Chương 3, 4 (đã beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit + Beta : Carly

CamiChen




Chương 3 : Hiện Thế

Tuy rằng sống dưới cùng một mái hiên, đây lại là lần đầu tiên Tống Hạo Nhiên tiếp xúc với Cung Lê Hân, số đo này nọ đều không biết, chọn nửa ngày cũng không vừa ý, cuối cùng đành phải mua một bộ quần áo đen từ đầu tới chân về.

Vội vàng đi về phòng thì bắt gặp Cung Lê Hân vẫn y như lúc hắn ra ngoài. Cậu ngoan ngoãn khoanh chân ngồi trên giường, đôi mắt to tròn tha thiết nhìn chằm chằm vào cửa, hiển nhiên là đang chờ hắn. Ngay khi thấy hắn, con ngươi trong suốt thoáng chốc loé lên vẻ vui sướng.

"Anh Tống, anh về rồi!", Cung Lê Hân lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang siết chặt, bối rối trong lòng ngay khi nhìn thấy Tống Hạo Nhiên bỗng biến mất tăm.

Lặng lẽ ngồi chờ đợi trong phòng, trong lòng Cung Lê Hân dâng lên nỗi cô đơn bàng hoàng, làm cậu có chút mờ mịt không biết phải làm sao. Ký ức trong đầu vô cùng rõ ràng, vì thế cậu biết thế giới này hoàn toàn khác với thế giới kia, con người nơi này không tu luyện võ công cũng có thể dễ dàng lên trời xuống đất, lớp lớp kỳ tài các ngành các nghề xuất hiện. Cũng bởi vậy, sinh tồn trong thế giới này khó khăn hơn nhiều so với việc trà trộn vào giang hồ. Không có người chỉ dẫn, không có bạn bè, cậu không biết phải bước những bước đầu tiên trong sinh mệnh mới như thế nào.

May mà anh Tống không bỏ cậu lại! Cung Lê Hân nhẹ nhàng thở ra, cậu có loại cảm giác như chim non mới nở [3] với Tống Hạo Nhiên. Đương nhiên, trực giác và ký ức của cậu cũng nói cho cậu biết, người đàn ông này rất đáng tin cậy.

[3] (giống như lúc chim con mới nở, nhìn thấy ai đầu tiên thì xem người đó như cha/mẹ chúng)

Thấy sự tin tưởng an tâm cùng ỷ lại rõ rệt trong mắt thiếu niên, Tống Hạo Nhiên không khỏi thấy ấm áp trong lòng, nụ cười trên môi bất giác đã thoáng hiện vẻ ôn nhu, hắn lấy quần áo vừa mua từ trong túi giấy ra rồi giúp cậu mặc vào. Thấy cậu ngơ ngơ mặc quần lót, Tống Hạo Nhiên nghiêng đầu đi, hai mắt cực lực khống chế không nhìn đến đôi chân thon dài, vừa trắng ngần lại còn láng mịn kia.

Thấy cậu vất vả mặc quần lót vào rồi nhưng lại mặc ngược, Tống Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu, căng mặt tiến lên giúp cậu thay lại. Vừa bị bỏ thuốc, lại bị xả nước lạnh một hồi, cơ thể có chút vô lực là điều khó tránh khỏi. Hắn tự tìm lý do cho hành động kỳ lạ vừa rồi của cậu.

Tuy rằng có ký ức nguyên chủ nhưng vận dụng trong thực tế vẫn có hơi khó khăn. Cung Lê Hân đang lo lắng mặc quần lót thế nào cho đúng, đã thấy Tống Hạo Nhiên chủ động tiến lên hỗ trợ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cậu giống như con rối để mặc hắn giúp đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khẽ cười. Anh Tống tốt thật! Cậu thầm nghĩ.

