Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiên, Diệp Tiễn theo thói quen đi nhìn bể cá trong nháy mắt đã phát hiện bể cá lại mất đi một con cá! Còn là một con cá lớn! Hơi thở hỗn độn nhanh chóng xuất hiện, thậm chí dưới cơn thịnh nộ chỉ tăng chứ không giảm của Diệp Tiễn, năng lượng đã bùng nổ một lần nữa phá hủy một nửa thư phòng. Nghĩ đến kết quả kiểm tra trước đây, quả thật thân thể có dấu hiệu thức tỉnh dị năng, nhưng phương hướng thức tỉnh là nhiệt độ siêu thấp, không có khả năng làm cho sinh mệnh sống biến mất vô cớ. Đôi mắt Diệp Tiễn chậm rãi tỏa ra sát khí.

Đã cuộn thành một quả bóng – Thư Tầm, bị đói chết hay là đánh chết, đều là lựa chọn vô cùng khó khăn.

Tuy rằng nhận thấy phòng mình có chỗ không thích hợp, nhưng mà Diệp Tiễn lại như cũ không tra ra được bất kỳ manh mối nào, hơn nữa người nào sẽ chuyên môn xuống tay với cá? Đây là yêu thích gì? Diệp Tiễn cảm thấy, đàn cá đáng yêu của mình hẳn là bị tên kỳ quái nào đó mơ ước, hơn nữa còn ra tay thành công! Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lùng, cảm thấy chính mình còn có thể giải cứu đàn cá bị đánh cắp! Đương nhiên, là một con cá kiểng, Diệp Tiễn chưa bao giờ nghĩ đến cá kiểng còn có nguy cơ bị ăn thịt.

Lấy thức ăn cá mới vừa mua ra, Diệp Tiễn bắt đầu động tác uy thức ăn cho cá, đồng thời lơ đãng chạm vào bảng điều khiển thao tác vài cái, đương nhiên bể cá vách tường đặc biệt này không chỉ có một chức năng là nuôi cá, Diệp Tiễn không có hứng thú đặt máy theo dõi ở trong nhà, nhưng mà bể cá nhất định sẽ có chức năng ghi chép hình ảnh nhất định, bởi vì là dùng để ghi chép trạng thái khỏe mạnh của đàn cá, cùng với ghi lại một ít hình ảnh xinh đẹp, nhưng mà Diệp Tiễn rất ít khi dùng đến chức năng này. Hiện tại, hoài nghi trong nhà có một đôi mắt giám thị hành tung của hắn, chức năng này liền một lần nữa đưa vào sử dụng.

Sau khi uy xong thức ăn cho cá, Diệp Tiễn lại trở về phòng khách, dùng quang não xử lý công việc tồn đọng, lần nữa cố chấp điều tra thân phận cùng tung tích của bánh bao nhỏ.

Thư Tầm đoán không sai, Dạ Tiền chính là Diệp Tiễn, cũng là thành viên trong chiến đội chuyên nghiệp của nhân loại, hơn nữa còn nắm giữ chức vị quan trọng đó là tướng quân.

Những trò chơi sinh tồn có độ khó cực cao này không đơn giản chỉ là thế giới bị hủy diệt. Nhiệm vụ ban đầu của Diệp Tiễn là thông qua trò chơi tiến vào tinh cầu tìm kiếm một ít tài nguyên hoặc các manh mối giá trị, thế nhưng trò chơi 《Lẫm Đông Mạt Lộ》 là trò chơi đầu tiên Diệp Tiễn tham gia không có mệnh lệnh cụ thể. Diệp Tiễn cũng không biết nguyên nhân vì sao lại có sự thay này.

Nghiêm túc nhìn xem tư liệu – Diệp Tiễn vẫn còn chưa biết, ở dưới chân mình, trong bóng tối dưới ghế sofa, có bày một cái đệm chăn mini, phía trên còn có bánh bao nhỏ đang cuộn tròn. Một lớn một nhỏ, một sáng một tối, từng người cứ như vậy mà yên lặng đắm chìm vào trong thế giới của mình.

Bởi vì liên quan đến chức vụ của mình, cho nên ngoại trừ thời gian tham gia trò chơi thì Diệp Tiễn cũng tương đối bận rộn, hơn nữa Diệp Tiễn cũng biết, dưới tình huống hắn ở trong nhà, tên trộm cá kia nhất định sẽ không đến, huống hồ đến giờ Diệp Tiễn cũng chưa hiểu, người nọ làm sao có thể trộm được cá mà không để lại một chút dấu vết gì?

