Chương 31-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau là một ngày đại hỉ.

Vì sao nói như vậy...

Ha ha ha... Để ta nói cho ngươi – hoàng đế của chúng ta phải lập gia đình!

A ...hoàng đế lập gia đình??? Vui vẻ cái gì?

Bởi vì người hắn phải ga cho là người gặp người thích Vong Ưu công tử của chúng ta!!!

Vong Ưu công tử? Ngươi là nói cái môn chủ Tiên Túc phái lớn lên rất giống Tịch Thiên Âm?

Bọn họ căn bản là một người có được hay không... Huynh đệ, ngươi ở chỗ nào tới, tin tức lớn như vậy cũng không biết, ngày hôm qua trên chiếu thư đã nói rất rõ ràng, người hoàng đế phải gả cho là Tịch đại thiếu gia Tịch Thiên Âm, đồng dạng cũng là người trong võ lâm kính nể – môn chủ Tiên Túc phái Vong Ưu.

Nguyên lai là một người a... Nguyên lai hai tượng người gỗ của ta là cùng một người...

Thật ước ao... Ta cũng muốn cưới....khả ái Vong Ưu công tử của ta...

Ta cũng vậy...Bị áp cũng không sao...chỉ cần đối tượng là hắn...tượng gỗ của ta a...

Trên đường cái, nơi nơi tiếng hoan hô vui cười, mỗi nhà mỗi hộ đều treo trước cửa hồng sắc tơ lụa, chúng mừng đại hôn của hoàng đế bọn họ, rất nhiều người đổ xô trên đường phố để chuẩn bị xem.

Trong tẩm cung hoàng đế Tông triều – Triêu Dương điện.

Sáng sớm, Tông Chính Ngọc Minh đã bị Phúc công công chờ bên ngoài gọi dậy để chuẩn bị.

"Hoàng thượng, đây là lễ phục của đại hôn cùng với đồ trang sức, đã chuẩn bị tốt" Phúc công công đưa lên tinh mỹ phục sức, đưa đến trước mặt Tông Chính Ngọc Minh vừa tỉnh ngủ còn mặc áo đơn.

"Đây là..." Tông Chính Ngọc Minh ngừng ngáp nhìn những hoa mỹ phục sức. Vốn tưởng đó hẳn là mũ phượng hà phi*, dù sao đó chẳng phải dành cho tân nương không phải sao, không nghĩ tới cư nhiên là dành cho nam tử ăn mặc. Bất quá, hôn phục rất đẹp ni.

"Đây là hoàng phu điện hạ chuẩn bị cho hoàng thương" Phúc công công giải thích nói.

Tại hoàng thất xem ra Vong Ưu lấy hoàng đế, vì thế phong làm hoàng phu.

Mà đối với bách tính xem ra, Tông Chính Ngọc Minh danh hiệu ngoại trừ hoàng đế, còn có hai cái – Tịch gia đại thiếu phu nhân, cộng thêm môn chủ phu nhân Tiên Túc phái.

"A...hảo!" Nguyên lai là Thiên Âm chuẩn bị... Nghĩ đến phải lập gia đình, hơn nữa lấy người mà chính mình yêu nhất, trên mặt Tông Chính Ngọc Minh đột nhiên ửng đỏ lên.

Đều không phải làm mơ...ta nhéo...

"Ôi, hoàng thượng, ngài nhéo mặt của nô tài làm gì?" Phúc công công hô đau.

"Tiểu Phúc tử...ta rốt cuộc phải lập gia đình ..." Đau nhức? Nguyên lai là thực sự... Đều không phải mơ ...Rốt cuộc phải gả cho Thiên Âm rồi!

"Rốt cuộc.." Phúc công công vẻ mặt hắc tuyến "Hoàng thượng có muốn lập gia đình không?"

"Đối tượng chỉ có thể là Thiên Âm... cũng chỉ có hoàng phu của các ngươi mới có thể!"