Có người nhà và bạn bè như thế này tuyệt quá, tiểu thiếu chủ cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, cũng vì thế cậu quyết định thay 'Cung Lê Hân' cùng chính mình, phải sống thật tốt! Có được ký ức của 'Cung Lê Hân', cậu càng thấy an tâm hơn, người nơi này tuy không giống với thời không kia, sẽ thiêu người 'mượn xác hồi sinh', nhưng ký ức này nói cho cậu biết, họ chắc chắn sẽ có những phương pháp đối phó cậu còn khủng bố hơn, ví dụ như mổ bụng phá bụng này nọ.

Nghĩ đến đây, tiểu thiếu chủ cắn môi, rùng mình.

"Lạnh hả? Lấy áo khoác của anh mặc vào đi, chúng ta về thôi." Nhanh chóng giúp thiếu niên thay quần dài, thấy động tác của cậu, Tống Hạo Nhiên liền cầm lấy áo khoác trên sô pha choàng cho cậu.

Vóc người Tống Hạo Nhiên cao lớn, được rèn luyện thường xuyên trong quân đội, cơ bắp cơ thể hiện lên rất rõ ràng, cao 189cm. Bởi thế áo khoác hắn choàng lên người Cung Lê Hân vốn gầy teo và chỉ cao hơn 170cm, vạt áo nháy mắt dài qua cả đầu gối, khiến cậu cực giống cậu nhóc trộm mặc quần áo của người lớn, khuôn mặt lại mang vẻ ngơ ngác vô tội, đôi mắt mèo to tròn, lộ nét khả ái làm người khác vô cùng yêu thích, Tống Hạo Nhiên nhìn thế nào cũng thấy vô cùng thuận mắt.

"Đi thôi ! Về nhà nào!" Nắm lấy tay áo Cung Lê Hân, ngữ khí của Tống Hạo Nhiên lộ vẻ thân mật cùng vui sướng, hoàn toàn không còn sự xa cách trước đây.

"Dạ." Mặc chiếc áo khoác rộng rãi cực kỳ ấm áp, còn vương lại mùi vị đặc trưng của anh Tống, cực kỳ thơm mát, một chút bối rối cuối cùng ở đáy lòng Cung Lê Hân cũng bị đánh tan, mắt cười cong cả lên, ngoan ngoãn chạy theo.

Hành lang trung tâm giải trí trang trí cực kỳ xa hoa, khắp nơi đều thể hiện rõ sự cao quý, sàn được khảm thủy tinh trong suốt, còn được lắp đèn, đèn vừa mở, thủy tinh liền ánh lên những tia sáng đủ màu sắc.

Cung Lê Hân cẩn thận từng bước một đi qua, ra sức che giấu ánh mắt cùng bộ mặt chấn kinh của mình, cố không lộ ra vẻ mặt khiếp sợ đối với cảnh tượng còn tráng lệ hơn cả cung điện ở Dao Trì tiên cảnh trước mắt. Dù sao đi nữa, tuy rằng trước đây cậu chưa từng gặp qua, nhưng 'Cung Lê Hân' thân là con trai độc nhất của thủ trưởng tỉnh A, hiển nhiên thường thấy được những cảnh này, không nên cảm thấy ngạc nhiên.

Đến khi đi qua hành lang lấp lánh ánh sáng mộng ảo, Cung Lê Hân còn chưa kịp hít thở, đã bị Tống Hạo Nhiên kéo vào thang máy. Cái hộp kim loại nhỏ mà lại có cửa tự động, còn chứa được không ít người, khi thang máy chuyển động, thân mình cậu như bị trầm xuống, có loại cảm giác giống như rơi xuống vực sâu.

Đây là thang máy! Có thể tự động lên xuống, không nguy hiểm! Tuy rằng đã tìm thấy ký ức về chiếc hộp kim loại này, Cung Lê Hân vẫn có hơi bất an, khẽ dời bước đến cạnh người anh Tống, hai tay ôm chặt lấy tay hắn.

