Chương 54 (đã beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần vì lười, nhây nhây mỗi ngày một trang, rồi toàn mấy đoạn khó hiểu phải đi dò raw rồi tìm tư liệu nữa nên giờ mới đăng, sorry =))

Edit + Beta: Carly CamiChen

Chương 54:

Cung Lê Hân nhíu mày nhìn Lục Vân chăm chăm. Chỉ thấy trong đôi mắt sáng dị thường của gã ta như cháy lên hai ngọn lửa, nhưng nhiệt độ của ngọn lửa này lại cực thấp, còn pha lẫn chút tử khí đen kịt.

Sau một lúc lâu, Cung Lê Hân lắc đầu, chầm chậm lên tiếng: "Tôi không có súng. Cậu muốn lấy súng làm gì? Thật sự muốn tự sát?".

Lục Vân nở một nụ cười trông còn khó coi hơn mặt khóc, gật đầu nói: "Phải, chị cậu nói đúng. Tôi chính là một tên phế vật vô dụng, đến lúc chết cũng phải kéo người xung quanh chôn cùng mình. Ăn một phát súng dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần bóp cò, mắt chưa kịp nhắm thì đã tắt thở rồi. Chẳng những có thể nhanh chóng xuống dưới cùng ba tôi, còn không làm liên lụy đến anh Hạ và anh Ngô nữa! Tốt hơn nhiều!".

Khuôn mặt anh tuấn của Cung Lê Hân dần căng lên, hỏi với giọng điệu cứng nhắc: "Cậu thật sự muốn chết? Không hối hận?". Sinh mạng đáng quý biết bao nhiêu. Cậu chịu đựng vô số tra tấn cũng chỉ vì muốn được sống, tại sao người khác lại không biết quý trọng nó như vậy?

"Không hối hận, bây giờ đã tận thế, phế vật như tôi cũng không sống được lâu!", Lục Vân xua tay, cúi đầu nhìn chính mình, cười khổ nói: "Như vầy cũng tốt, sinh ra không một mảnh vải, khi đi cũng thế này mà đi thôi!".

Cung Lê Hân lẳng lặng nhìn gã ta chăm chú một chốc, bình thản nói: "Nếu cậu đã nghĩ kỹ rồi thì để tôi giúp cậu đi. Tôi không có súng nhưng để giết người, tôi không cần dùng đến nó".

Ánh mắt Lục Vân thoáng đờ ra, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Cung Lê Hân nhanh như chớp bắn vào vị trí tim của gã ta hai cái.

"A!", Lục Vân kêu lên đau đớn, bấu lấy vị trí trái tim đang đau thắt dữ dội. Cơ thể co cuộn lại, ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo dưới chân giường. Sau khi hét lên, gã ta không phát ra âm thanh gì nữa; chỉ còn gân xanh nổi lên ở trán và gương mặt đỏ đến tím tái mới có thể tỏ rõ sự đau đớn của gã ta.

Nỗi thống khổ này rất khác thường. Trái tim như thể bị một bàn tay vê nắn từng chút một, sau đó bóp vỡ thành từng mảnh. Linh hồn giống như bị tách dần khỏi cơ thể, mỗi một sợi lông từ đầu đến chân đều đau đớn tột cùng.

Lục Vân đầm đìa mồ hôi lạnh, ướt cả sàn nhà ở những nơi mà gã ta lăn lộn, để lại trên người gã những vết bẩn màu đen xám. Gã ta nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Cung Lê Hân đang thờ ơ ngồi trên giường. Nỗi tuyệt vọng trong mắt dần chuyển sang vẻ khó tin.

Gã ta tuyệt đối không ngờ rằng Cung thiếu nói giết liền giết, không hề cho gã ta chút thời gian chuẩn bị, hơn nữa còn chọn cách đau đớn như vậy. Ăn một phát súng gì đấy biến mẹ nó đi, phải chịu cơn đau tột cùng thế này, sao gã ta lại đòi chết chứ? Được sống tốt biết bao nhiêu!

Dùng những ý nghĩ lan man để phân tán đau đớn trên người, sự tuyệt vọng muốn chết trong mắt dần thay thành nỗi hối hận và không cam tâm nồng đậm.