Sau khi Diệp Tiễn rời đi, Thư Tầm cũng nhận ra, Diệp Tiễn đã nghi ngờ, nhưng bất đắc dĩ chính là biết thì biết, vì sinh tồn Thư Tầm vẫn phải vững chắc bước trên con đường ăn cá, chỉ là hiện tại Thư Tầm cẩn thận hơn rất nhiều, ví như bảo bảo dễ dàng nhận thấy Diệp Tiễn bật chức năng ghi chép hình ảnh ở bể cá, vì vậy bé sẽ tắt chức năng ghi chép, xong rồi câu cá, ăn cá!

Đêm khuya hôm sau, Diệp Tiễn tự tin lần nữa quay về nhà, nhìn bể cá dần dần vắng vẻ, gân xanh trên mặt Diệp Tiễn bắt đầu xuất hiện. Mở chức năng ghi chép hình ảnh lên, hình ảnh ghi chép bị gián đoạn hai lần, không ghi chép được bất kỳ manh mối giá trị nào, lúc này Diệp Tiễn không chỉ nghỉ phá hủy mỗi thư phòng này, mà là toàn bộ căn nhà, đến cuối cùng thì kẻ nào có thể dễ dàng nắm giữ hành tung của hắn? Hơn nữa còn trộm cá cưng của hắn dễ dàng như vậy! Và hình như mỗi lần trộm cũng không nhiều lắm? Chuyên môn lựa chọn xuống tay với cá bảo bối sắp bị tuyệt chủng!

Diệp Tiễn chưa ăn bữa tối – tâm tình cực kỳ âm trầm, ngay cả hoa quả cùng với tài liệu bối cảnh của trò chơi sắp tới được Bạch Nha đưa đến đặt ở trên bàn, hắn cũng chỉ lật lật hai trang sau đó quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Ánh đèn phòng khách dần dần tối xuống, bên dưới sofa có một cái đầu nhỏ chui ra, ngửa cổ liếc mắt nhìn thoáng qua phòng ngủ, phòng ngủ tối tăm không thể nhìn thấy tình huống cụ thể, Thư Tầm nhìn nhìn phòng ngủ, rồi lại nhìn nhìn quả đào vô cùng ngon miệng ở trên bàn, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là lặng lẽ bước chân chạy đến bàn trà, dưới chân dùng lực, nhảy lên ghế sofa, sau đó lại nhảy lên bàn trà, lộp bộp lộp bộp chạy đến chỗ trái cây.

Sau khi xoay quanh đống trái cây lớn gấp đôi, Thư Tầm nghĩ đến khả năng có bao nhiêu phần trăm Diệp Tiễn nhớ được số quả đào, cuối cùng đưa ra kết luận hắn sẽ không chú ý đến, vì thế Thư Tầm leo lên đống trái cây, tiếp đó chọn một quả đào không lớn lắm ôm xuống dưới, cầm lấy quả đào đi đến mép bàn chuẩn bị nhảy lên sofa, thì tầm mắt vô tình đảo qua tài liệu trên bàn trà, trực giác nói cho Thư Tầm biết, ở đó có một số tin tức vô cùng quan trọng, nhưng mà Thư Tầm vẫn là không đi nhìn xem, cầm quả đào nhẹ nhàng nhảy hai cái, liền vững vàng đứng trên mặt đất, cơ hồ không có phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Ôm quả đào một đường chạy đến bên sofa, sau đó cẩn thận hạ quả đào xuống, ôm vào trong ngực phòng ngừa đụng vào sofa, Thư Tầm lần nữa quay trở về bên dưới sofa.

Sáng hôm sau, tầm mắt Diệp Tiễn lơ đãng nhìn qua bàn trà, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc dao động nào, tiếp theo chuyển dời tầm mắt, đặt một phần thức, ăn cơm, xử lý công việc, xem tài liệu. Thư Tầm ở dưới sofa gãi gãi khuôn mặt tiếp tục im lặng nghiên cứu máy tính bảng đã được nâng cấp, cố gắng kiểm soát thần thức của mình càng thêm thành thạo.

Ban ngày ánh nắng vừa phải, căn phòng rộng lớn sáng ngời, vừa lúc che đi ánh sáng màn hình mờ nhạt mà Thư Tầm cố ý điều chỉnh, thế nhưng nương theo ánh sáng này, có thể nhìn thấy bánh bao nhỏ có chút khác thường, sắc mặt tựa hồ không đúng lắm, hơi hơi ửng đỏ.

Thư Tầm lần nữa duỗi cái tay béo gãi gãi cánh tay của mình, bé không ngờ lông tơ bên ngoài quả đào thơm ngon sẽ khiến toàn thân của bé mẫn cảm ngứa ngáy, thế nhưng nếu có quả đào khác đặt ở trước mặt, thì bé vẫn là bất chấp tất cả xông lên phía trước.