"Vậy hoàng thượng mau tắm rửa thay y phục đi, đơi lát nữa hoàng phu điện hạ sẽ tới rước dâu" Phúc công công nói, lòng nghĩ – biết là người sẽ nói như thế!

"Tốt, nhanh lên!" Tông Chính Ngọc Minh lập đi tức đi đến ôn tuyền phía sau.

Phúc công công lưu loát chỉ huy nô tài thay y phục tắm rửa cho hoàng đế bệ kính yêu của bọn hắn, sau đó thay y phục mới.

Một lúc lâu sau, nhìn đi ra bình phong là một hoàng đế bệ hạ phong tình khác, ngay cả Phúc công công đều không nhịn được tán thán một người sao có thể mỹ như thế.

"Hoàng thượng thật xinh đẹp"

Hai bên trái phái cung nữ nhịn không được nhỏ giọng tán thán, bị Tông Chính Ngọc Minh nghe được, vì vậy vội vã đi tới trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương.

Một thân đầy ám sắc kim long văn thiên thanh sắc tô điểm trên hồng sắc hỉ phục, bên trong còn có quần áo trong gấm vóc phức tạp, một tầng một tầng chằng chịt tỉ mỉ. Trên đầu mang khéo léo mà tinh xảo kim sắc long phượng giương cánh quan ( hiểu sơ là mũ long phượng vàng ), những chuỗi ngọc lưu ly, hạt châu kim sắc rủ tại bên mặt, trên cổ đeo cát tường kim tỏa**, trên chân mang hài đỏ có thêu kim sắc long văn.

Thực sự rất đẹp!

"Nghe nói cả một bộ hỉ phục là hoàng phu điện hạ tự mình thiết kế sau đó đem cho thủ công tốt nhất thiên hạ Cẩm tú các may. Còn có cái kim quan này cũng là do tốt nhất thiên hạ sư phụ chế tạo ra" Phúc công công nhịn không được nói ra.

"Ân" Tông Chính Ngọc Minh vui mừng ra mặt, càng thán phục thưởng thức của Thiên Âm.

Năm năm trước, lúc Thiên Âm còn là hoa hoa công tử, để che giấu chính mình bất đồng, cho nên dùng những bộ y phục vàng chói mắt, khiến cho chính mình nhìn giống như nhà giàu mới nổi. Bất quá năm năm sau khôi phục lại tính cách nguyên bản của hắn, cũng không cần che giấu, thưởng thức của chính mình cũng phục hồi.

Nói thật, mỗi lần hắn thay y phục đều đẹp như vậy, ngắn gọn mà đặc sắc. Ấn tượng sâu nhất chính là kiện áo bào màu đen của hắn, liếc mắt nhìn không thấy gì, nhưng nhìn kĩ lại thấy cách cắt may là cực tốt, có nhiều chi tiết khiến người phải tán thán. Đặc biệt vai trái, tay áo cùng vạt áo, cư nhiên dùng một loại chỉ lóng lánh kim quang hắc tuyến thêu ra kỳ lân và mây án. Có một lần dưới ánh mắt trời nhìn thấy, còn tưởng Thiên Âm là thần tiên hạ phàm. Còn có kiện hồng sắc, trừ tinh xảo cắt may ra, kiểu dáng cùng đương thời quần áo không giống, , hết lần này tới lần khác bỏ qua tốt nhất tơ lụa mà dùng một cái xà da (da rắn) nhuộm màu hồng làm thành đai lưng, thiết kế chỉ có một nút buộc cho dễ tháo ra... Mặc ở trên người hắn tăng một cổ dã tính quang mang... Nói chung y phục đẹp nhiều lắm, sau này y phục của mình đều phải nhờ hắn thiết kế.

"Bây giờ còn phải làm gì nữa?" Lấy lại tinh thần Tông Chính Ngọc Minh xoay người hỏi Phúc công công.