Tống Hạo Nhiên cúi đầu nhìn thiếu niên, đối diện hắn là đôi mắt trong trẻo đầy kinh hoảng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ : Quả nhiên vẫn là con nít, làm việc toàn do xúc động, xúc động qua đi, cuối cùng cũng thấy bất an, sợ hãi.

Hiểu lầm lý do Cung Lê Hân bất an, Tống Hạo Nhiên càng thêm khoan dung và thoải mái với việc cậu đã làm hôm nay. Đứa nhỏ này còn biết sai là tốt, vẫn còn khả năng dạy bảo.

Nghĩ vậy, tay hắn vuốt lấy tóc cậu, thấp giọng an ủi, "Không phải sợ, chuyện hôm nay đã qua thì cho qua đi, anh sẽ không nói với chú Cung, nhưng em phải đáp ứng anh, sau này không được tái phạm."

"Dạ, em sẽ không làm thế nữa." Tuy rằng không hiểu lắm lời mà anh Tống nói, nhưng tiểu thiếu chủ vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Nghe lời anh Tống, là việc cậu nên làm!

"Ngoan!" Cung Lê Hân chỉ có mười sáu tuổi, lại vừa vào năm nhất (tức lớp 10), là một cậu bé không lớn cũng không nhỏ, Tống Hạo Nhiên thật sự không đành lòng trách móc quá nặng nề. Huống hồ, ánh mắt cậu chân thành như vậy, không lây dính một chút tạp chất cùng dối trá, chỉ cần liếc mắt một cái, Tống Hạo Nhiên liền tin lời cam đoan của cậu, cảm thấy vô cùng thư thái.

Có một em trai nhu thuận đáng yêu như vậy, hắn cảm thấy càng ngày càng tốt. Lại liếc mắt một cái nhìn thiếu niên bên cạnh, hắn mỉm cười thầm nghĩ.

Hai người ra khỏi thang máy, hướng đến bãi đỗ xe.

Thấy các tòa nhà chọc trời cao ngất, đèn nê-on sáng chói, rồi quốc lộ cùng cầu vượt nối liền bắc nam, xe cộ chạy qua chạy lại, rộn ràng nhốn nháo, Cung Lê Hân hơi trừng lớn mắt, lần đầu tiên thể hiện ra sự rung động từ nội tâm.

Cậu khẽ khép mắt, hít thở sâu, tuy rằng không khí hít vào đều có hơi khó ngửi, lòng cậu vẫn vui sướng dị thường. Cậu lần đầu tiên nhận thức được, mình thật sự đã sống lại. Cho dù không khí ở đây khó ngửi gấp ngàn, gấp vạn lần so với chỗ trước kia còn, cậu vẫn thấy vui vẻ, bởi đây chính là hương vị của tự do.

Đến khi Tống Hạo Nhiên đi đến chiếc Land Rover của hắn, mở cửa xe, để cậu ngồi vào vị trí phó lái, thay cậu thắt dây an toàn, Cung Lê Hân mới hồi phục tinh thần, mờ mịt nhìn anh Tống.

Tống Hạo Nhiên không lập tức khởi động ô tô, mà xoay người nhìn Cung Lê Hân, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng rõ ràng có chuyện muốn nói. Cân nhắc từ ngữ một chút, hắn thử mở miệng, "Lê Hân, em thật sự thích anh Lâm sao?"

Hắn không kỳ thị đồng tính luyến ái, nếu người Cung Lê Hân thích là người đàn ông khác, hắn chắc chắn sẽ không để ý, nhưng người cậu thích lại là Lâm Văn Bác, vị hôn phu của Cung Hương Di, cũng là bạn thân của hắn.

Tình cảm của bạn thân với Cung Hương Di sâu nặng thế nào, hắn hiểu rất rõ, căn bản không chấp nhận người ngoài chen vào, huống chi còn là nam? Tình cảm của thiếu niên không được đáp lại, nếu còn tiếp tục dây dưa sẽ tạo thành bi kịch. Vì chú Cung, vì bạn thân, vì để hai chị em sau này không trở mặt thành thù, hắn không thể bỏ mặc.