Nhìn thấy sự thay đổi trong mắt gã ta, Cung Lê Hân ngồi xếp bằng trên giường, tay trái kê lên đầu gối chống một bên má, môi nở nụ cười nghịch ngợm. Trong sự bao phủ của ánh mặt trời vàng óng rực rỡ, thiếu niên vốn có diện mạo tuấn tú bất phàm tỏa ra vầng sáng thánh thiện, bóng mờ kéo dài sau lưng tựa như đôi cánh màu đen, chầm chậm vỗ trong tia nắng ban mai biến ảo.

Trong mắt Lục Vân, hình ảnh này trông như một thiên thần chết chóc, khiến gã ta mê mẩn, đồng thời cũng đau khổ kháng cự. Gã ta há miệng muốn nói lời hối hận xin tha, bỗng một ngụm máu tanh ngọt trào lên cổ họng, phun ra từ quai hàm hơi mở, văng lên sàn nhà và ra giường trắng tuyết.

Sau khi hộc máu, cơn nhức nhối dữ dội nơi trái tim nhanh chóng rút đi như thủy triều. Lục Vân co rúm người lại, xoa xoa ngực, mặt mày không còn vẻ đau đớn nữa, trái lại có hơi trơ ra.

"Xảy... xảy ra chuyện gì vậy?". Gã ta chậm rãi ngồi dậy, nhúc nhích cánh tay, cảm thấy cơ thể không có gì khác thường, trái lại còn thoải mái chưa từng thấy, tựa như một cục pin được sạc đầy, có vô số năng lượng muốn phát tiết.

Hai mắt Cung Lê Hân híp cả lại, nụ cười xán lạn trên môi có chút ranh mãnh và nghịch ngợm hiếm thấy, cậu hất cằm hỏi: "Giờ cậu còn muốn chết không? Còn thì để tôi giúp cậu".

"Không, không, không muốn nữa! Xin Cung thiếu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi!", Lục Vân sợ hãi, lắc đầu xua tay. Chỉ lo Cung thiếu không cảm nhận được ý muốn chối từ của mình.

"Không muốn chết thì tốt. Tận thế quả thật rất khốn khổ, chúng ta có thể mất đi người thân và bạn bè xung quanh nhưng sẽ không mất đi tự do và sức chiến đấu. Chỉ cần có hai thứ này, cũng đủ giúp chúng ta vượt qua khổ đau mà sống cho thật tốt. Tiếp tục sống, cố gắng khiến bản thân mạnh lên, những thứ đã mất đi vẫn có thể kiếm lại được. Cậu còn trẻ, có thể xây dựng lại cho mình một gia đình, có những người thân mới, cũng có thể bảo vệ bạn bè của mình khỏi nguy hiểm và cái chết. Cậu nói xem đúng không?". Cung Lê Hân chậm rãi nói từng chữ với giọng điệu thận trọng chưa từng thấy.

"Phải, cậu nói đúng! Sau này tôi sẽ không bao giờ nói muốn chết nữa, nhất định phải sống thật tốt", Lục Vân che nơi giữa hai chân, chân thành nói. Gã ta cảm nhận được sức mạnh trong những gì Cung thiếu nói; luồng sức mạnh dù thế nào cũng phải sống ấy có thể phá tan hết thảy tăm tối và tuyệt vọng.

"Ừ, đi tắm đi", Cung Lê Hân hài lòng, lúc này mới bỏ qua cho Lục Vân, chỉ vào phòng tắm, nói.

Lục Vân ngượng ngùng che người chạy vào phòng tắm rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Đến khi gã ta trở ra thì đã rửa mặt chải đầu gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề, trở lại bộ dáng ban đầu của Lục thiếu.

"Chiêu thức trong Thiếu Lâm Kim Cương Quyền [71] này khá đơn giản, lấy quyền cước làm chính, tốc độ nhanh, lực mạnh, rất thích hợp với cậu. Những lúc rảnh rỗi không làm gì thì nhìn hình ảnh mà luyện đi, sẽ gặt hái được kết quả không tưởng. Chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh Hạ, anh Hạ cũng là người luyện võ". Cung Lê Hân đang lật xem quyển bí tịch võ công Thiếu Lâm mà Lục Vân mang đi từ Cung gia, thấy gã ta đi ra thì giở đến trang Kim Cương Quyền, nghiêm túc nói.

[71] Thiếu Lâm Kim Cương Quyền [少林金刚拳]: một bộ quyền của Thiếu Lâm, có nguồn gốc từ Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam (hay thường gọi là Nam Thiếu Lâm). [Nguồn: Wikipedia]

Lục Vân cầm lấy bí tịch ngó sơ qua, lưỡng lự hỏi: "Cung thiếu, chẳng phải cậu nói tôi đã qua độ tuổi thích hợp để luyện công sao?".

