1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dậy đi nào, tới giờ lên trường rồi."

Bạn nheo mắt, ánh sáng mặt trời le lói qua tấm rèm cửa sổ thật quá đỗi chói chang, chiếu thẳng vào đôi mắt trong veo của bạn như muốn thiêu cháy hết cả, dù đang là tiết trời mùa đông.

Nằm cuốn gọn trong lớp chăn bông ấm áp, bạn khẽ rùng mình, hai con mắt thiếu nghị lực lại tiếp tục sụp xuống, dường như không coi lời người kia ra gì. Giấc mơ tối qua của bạn vô cùng tuyệt vời: Bạn tốt nghiệp học phái Amurta ở Giáo Viện, rồi được chuyển tới làm việc cùng với tiền bối Tighnari, thật khó có thể diễn tả niềm vui khi đó.

Nhưng, giấc mơ vẫn sẽ chỉ là một giấc mơ.

"Em không nghe thấy tôi gọi à?" - Chất giọng nghiêm nghị lại vang lên, lần này có phần gay gắt hơn, có lẽ vì anh ta đang vội.

Bạn nhíu mày, mở hé một con mắt, khó chịu liếc nhìn khuôn mặt điển trai kia.

Ồ, đẹp thật đấy.

Bạn từ mở hé, đến mở lớn hai con mắt, chăm chú ngắm nhìn từng đường nét săn chắc, khuôn mặt sắc sảo mà lạnh nhạt của Alhaitham. Bắt được ánh mắt lộ liễu của bạn, người đàn ông chau mày, rồi nhanh chóng tiến lại gần, kéo bạn ra khỏi cái kén của mình.

Khí lạnh ngoài trời làm bạn rét run, cả người lập cập, vội vã xoa xoa cánh tay hòng giảm bớt cơn lạnh thấu xương.

Phù...

Một chiếc áo khoác bông không biết từ đâu được trùm lên người bạn, hơi ấm bất chợt khiến bạn có hơi giật mình, nhưng cũng thoải mái thở ra một hơi dài.

"Nhanh chóng ăn uống và chỉnh trang đi, em chậm quá đấy." - Nói xong, anh ta hống hách bước ra khỏi phòng ngủ của bạn.

À, thực chất vẫn là phòng ngủ của anh ta.

Từ sau khi tiền bối Kaveh trả hết nợ, anh ấy thậm chí còn không thèm ghé qua đây một lần, xem chừng hai người họ cay nhau lắm. Mà cũng nhờ vậy, bạn mới được ké một chân vào trong căn nhà này, cảm ơn tiền bối Kaveh nhiều lắm!

Bạn vội vàng cầm một chiếc bánh túi được làm theo công thức của Collei, hớt hải chạy theo Alhaitham.

"Ngài Quan Thư Ký kiêm Đại Hiền Giả tương lai à... Đợi em với chứ?!"

Đúng như bạn dự đoán, anh ta quay lại nhìn, rồi từ tốn giải thích với chất giọng trầm thấp nhưng gợi đòn: "Tôi đã nói rồi, rằng tôi không muốn, và sẽ không làm Đại Hiền Giả. Tôi không thích làm lãnh đạo."

Nhồm nhoàm nhai bánh, bạn vừa sải bước nhanh lên trước, vượt mặt Alhaitham. Bạn liếm chút vụn bánh còn sót trên tay, ấp úng quay lại nói với người đàn ông nãy giờ vẫn đi cùng bạn: "Tiền bối không thích cũng được thôi, đợi bao giờ em lên làm Hiền Giả, hoặc là Đại Hiền Giả, em sẽ yêu cầu anh làm lãnh đạo, lúc đấy sao mà anh thoát được?"

Không thèm để ý tới thái độ thách thức, vênh váo và hỗn hào của bạn, Alhaitham vừa đi vừa nghiên cứu cuốn sách trên tay. Cái gì mà: ""Vị trí tự nhiên" là vị trí mà "chuyển động tự nhiên" đối lập với "chuyển động cưỡng chế" hướng tới mỗi một vật chỉ có thể tự nhiên hướng tới."? Thật khó hiểu, không hổ danh là Học giả Tốt nghiệp loại Xuất Sắc của Học phái Haravatat, hờ.

Kẽo kẹt...

Cổng chính Giáo Viện mở ra, bạn cùng với Alhaitham, người đi thong thả, người thì đi từng bước vội vàng bước vào.

"Ấy? Bạn yêu của tui, bạn tới rồi kìa!"

Ôi, chất giọng đậm mùi hương biển cả và sấm sét đấy, ngoài cô bạn Izumi từ Inazuma ra thì còn có thể là ai nữa?