Nếu hắn mở miệng nghiêm khắc cảnh cáo thiếu niên, bắt cậu lập tức từ bỏ tình cảm này ngay lúc chưa biết được con người thật của cậu thì còn được. Nhưng hiện tại, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh tỉnh mê mê của cậu, trong lòng hắn chỉ có mềm lòng và vô lực không biết phải làm sao. Nghĩ một lúc lâu, chỉ còn cách hướng dẫn từng bước, từng bước một. Bởi vậy, mới xảy ra việc thình lình hỏi câu vừa rồi.

Anh Lâm? Cung Lê Hân chớp mắt, lập tức tìm kiếm ký ức về 'anh Lâm', sau một lúc, cậu mỉm cười gật đầu, khẳng định, "Dạ thích!"

Đôi mắt của thiếu niên lóe sáng hiện rõ vẻ hạnh phúc, không chút che giấu sự yêu thích đối với Lâm Văn Bác, biểu lộ rõ trên mặt. Thấy thiếu niên thẳng thắn đơn thuần, không giả dối như vậy, còn nhận rõ được tình cảm chân thành hiếm thấy của cậu, Tống Hạo Nhiên có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thốt nên lời.

Hắn không đành lòng trông thấy vẻ âm trầm u ám trong đôi mắt trong veo kia, lại càng không nỡ đánh tan nét vui vẻ trên mặt cậu. Xoắn xuýt trong lòng một lúc lâu, Tống Hạo Nhiên thở dài, ma xui quỷ khiến hỏi cậu, "Tại sao? Tại sao em thích anh Lâm?"

Cung Lê Hân nghiêng đầu, xem lại hồi ức rồi mở miệng khẳng định, "Bởi vì có lần em bị người ta ăn hiếp, anh Lâm đi ngang qua đã cứu em, còn giúp em xức thuốc. Anh Lâm là người tốt, cho nên em thích anh ấy."

Sau khi lục lọi ký ức của 'Cung Lê Hân', tiểu thiếu chủ chọn sự kiện mình ấn tượng nhất. Đương nhiên, cậu chỉ xem qua mà thôi, hiển nhiên chẳng thể kế thừa cả tình cảm của 'Cung Lê Hân', cho nên lầm tưởng yêu thích của Cung Lê Hân với Lâm Văn Bác tựa như yêu thích của cậu với tiểu Đào tỷ tỷ hầu hạ cậu đời trước. Hai người đều là người thân cận với cậu, lại đối xử với cậu rất tốt, thích họ không phải là chuyện đương nhiên sao?

Tống Hạo Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ phải nghe một lời thổ lộ sướt mướt, rung động lòng người, không ngờ cậu chỉ kể lại đơn giản như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt vô tội kia, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng lún sâu vào bùn lầy, khổ sở vì tình. Lại nghĩ tới câu trả lời vừa rồi, Tống Hạo Nhiên chợt nhận ra, đứa nhỏ này e rằng vẫn chưa biết cái gì gọi là thích rồi. Tình cảm của em ấy đối Lâm Văn Bác có chỗ nào giống yêu?! Rõ ràng là sự ngưỡng mộ, sùng bái của một cậu bé đối với người hùng trong lòng!

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền vui vẻ, cúi đầu nở nụ cười, cúi sát người vào Cung Lê Hân, dịu giọng nói, "Em không phải thích Lâm Văn Bác, chỉ sùng bái cậu ấy thôi! Em còn nhỏ, phân biệt không rõ sự khác nhau giữa thích và sùng bái, lớn hơn chút nữa sẽ hiểu được thôi. Anh Lâm của em sắp kết hôn với chị gái em, nếu em còn tiếp tục quấn quýt anh Lâm, cha em sẽ thương tâm và chị em cũng thế, Cung gia sẽ sụp đổ. Em muốn nhìn Cung gia vì em mà tan nát sao?"