"Hoàng thượng, đội ngũ đón dâu đã chờ ở ngoài, thỉnh hoàng thượng theo nô tài lên kiệu."

Vừa ra cửa cung, có thể thấy người trên con ngựa cao to.

Vừa người hỉ bào hồng sắc có thêu kim sắc mây văn, ám kim sắc giày đỏ, tóc dùng dây cột tóc màu kim cột thành đuôi ngựa, dải băng lụa hồng sắc rủ xuống, cùng với y phục của mình thật xứng đôi a!

Khuôn mặt không thể giải thích mê người, nhãn thần trêu tức, tiếu ý (ý cười) dịu dàng...

Ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt nhìn mình, để lộ ra một mạt chờ mong.

Tông Chính Ngọc Minh cảm thấy mắt mình đã ươn ướt, cái người này chính là trượng phu của mình a.

"Lên kiệu nào, nương tử của ta." Vong Ưu rạng ngời tươi cười.

Tông Chính Ngọc Minh đỏ mặt tại Phúc công công dẫn dắt ngồi lên kiệu hoa.

"Khởi kiệu..." Phúc công công đứng trước kiệu hoa hơi nghiêng, phía trước là đội đón dâu, phía sau là ngự lâm quân.

Bách tính toàn thành đều vây quanh bên cạnh, nhìn tình cảnh khó gặp.

Đám cưới của hoàng đế này...mới mẻ!

"Vong Ưu công tử...thật hảo xem..."

"Tiểu thái tuế...phải hạnh phúc a!"

"Trăm năm hảo hợp a..."

"Vĩnh kết đồng tâm..."

"Để cho chúng ta nhìn mặt tân nương..."

....

Xung quanh tất cả đều là ồn ào thanh âm.

Vong Ưu rất là vui vẻ, mà Tông Chính Ngọc Minh trong kiệu đỏ cả gương mặt, trái tim cũng đập rộn rã.

"Tân nương đến!" Theo âm thanh của Phúc công công, kiệu hoa dừng lại.

Tịch phủ tụ tập càng nhiều người, mục đích là muốn nhìn thấy phong thái của tân nương.

"Tân lang đá cửa kiệu"

Vong Ưu cười hì hì đứng ở trước kiệu hoa, nhẹ nhàng đá.

"Phúc công công ta nhờ ngươi vậy!" Bởi vì không có mời bà mối, không thể làm gì khác ngoài để Phúc công công làm bà mối cõng tân nương.

"Hoàng thượng, bắt đầu" Phúc công công bán ngồi chồm hổm, hứng lấy trên lưng trọng lượng.

Tông Chính Ngọc Minh vừa xuất hiện, lập tức tạo thành oanh động phạm vi lớn.

"Oa ~~~ thật xinh đẹp ~~~~"

"Không hổ là người bên cạnh Vong Ưu công tử...Cái này thật sự không có cơ hội rồi..."

"Oa...Đây là hoàng đế ...Thật xinh đẹp a..."

"Đẹp đến khiến cho người ta phát rồ a~~~" ( bản qt dịch ra là 'rồ', còn bản gốc '疯' là điên, khùng, rồ )

...


Quần chúng bên ngoài tán thán xong, Tông Chính Ngọc Minh cũng bị Phúc công công cõng tới trước cửa, dựa theo chỉ dẫn của Phúc công công, bước qua chậu than cùng những lễ nghi, rốt cuộc có thể cùng Vong Ưu nắm đỏ thẫm hoa*** đứng ở trong đại sảnh bái đường.

Lúc này đến phiên tân khách bên trong tán thán.

"Phu nhân của Tịch đại ca thật xinh đẹp...Bất quá không có đẹp như Phong Phong (là bạn Đường Phong xuất hiện ở chương 18 đó) của ta"

"Nghe ngươi nói nha, độc dược (độc dược là bn Đường Lạc Phi )"

"Tiểu lạt tiêu (là Hồng Kiều), ngươi không đuổi theo người của ngươi cũng đừng tại ta bên người xì"

"Hừ, hỗn đản...sớm muộn ta sẽ đuổi theo hắn!"