"Lần này vẫn không phát hiện được gì mới à?" Bạn và cô ấy ôm một cái thật chặt, khiến bạn phải vỗ lưng cô ấy mấy lần mới chịu buông ra.

Cô gái năng động hơi chùng xuống: "Ừm, sự biến đổi ở Lăng mộ Vua Deshret gần đây rất đáng nghiên cứu, nhưng tui và đội điều tra đều không phát hiện được gì. Các cơ quan bên trong có vẻ đang yêu cầu một quyền lực đặc biệt nào đó, nên chúng tui đành chịu."

Các Học giả phái Kshahrewar và Vahumana dường như rất kì vọng vào đợt khảo sát này, bạn cũng có chút tò mò, nên vô cùng tiếc nuối cho họ. Nhưng người thuộc Học phái Amurta như bạn chắc chắn không giúp được gì rồi...

Để ý thấy bạn đang có chút buồn cho cô ấy, Izumi cười nói: "Đừng để ý mà, bọn tui vẫn sẽ tìm ra được nguyên do! Hứa đó! Giờ tui phải đi tra cứu tài liệu tiếp đây, hẹn gặp bồ sau nha!" - Nói hết câu liền chạy biến đi đâu mất.

Đi nhanh như một cơn gió vậy.

Bạn thẫn thờ một hồi, rồi đưa tay sờ lên tai trái.

Không có gì cả.

Trạm cuối Akasha đã được Tiểu Vương Kusanali đóng lại sau khi khôi phục sức mạnh, mặc dù có chút không quen, nhưng bạn vẫn hiểu ý muốn của ngài là vì con dân. Có điều, mất đi công cụ tra cứu tiện lợi như vậy, bản thân bạn cũng thấy hơi tiếc.

"Sao đấy? Có gì cần tra cứu sao? Tôi có thể giúp em tìm tài liệu trong Điện Daena, nếu em cần."

Alhaitham đột ngột tiến tới từ phía sau, bạn không hề biết rằng từ lúc bước vào giáo viện đến giờ, anh ta vẫn đứng ở phía sau bạn và đọc sách. Bạn toan hét toáng lên, nhưng kịp thời kiềm chế lại, sảnh chính của Giáo Viện cũng không phải ít người, hét lên như vậy thật không lịch sự.

"Sao anh còn không mau đi làm việc đi? Em nhớ rằng anh còn cả núi tài liệu và công văn chưa giải quyết xong đó, đến cả các Hiền giả mới còn chưa được chọn xong nữa?"

"Không cần thiết, tôi làm sau cũng được." - Cái kiểu ăn nói ngông nghênh này thật đáng ghét - "Thế, em muốn tìm hiểu về điều gì?"

Thiết nghĩ chia sẻ cho Quan Thư Ký không phải là thiệt, thậm chí còn là một món hời, bạn nói thẳng: "Em muốn khảo sát khu Di tích - Lăng mộ Vua Deshret, để giúp bạn của em làm luận văn. Nhưng có vẻ việc thám hiểm sẽ không có tác dụng mấy, nên em sẽ đi tìm tư liệu trước."

"Để tôi tìm cùng e-" - Alhaitham vẫn như mọi khi, trực tiếp ngỏ lời giúp đỡ. Nhưng lần này bạn muốn hỗ trợ bạn mình bằng chính sức lực của bản thân, nên bạn cắt ngang câu nói của anh ta: "Không cần đâu, em có thể tự làm được. Anh còn công việc của Giáo Viện, không thể chậm trễ."

Lời từ chối thẳng thừng của bạn có vẻ đã khiến Alhaitham bất ngờ. Đôi mắt xanh tuyệt đẹp vốn chẳng mấy khi dao động, đột ngột mở lớn hơn, dù chỉ một chút. Chẳng nói chẳng rằng, anh đi thẳng vào trong Cung Điện Daena, nơi có phòng làm việc của anh ta.

Cũng chẳng hiểu khó chịu cái gì, mà Ngài Quan Thư Ký cứ sáng nắng chiều mưa, khó chiều thế không biết.

Bạn vừa thở dài bất lực, vừa sải bước qua cánh cửa dẫn lên Thánh Địa Surasthana.

Ấy?

Bạn ngại ngùng đi ngược trở về. Điện Daena mới là Thư Viện, thậm chí Thánh Địa Surasthana còn là nơi ở của Thảo Thần Kusanali, là Cấm Địa không được tới gần, sao có thể quên béng đi như vậy?

Chắc chắn là do mải suy nghĩ về Alhaitham khiến bạn mất tập trung rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net