Vất vả lắm mới có được một gia đình, đương nhiên Cung Lê Hân không muốn đánh mất nó. Tuy rằng không rõ thích và sùng bái khác nhau chỗ nào, nhưng cậu nghe hiểu được câu 'tiếp tục quấn quýt anh Lâm' kia, cho nên cậu nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng, thái độ cực kỳ thành khẩn. Anh Lâm sắp kết hôn với chị hai, không thể xen vào tình cảm vợ chồng người khác, tất nhiên cậu biết rõ đạo lý này.

"Ngoan !" Tống Hạo Nhiên vui mừng vỗ vỗ đầu Cung Lê Hân, khen cậu. Nhìn đứa nhỏ nhu thuận trước mắt, lại nghĩ đến chuyện cậu làm hôm nay, hắn càng tin chắc rằng đằng sau vụ này có người xúi giục, thậm chí là dụ dỗ.

Sao Lê Hân lại có ý tưởng đó? Trong lòng nghĩ vậy, hắn liền lập tức hỏi, "Lê Hân, tại sao hôm nay em lại đến đây, còn uống thuốc K nữa?"

Thuốc K là tên loại thuốc làm cậu nóng lên khi nãy sao? Cung Lê Hân vừa thầm đoán vừa cố gắng nhớ lại quá trình mình ở đây từ đầu đến cuối, từ từ mở miệng đáp, "Ưm~ là Phương Diệp mang em đến, cậu ta nói uống thuốc K sẽ khiến em rất... rất thoải mái."

Mặc dù đã cố gắng nhớ lại, tiểu thiếu chủ vẫn không thể phát âm chuẩn từ 'high', chỉ đành đổi cách nói khác. Sắc mặt của người tên Phương Diệp kia khi dụ dỗ cậu nuốt thuốc K giống y đúc vẻ mặt của Tiêu Lâm lúc dụ dỗ cậu uống xuân dược. Tiêu Lâm thường nói : "Ăn đi, ăn viên dược này rồi, ngươi sẽ cảm thấy thư thái."

Cho nên, cái từ 'high' kia nhất định cũng mang nghĩa như vậy. Tiểu thiếu chủ thầm nghĩ.

Quả nhiên là có người xúi giục ! Tống Hạo Nhiên đen mặt, sờ sờ đầu thiếu niên, trầm giọng cảnh cáo, "Tên Phương Diệp kia không phải thứ gì tốt, sau này em không được chơi với cậu ta nữa. Nếu cậu ta còn đến tìm, em cứ dẫn cậu ta đến gặp anh, anh sẽ tự mình nói chuyện!" Câu cuối dường như còn ken két tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt thoáng dịu xuống, hắn tiếp tục nói, thay bạn tốt giải thích, "Vốn anh Lâm em cũng muốn tới chăm sóc em, nhưng trên đường nhận được điện thoại, nói chị em đột nhiên té xỉu, nên cậu ta vội vã chạy về xem sao, mới nhờ anh đến đây."

"Dạ, em biết Phương Diệp không phải người tốt! Về sau sẽ không chơi với hắn nữa." Người ép cậu ăn loại dược giống như Tiêu Lâm đều không phải là thứ tốt! Cung Lê Hân gật đầu, cực kỳ đồng ý với lời của Tống Hạo Nhiên, sau đó kéo tay áo hắn thúc giục, "Nếu anh nói chị bị bệnh, thì chúng ta nhanh chóng trở về đi."

Không nghĩ tới thiếu niên dễ dạy bảo như thế, bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện rất được lòng người khác. Tống Hạo Nhiên mỉm cười, tán thưởng xoa đầu cậu, khởi động xe chạy về hướng Cung gia.