"Tiểu muội có muốn nhị ca giúp ngươi không?"

"Ngươi lo cho chính mình đi, nhị tẩu tương lai là một người ôn hòa, ngươi rốt cuộc làm sao mà câu dẫn được người ta thế?"

"Ngươi không nên xen vào..." Quay đầu đối với băng mỹ nhân nói "Hảo một đôi bích nhân (bích nhân: ý chỉ người đẹp, ở đây ý nói 2 người đẹp đôi) a, có đúng hay không Huyền Bích?"

"..."

"Thấy bầu không khí như vậy... Ngươi không muốn thành thân sao... Theo ta cùng một chỗ đi"

"Chỉ cần ngươi nguyện ý ở phía dưới thì được" Hồi lâu chưa từng mở miệng Huyền Bích, rốt cuộc ói ra một câu, tuy rằng người sau sau khi nghe được hoa lệ ngã xuống đất.

"Môn chủ phu nhân thật xinh đẹp, môn phái của chúng ta rốt cuộc có điều kiện tốt nhất hình tượng người phát ngôn rồi ~"

"Tiểu Mông sư nương của ngươi nhiều hấp dẫn, thỉnh nhớ kĩ điểm này" Quay đầu, đối vợ nói "Có đúng hay không, Tử Tô thân thân"

"Nương tử Vong Ưu...đẹp..."

"Không có Tử Tô đẹp...Tử Tô mới là đẹp nhất"

"Quản Giác, tâm ta đối với ngươi nhật nguyệt chứng giám, hãy gả cho ta đi"

"Trở về Bắc môn quan của ngươi đi" Không để ý tới người bên cạnh than thở "Môn chủ phu nhân thật xinh đẹp, môn chủ hảo phúc khí (may mắn) a"

"Trong lòng ta, Quản Giác mới là tối đẹp nhất, nếu ngươi có thể gả cho ta, ta mới là tối hữu phúc khí"

"Chờ ngươi triệu hồi Mộc Dương phủ đi"

"Sư điệt ánh mắt không sai!"

"Đương nhiên ánh mắt của môn chủ luôn luôn tốt"

"Ánh mắt của ta cũng không kém a, Cổ Ngọc thân thân"

"Đại ca, ngươi thật là ác tâm, thật nhục nhã a"

"Vũ Văn Văn Hàn, đi qua một bên cho ta, ngươi là ác ma khoác bề ngoài văn minh (ý nói anh Hàn là du côn giả danh trí thức ấy 🙂 )"

"Vũ Văn Văn Uyên, ngươi cái này nhã nhặn bại hoại! Nguyền rủa ngươi sinh con không mông không mắt!"

"Ha ha, quay về thực tế là ta muốn kết hôn với Cổ Ngọc, cũng không sinh ra con được! Tùy ngươi nguyền rủa!"

"Chúc ngươi thành công, cộng thêm trước trận không lên đươc (ý ảnh là chúc anh Uyên ko "lên" dc =]]])"

"Vị tiểu bằng hữu này, ngươi thật là ác độc, đây chính là đả kích lớn nhất với nam nhân"

"Ngươi là ai?"

"Ta là đại ca của Ly triều hoàng đế, Ngự vương Ly Trạm"

"Không nhận ra, ngươi có thể biến đi"

"Mỹ nhân... ta đối với ngươi có hứng thú!"

"Ha ha ha, Vũ Văn Văn Hàn, ngươi cũng có ngày hôm nay! Vị Ly Trạm vương gia kia, đệ đệ của ta tặng cho ngươi, đổi lại một lọ cực phẩm xuân dược"

"Cảm tạ đai ca, ngày mai ta sẽ cầu hôn"

"Muốn cưới ta? Chờ hạ thể mọc mụn nhọt đi!"

