước mắt. "Thiên Âm...ngươi..."

Rơi lệ vì ta?

"Ngọc Minh, ta không bao giờ... cho ngươi ly khai ta nữa..."

"Thiên Âm..."

"Xin lỗi, xin lỗi.... Ta không nên cho ngươi ly khai ta...Nếu không phải sư huynh cho ta biết, ta không biết tìm ngươi ở đuâ...tìm ngươi...ta sợ cứ như vậy mất đi ngươi...Ngọc Minh của ta..." Vong Ưu kích động ôm chặt Tông Chính Ngọc Minh, thân thể run run kể rõ bất lực của mình.

"Đừng nói những lời này... Ta vĩnh viễn không ghét bỏ ngươi... Chỉ sợ ngươi sẽ ghét ta, bơi vì ta vô dụng như vậy, cư nhiên lâu như vậy mới tìm được ngươi, hại ngươi bị như vậy..."

"Thiên Âm... Ta sẽ không ghét ngươi...Ô ô ô ~~" Tông Chính Ngọc Minh chảy nước mắt.

"Bảo bối của ta...đừng khóc... khóc tôi sẽ cảm thấy đua lòng" Vong Ưu vỗ nhẹ hắn, thoải mái nói.

"Thiên Âm...Ta rất yêu ngươi..."

"Ta cũng vậy... Vì thế, Ngọc Minh, nếu ngươi không muốn ta, liền đến phiên ta đi tìm chết, ta đời này không muốn đối với ngươi buông tay, nêu ngươi bỏ ta xuống... thì chờ để nhặt xác cho ta a" Không có ngưi bên người, chính mình cỡ nào bất lực và hoảng trương, loại cảm giác này không muốn tái thể nghiệm một lần.

"Đừng nói lung tung... Được rồi, Thiên Âm, vừa rồi ta nghe được đoạn đối thoại của ngươi và sư huynh, ngươi nói ta nghe được không?" Tông Chính Ngọc Minh nói ra thắc mắc trong lòng của hắn.

"Sư huynh a... Ta cũng không biết rõ lắm, phần lớn là do Thương Thuật sư huynh kế. Chỉ biết là đại sư huynh sau khi học thành y thuật xuống núi lưu lạc giang hồ gặp được Dương Ca, sau đó hai người có tình cảm, nhưng Dương Ca đã có hôn ước với một nữ tử. Nàng kia thiên tính thiện lương, nhưng thể nhược đa bệnh, vì thế Dương Ca không muốn thương tổn nàng ta, kiên trì kết hôn. Thẳng đến không lâu sau nàng kia sắp chết, đem sư huynh kéo đến trước mặt thỉnh cầu hắn chiếu cố Dương Ca tuổi già, nguyên lai nàng kia từ lâu biết được tình cảm của bọn họ, chỉ là bởi lời cha mẹ định không cãi được, kết quả làm hại ba người thống khổ. Dương Ca nghĩ thẹn với nàng kia, vì thế vẫn chưa chân chính tiếp thu sư huynh, sư huynh nản lòng thoái chí cho nên tại võ lâm đại hội năm năm trước lấy đấu võ làm kết thúc. Sau đó ta đánh thức Dương Ca, Dương Ca liền tìm sư huynh trở về. Bất quá nàng kia dù sao đáng thương cảm, sư huynh vẫn tìm cách cho nàng ta kéo dài sinh mệnh, mong muốn nàng ta sống tự tìm lấy hạnh phúc, hắn và Dương Ca mới yên tâm. Chỉ là căn bệnh trừ phi dùng 'giáng tiên thảo' trị liệu mới có thể chữa, bằng không như trước không thể sống quá 30 tuổi..."

"Ngươi đưa đó là một cây cỏ bình thường" Tông Chính Ngọc Minh đã đoán được.

"Ngọc Minh thật thông minh... Nào, hôn một cái" Vong Ưu hôn nhẹ cái trán của hắn.

"Đáng ghét...ngô..."

"Ngọc Minh, đêm đã khuya, ngủ đi, ta cùng ngươi, ngày mai ta xử lý xong việc, chúng ta liền quay về Tông triều"

"Hảo..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net