************************************************


Chương 4 : Chị gái

Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân trở lại Cung gia, thấy phòng khách không có người liền trực tiếp đến phòng Cung Hương Di. Vừa đến gần đã thấy Cung Hương Di ngồi trên giường, vùi đầu trong lòng Cung Viễn Hàng lớn tiếng khóc, tiếng khóc cực kỳ đau khổ, thương tâm cùng cực.

Cung Viễn Hàng ôm con gái, tay chân có chút luống cuống, muốn an ủi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Buổi chiều con gái vẫn còn tốt, bỗng bị thiếu máu dẫn đến hôn mê, sau khi tỉnh lại thì trở thành thế này, cái gì cũng không nói, vừa nhìn thấy ông thì bắt đầu gào khóc, như gặp phải chuyện gì vô cùng uất ức.

Không ngừng vỗ lưng an ủi con gái, ông nhìn người đàn ông nho nhã vẻ mặt lo lắng đứng đối diện, đưa mắt hàm ý hỏi, đồng thời suy đoán : Không phải Văn Bác làm chuyện gì có lỗi với con bé chứ ?

Lâm Văn Bác nhíu mày, lắc đầu với Cung Viễn Hàng, tỏ vẻ chính mình cũng không biết nguyên nhân, càng không làm gì khiến cô ủy khuất cả.

"Có chuyện gì vậy?", Tống Hạo Nhiên ôm bả vai Cung Lê Hân bước vào, trầm giọng hỏi. Cung Lê Hân hơi trừng lớn mắt, nhìn hai người đang ôm nhau kia, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng phần lớn lại thấy vui vẻ. Hai người này chính là cha và chị cậu, là người thân của cậu.

"Chào ba, chào anh Lâm." Ngày ngày đối mặt với đại ma đầu Tiêu Lâm vui buồn thất thường, lễ nghi của tiểu thiếu chủ tất nhiên vô cùng chu toàn, áp chế khẩn trương trong lòng, cậu chủ động mở miệng chào hỏi, rồi tiến lên hai bước đến bên giường, quan tâm hỏi, "Chị làm sao thế ạ?"

"Ba cũng không biết." Cung Viễn Hàng thấy con trai hiếm khi thân cận chào hỏi mình thì giật mình. Sau khi phản ứng lại, còn không kịp vui mừng, nhìn con gái còn đang khóc thì lại thở dài.

Lâm Văn Bác kinh ngạc liếc nhìn tiểu thiếu chủ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại ngó sang bạn tốt. Nếu hắn không nhìn lầm, bạn thân ôm bả vai Cung Lê Hân đi vào, bọn họ thân mật như thế từ khi nào? Phải biết rằng, bạn tốt đó giờ luôn tỏ vẻ xem thường Cung Lê Hân, thái độ lúc nào cũng lạnh như băng.

Nghe tiếng của Cung Lê Hân, Cung Hương Di đang khóc chừng một tiếng đồng hồ chợt ngưng nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, cất tiếng khàn khàn hỏi, "Cung Lê Hân?"

"Là em. Chị sao vậy?" Miệng cất tiếng đáp lời, mà chân Cung Lê Hân lại lùi về sau hai bước, trong lòng dâng lên sự phòng bị. Tuy rằng hai mắt Cung Hương Di sưng đỏ, mặt thấm đẫm nước mắt, làm mọi người nhìn không rõ vẻ mặt của cô nhưng tia sáng lạnh lẽo chợt lóe trong mắt cô vẫn bị thị lực nhạy bén của tiểu thiếu chủ nhìn thấy.

Tia sáng đó chứa đầy oán hận! Tiểu thiếu chủ cắn môi, yên lặng suy nghĩ, đồng thời tìm tòi ký ức khi hai chị em ở chung, tìm hiểu nguyên nhân của nỗi hận này. Trong trí nhớ, Cung Hương Di luôn rất quan tâm Cung Lê Hân, dù cậu không tiếp nhận cũng chưa từng so đo, chỉ xem cậu như một cậu bé không hiểu chuyện, vô cùng khoan dung nhường nhịn, nào có cừu hận?