"Bây giờ thì được rồi". Cung Lê Hân ngó gã ta một cái, bình thản nói: "Ngoài luyện gân, xương, da, trong luyện hơi thở [72]. Giờ cậu đã có nội khí rồi, mau chóng luyện gân cốt đi. Nếu suôn sẻ thì tiếp tục với Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam [73]."

[72] Ngoại luyện cân cốt bì, nội luyện nhất khẩu khí [外练筋骨皮, 内练一口气]: một câu ngạn ngữ trong võ thuật Trung Quốc, ý nói phải luyện phần mềm lẫn phần cứng, cân bằng.

[73] Hai trong các hình thức khổ luyện của công phu Thiếu Lâm; Kim Chung Tráo (金钟罩 chuông vàng úp) giúp cơ thể đao thương bất nhập, Thiết Bố Sam (铁布衫 áo giáp sắt) luyện về vai, ngực, lưng. [Nguồn: chi tiết tại Wikipedia]

Lục Vân há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Cung thiếu, nghiền ngẫm những gì cậu vừa nói. 'Đã có nội khí' là sao? Gã ta vỗ vỗ ngực mình, thấy cơ thể như được thay da đổi thịt, các giác quan bỗng trở nên nhạy bén, một ý nghĩ kinh khủng chợt xuất hiện trong đầu gã ta.

 "Cung... Cung thiếu, chẳng lẽ cậu vừa mới đả thông mạch hai mạch Nhâm Đốc [74] của tôi?". Giọng gã ta run rẩy, xen lẫn sự kích động đang cố nén, càng nghĩ càng thấy đúng. Gã ta cũng từng si mê võ công, biết rằng trong tĩnh mạch đốt sống ngực gần vị trí trái tim nối liền hai mạch Nhâm Đốc, có một đoạn máu bị ứ; loại đi chỗ ứ này thì hai mạch Nhâm Đốc sẽ được đả thông. Mà ngụm máu gã ta phun ra khi nãy có màu đen, còn đặc sệt, nhìn thế nào cũng thấy khả nghi.

[74] Mạch Nhâm là mạch đi từ huyệt Hội Âm (vị trí giữa chỗ kín và hậu môn; nơi giao nhau của mạch Nhâm và mạch Đốc) đi ngược lên bụng qua giữa vùng mu, giữa bụng, giữa ngực, giữa cổ rồi kết thúc ở huyệt Thừa Tương (vùng giữa cằm);

Mạch Đốc là mạch đi từ huyệt Trường Cường (huyệt ở mỏm xương đốt sống cùng, vị trí giữa xương cụt và hậu môn) chạy ngược lên theo cột sống, qua giữa gáy lên đỉnh đầu rồi vòng xuống giữa mặt và kết thúc ở huyệt Ngân Giao (huyệt vị tại điểm khi ngậm miệng đưa đầu lưỡi chạm chân răng hàm trên).

Đây là hai dòng mạch quan trọng trong Đông Y, khí công và võ thuật PhươngĐông; kiểm soát 12 kinh mạch quan trọng của con người, nên khi đả thông thì khíhuyết sẽ lưu thông, giúp cải thiện sức khỏe. [Nguồn: website Tinh Hoa]

Cung Lê Hân kinh ngạc nhìn gã ta, không gật cũng không lắc đầu. Vừa rồi cậu quả thật đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc của Lục Vân.

Đoạn mạch nối liền hai mạch Nhâm Đốc nằm ở sau tim, lại sát cột sống. Quá trình đả thông vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng. Vì thế, nếu đệ tử nhà ai cần thông mạch, thông thường sẽ mời mấy vị trưởng bối có nội công thâm hậu chậm rãi đả thông từng chút một, quá trình cực kỳ gian nan. Mà thành công hay không thì lại phải xem ý trời.

Nhưng đối với người đã tu luyện công pháp đến đỉnh cấp, khả năng khống chế nội lực cũng đạt đến cảnh giới như Cung Lê Hân thì việc đả thông hai dòng mạch này chỉ là chuyện nhỏ. Cậu đã dẫn hai luồng nội lực mỏng như kim trực tiếp đâm thẳng vào nơi có máu bị ứ đọng, máu sẽ lan ra qua những lỗ nhỏ vừa xuất hiện rồi tự động đánh tan chỗ ứ máu còn lại. Tuy phải chịu cơn đau sống không bằng chết nhưng quá trình vừa ngắn lại an toàn, không lo nguy hiểm đến tính mạng.