"Hoàng huynh ngươi rốt cuộc gả đi ra... ô ô ô"

"Rốt cuộc thấy được bọn họ thành thân, như thế này mới có thể an ổn quay về Ly triều"

"Phí dụng thành thân thật hù chết người"

"Tam ca, ngươi ít keo kiệt, ngươi đừng ra ngoài luôn đi"

"Bánh trôi...ngươi đây là đố kị!"

"Bát ca ca, đem tam ca ca đi ra ngoài đánh"

"Ngươi dám, lão ngũ...giúp ta..."

"Một trăm lượng"

"Mắc quá a...giữa huynh đệ nói chuyện gì tiền bạc a"

"Vậy đêm nay để ta làm ba lần"

"..."

"Làm cái gì a, chúng ta cưỡi ngựa chạy không ngừng nguyên lai là tới xem hôn lễ của bọn họ? Lại còn để cho chúng ta đi trễ một vài ngày hơn họ, vì để cho thê tử hắn kinh hỉ.... Ghê tởm nhất chính là tên Tông Chính Ngọc Nghiễn chết tiệt! Không coi ai ra gì theo sát vị gian phu của hắn mà thân thiết a!?"

"Huyền Hiên... Ta nhớ kĩ ngươi luôn nói không nhiều, hôm nay như thế nào lại đặc biệt... Có phải hay không là ngươi đang đố kị a!?"

"Đại ca..." Nào có, không thừa nhận!

"Được rồi, ngươi đã hai mươi rồi, thế nào ngay cả một chính phi cũng không có?"

"Đại ca, ngươi cũng chưa có sắc phong hoàng hậu" Vì thế, đừng có nói ta.

"Ngươi xem đám huynh đệ nhà Tông Chính kìa? Lão tam cùng lão ngũ, tiểu bát cùng tiểu cửu... Nguyên lai đều là một đôi a..."

"Chỉ biết bọn Tông Chính gia không bình thường!"

"Ngươi không cảm thấy bọn họ như vậy cũng không tồi sao?"

"Ân?"

"Huyền Hiên, đêm nay chúng ta cũng thử xem đi..."

"A?"

Trong đại sảnh, tân khách bàn luận long trời lở đất.

Trong đại sảnh, tân nương tân lang vô cùng cao hứng bái thiên địa, người trên cao đường cười đến môi không khép lại được.

"Nhất bái thiên địa"

"Nhị bái cao đường"

"Phu thê giao bái"

"Hoàn lễ, đưa vào động phòng"

"Trước không vội, chúng ta muốn xem tân lang hôn tân nương một cái!" Thần Sa ồn ào.

"Nhanh hôn... nhanh hôn..." Rất nhiều người cũng hùa theo, ăn ý tiếng hô quanh quẩn trong đai sảnh.

Vong Ưu nhìn mặt đỏ thấu Tông Chính Ngọc Minh, ngực kích động một trận, một nụ hôn nhiệt liệt tới.

Xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo.

"Ngọc Minh, ta yêu ngươi!" Vong Ưu nói ra lời lẽ lộn xộn nhưng thâm tình.

Trong lòng Tông Chính Ngọc Minh tràn đầy hạnh phúc, ôm chặt lấy trượng phu của mình, trả lời "Ta cũng vậy"


Đêm khuya, phòng tân hôn

"Ân...a..ha..." Tông Chính Ngọc Minh tại cao trào phun ra, dinh dính dịch thể toàn bộ bắn về phía bụng dưới của Vong Ưu, tiểu huyệt phía sau đột nhiên co rút nhanh , khiến người phía sau cũng không chịu nổi bắn ra. Hai người đều nhịn không được thở dốc.

"Hô, Thiên Âm..." Tông Chính Ngọc Minh có chút mệt mỏi thân thể rã rời.

"Đừng nhúc nhích, sợ rằng còn phải làm một lần" vong Ưu buông hai chân của hắn gác tại hai bên thắt lưng mình, ôm lấy hắn.