Tuy rằng trong ký ức là như vậy nhưng tiểu thiếu chủ càng tin tưởng vào điều mình thấy, Cung Hương Di hận cậu, là chuyện rất rõ ràng!

Phán đoán của mình không sai thì là ký ức của Cung Lê Hân sai. Cậu đã từng nghe nhóm người lô đỉnh nói rằng, ở thế giới bên ngoài, anh chị em cùng cha khác mẹ rất khó ở cùng nhau, bên ngoài nhìn thì hòa hợp, bên trong thực chất luôn đấu tranh gay gắt. Quan hệ của chị em Cung gia chắc là vậy? Thế thì về sau cậu cứ cách xa người chị này là được, không cần phải khiến cô phiền lòng.

Tiểu thiếu chủ thấu tình đạt lý nghĩ, đồng thời lùi về sau hai bước, đứng sát bên cạnh anh Tống của cậu.

Vẻ mặt và hành động phòng bị của thiếu niên tuy không rõ ràng nhưng cũng không mịt mờ, Cung Hương Di ngẩn người một lúc liền chớp mắt, lập tức rũ mi, trong mắt lóe lên vẻ oán hận, mở miệng giải thích, "Con không sao, gặp ác mộng thôi. Cảm giác rất thật nên sau khi tỉnh lại có hơi mơ hồ, không được tỉnh táo."

"Con bé này! Đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc vì ác mộng!" Ba Cung tuy không tin lý do thoái thác của con gái nhưng thấy mặt mày cô lộ vẻ mỏi mệt, ông không đành lòng tiếp tục truy vấn, chỉ ra vẻ buồn cười vỗ vỗ đầu cô, trêu tức nói.

Lâm Văn Bác nhìn chằm chằm Cung Hương Di đang cúi đầu xuống, muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Cung Hương Di khàn giọng chặn lại, "Mọi người ra ngoài đi, con thật sự không sao, chỉ bị dọa chút thôi, ở một mình một lúc là được."

"Vậy em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi anh." Lâm Văn Bác nuốt xuống nghi vấn trong lòng, ôn nhu mở miệng, sau đó nhìn lại ba Cung.

Ba Cung khẽ gật đầu, đứng dậy trước, phất tay bảo mọi người theo ông rời đi.

Cửa phòng vừa đóng, Cung Hương Di liền suy sụp ngã ra giường, người chôn dưới đệm chăn, vẻ mặt phức tạp khó tả. Không ngờ cô lại sống lại! Trở về vào thời điểm một năm trước khi mạt thế bắt đầu!

Nhớ lại quá khứ, thời gian trải qua mạt thế hết thảy như rõ ràng trước mắt, ám cô tận trong mộng, khiến cô vô cùng tuyệt vọng. Cha bệnh mà chết, em trai chen ngang cướp đoạt tình yêu, đẩy cô cho kẻ thù đùa bỡn. Thật vất vả thoát khỏi ma chưởng, cùng Lâm Văn Bác liều chết đánh hạ Niết bàn, cũng quyên góp toàn bộ lương thực dự trữ trong không gian giúp căn cứ phát triển nhưng Văn Bác lại càng ngày càng lạnh nhạt với cô.

Là vì mình không có vật tư nên mất đi giá trị lợi dụng sao? Là vì mình chỉ có không gian, không có năng lực chiến đấu sao? Bận rộn, bận rộn, bận rộn, khoảng thời gian cuối cùng cả hai ở cùng nhau, Lâm Văn Bác luôn bận rộn!

Lý do để nói chuyện càng ngày càng ít, lòng càng lúc càng thấy bất an, mới khiến cô miên man suy nghĩ, mặc kệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net