Chuyện thông mạch giúp Lục Vân, hoàn toàn là một ý nghĩ nông nổi nhất thời. Cậu muốn cho gã ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết, để gã ta biết rằng được sống tốt đến nhường nào và không có ý định nói cho đối phương biết chân tướng. Ai ngờ Lục Vân lại nhanh trí như thế, mau chóng phát hiện như vậy.

Thấy chút kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Cung Lê Hân, không chỉ giọng Lục Vân mà cả cơ thể của gã ta đều run rẩy, lắp bắp nói: "Không, không, không phải chứ? Cậu thật sự đả thông giúp tôi?".

Cung Lê Hân liếc gã ta một cái, nửa thật nửa giả nói: "Từ giờ hãy cố gắng luyện công, đừng đòi chết để anh Hạ và anh Ngô phải bận lòng nữa".

"A, tôi biết rồi!". Lục Vân gật lấy gật để, lòng vững tin. Gã ta cầm bản bí tịch võ công Thiếu Lâm kia trong tay, kích động không biết làm sao. Lúc thì đảo tới đảo lui tại chỗ, lúc lại vào phòng tắm ngắm nghía chính mình trong gương, như thể không nhận ra bản thân nữa vậy.

Đến khi gã ta trở ra, đột nhiên bổ nhào đến cạnh giường, hai tay chộp về phía Cung Lê Hân.

Cung Lê Hân nhanh tay lẹ mắt đá bay gã ta, nhíu mày hỏi: "Cậu muốn làm gì đấy?".

Lục Vân văng ra, va mạnh vào vách tường phía sau, rồi trượt xuống chân tường, đau đớn kêu lên. Cũng may thể chất của gã ta bây giờ đã khác với vẻ gầy yếu trước đó. Hơn nữa, Cung Lê Hân không cảm nhận được sát khí nên không dùng nhiều lực lắm. Nếu không, gã ta đã phải gãy vài cái xương sườn rồi.

"Khụ... khụ, Cung thiếu, tôi chỉ muốn hôn chân cậu để bày tỏ lòng tôn kính sâu sắc của mình thôi mà! Cậu đừng hiểu lầm!", Lục Vân vỗ ngực ho khan, oan ức giải thích.

Hôn chân? Đây là loại lễ nghi gì vậy? Nhớ đến kỵ sĩ và nữ hoàng trong phim hoạt hình phương Tây, mặt mày Cung Lê Hân liền cứng đờ, không biết nên dùng ngôn từ gì để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này. Đương nhiên, nếu cậu ở hiện đại thêm hai năm nữa thì sẽ biết được trạng thái của mình bây giờ chỉ có thể dùng chữ '囧' để miêu tả.

Không nói gì nhìn Lục Vân đang kêu rên liên hồi, Cung Lê Hân quyết đoán rời đi, đến phòng Hạ Cẩn. Còn chưa đến gần, cậu đã nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề và gầm nhẹ truyền ra từ phòng hắn.

Đây là âm thanh đặc trưng của đàn ông khi động tình. Cung Lê Hân dừng chân, đứng tại chỗ do dự vài giây rồi lặng lẽ tránh đi.

Trong phòng, Hạ Cẩn ngồi ở mép giường, quần cởi xuống một nửa, một tay chống lên giường, tay kia đỡ lấy thứ to lớn đang ngẩng cao đầu của mình, mơn trớn lên xuống lúc nặng lúc nhẹ, khi nhanh khi chậm. Hắn ngưỡng đầu, chân mày nhíu chặt, đôi mắt hơi khép lại không có tiêu cự nhìn trần nhà.

Gương mặt anh tuấn vốn luôn cay nghiệt nay vì tình dục mà trở nên vô cùng gợi cảm.

Trong đầu nghĩ đến gương mặt thanh tú động lòng người của thiếu niên, Hạ Cẩn vui thích khẽ gầm một tiếng, cả người run rẩy, đầu đỉnh ướt đẫm từ lâu bắn ra những luồng dịch đặc quánh, dính đầy tay. Chậm rãi ngã người ra chiếc giường sau lưng, chút tình sắc trong mắt hắn cũng bay biến. Đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc trong giây lát, sau đó được thay thế thành kiên định và lĩnh ngộ, khiến hai mắt hắn rực sáng.

—————————————

Cái chương chi mà tả cảnh rồi y thuật, võ công lắm thế TT.TT

***********************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net