"Ngươi..." Có lẽ là cảm thụ cái trong thân thể kêu gào gì đó, Tông Chính Ngọc Minh giật mình mà thẹn thùng quay đầu qua một bên.

"Ngọc Minh, kêu ra, ta thích nghe...." Vong Ưu ôm lấy hắn, đem đứng thẳng nam căn ngồi xỏ xuyên qua hắn.

"A ~"

"Ngọc Minh.." Vong Ưu thuận theo dục vọng cường hãn mà giữ lấy người.

"Âm... Â... Âm.." Gián đoạn rên rỉ.

Tiểu yêu tinh.." Vong Ưu hôn đôi môi mê người của hắn, môi khi nghe hắn kêu một lần, thì ôm lấy vòng eo của hắn đè xuống một lần.

Tông Chính Ngọc Minh chịu không được tấn công dồn dập, vô lực dựa lên người hắn, mê mang kêu "Âm... A...chậm... chậm một chút..."

Đè lại thân thể vợ, để hắn quỳ trên giường, Vong Ưu nằm trên lưng hắn, để hắn chịu hai người trọng lượng, một tay vuốt ve gắng gượm núm của vợ, một tay xoa bóp dục vọng hình dạng duyên dáng của hắn, một lần lại một lần tiến công.

Tông Chính Ngọc Minh điên cuồng mà lắc lư thân thể "Âm... a..."

"Chờ một chút, lập tức là tốt rồi.." Vong Ưu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, cũng ác liệt đè lại linh khẩu sắp muốn bắn tinh của hắn.

"Buông tay...ô ô..." Tông Chính Ngọc Minh lay động thân thể, muốn bỏ đi bàn tay đang ngăn chặn mình phát tiết của đối phương, nhưng bất lực, khoái cảm của dục vọng bạo tạc làm hắn không nhịn được giọt nước mắt nơi khóe mắt.

"Lại chờ một chút..." Vong Ưu hãn tiến công, đỉnh sắp tràn đầy gì đó phát sinh tối hậu kêu gào... Một tia sáng trong đầu hiện lên, đỉnh vỡ đê rồi... Tràn đầy hồng triều chạy ra... Bàn tay đặt ở dục vọng tông Chính Ngọc Minh cũng buông lỏng ra.

"A~" đột nhiên thả ra khiến Tông Chính Ngọc Minh cũng không chịu nổi cường đại khoái cảm, ngất đi.

Rút ra dục vọng đã nhuyễn hạ, nhìn một cổ dịch trắng từ hé ra hợp lại tiểu huyệt của Tông Cchính Ngọc Minh chảy ra, Vong Ưu nhịn không được khẽ liếm xuống dâm đãng huyệt khẩu.

"Ngọc Minh..." Gọi nhỏ, không có trả lời.

Vừa nhìn, Tông Chính Ngọc Minh đã ngất đi rồi – cả đêm làm mười lần.

"Thần Sa ghê tởm, dám hạ xuân dược ta..." Vong Ưu mắng to một tiếng, đem ái thê đã ngất ôm vào trong lòng, ôn nhu vì hắn lau đi mồ hôi "Mệt muốn chết rồi, bảo bối của ta"

Trả lời hắn chính là gương mặt ngủ phiếm đỏ của vợ.

"I do swear that I' ll always be there. I' d give anything and everything and I will always care. Through weakness and strength, happiness and sorrow, for better or worse, I will love you with every beat of my heart. (Tôi thề rằng tôi sẽ luôn ở đó. Tôi muốn cho bạn bất cứ điều gì và mọi thứ và tôi sẽ luôn luôn quan tâm. Dù là yếu đuối hay khỏe mạnh, vui vẻ hay khổ đau, tốt hơn hay tệ hơn, tôi sẽ luôn yêu bạn bằng mỗi nhịp đập của con tim này)**** " Vong ưu mỉm cười nói xong, ôm ái thê nặng nề ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net