Làm Thư Tầm bất ngờ chính là hôm nay Diệp Tiễn không có ra ngoài, mà là ở lại trong nhà cả ngày, thỉnh thoảng còn đi thư phòng nhìn xem bể cá, vì vậy Thư Tầm đói bụng trốn ở dưới sofa nguyên một ngày, đặc biệt là lúc Diệp Tiễn ăn cơm, thì loại trốn tránh này càng thêm khó khăn, bởi vì Thư Tầm còn phải khống chế không cho bụng nhỏ của mình phát ra tiếng kêu.

Thư Tầm thân là một linh thú đương nhiên càng thích hợp sử dụng một ít linh quả hoặc là một ít sinh vật có chứa linh lực, điều này sẽ khiến bé đạt được hiệu quả tích cốc trong một thời gian ngắn, còn kết quả của việc dùng thức ăn thường, thì Thư Tầm sẽ thường xuyên cảm thấy đói khát, bởi năng lượng bị tiêu hao quá nhanh, đặc biệt là trong giai đoạn này, Thư Tầm đang gặp rắc rối trong việc không có thức ăn, đã không nhận ra cái gọi là thức tỉnh dị năng Lam Điệp đang dần dần xảy ra trên người của bé, liền giống với Diệp Tiễn, nếu như hắn không nhìn thấy căn nhà có dấu hiệu bất thường nghĩ là do chính mình gây ra, thì cũng sẽ không đi kiểm tra, và phát hiện bản thân mình đang trong quá trình thức tỉnh năng.

Một ngày không có thức ăn Thư Tầm lười nhắc nằm ngửa trên chăn đệm, sau một thời gian dài mong đợi, đèn phòng khách cuối cùng cũng tối xuống, lại đợi hồi lâu, thẳng đến khi phòng ngủ không còn tiếng động, Thư Tầm mới lặng lẽ từ ngầm sofa chui ra, nhìn nhìn quả đào vẫn chưa bị Diệp Tiễn đụng qua trên bàn trà, lại nhìn nhìn thư phòng, Thư Tầm nắm nắm tóc, vẫn là bò lên bàn trà.

Thân thể ửng đỏ sau một ngày đã chậm rãi rút đi, Thư Tầm lần nữa cầm lấy một quả đào nhảy xuống bàn trà, sau đó giơ cao quả đào, một đường vui vẻ lộc cộc chuẩn bị chạy về sofa, kết quả vào lúc Thư Tầm đang cố gắng bước chân ngắn nhỏ, thì bỗng nhiên phòng khách sáng đèn, đem toàn bộ phòng khách chiếu sáng không sót thứ gì, đồng thời cũng chiếu sáng bánh bao nhỏ đang giơ hai tay ôm đào, một bàn chân của Thư Tầm còn đang lơ lửng giữa không trung, chưa có đáp xuống, lúc này đang đứng cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích.

Diệp Tiễn đứng ở cửa phòng ngủ, lưng hơi dựa vào vách tường, nhìn phòng khách nhà mình không biết từ khi nào đã có một vị khách trọ tí hon, hiện tại còn đang cực khổ ôm trái đào duy trì trạng thái chạy vội. Bởi vì quả đào 'rất lớn', Diệp Tiễn không thể nhìn thấy bộ dạng người ở bên dưới như nào, chỉ có thể trông thấy cái chân ngắn nhỏ, Diệp Tiễn có chút bất ngờ vì bản thân thế mà không có tức giận, bước chân dài đi đến phòng khách nhìn quả đào đang lơ lửng ở giữa không trung.

Bên dưới quả đào, Thư Tầm cũng không nhìn thấy sắc mặt của Diệp Tiễn, thế nhưng không nghĩ cũng biết khuôn mặt của Diệp Tiễn là có biểu tình gì, từ sợ hãi kinh hách phục hồi lại tinh thần Thư Tầm lập tức vận động. Cơ hồ theo bản năng ném quả đào về phía người nọ, hóa hình trong nháy mắt, bánh bao nhỏ màu xám xanh lấy tốc độ tia chớp chạy đến chỗ trốn gần đó.

Diệp Tiễn duỗi tay tiếp nhận quả đào, liếc mắt nhìn thấy tàn ảnh màu xám xanh, đôi mắt sắc bén lóe lên tia sáng, đương nhiên tốc độ tối đa của Thư Tầm đã làm hắn kinh ngạc. Nhưng hiển nhiên, Diệp Tiễn không có khả năng từ bỏ cơ hội tốt như vậy, hắn cũng hành động nhanh chóng theo sát phía sau, gần như ngay lập tức sau khi Thư Tầm trốn dưới bàn trà thì hắn liền xốc bay bàn trà, bánh bao lông tơ phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, tiếp tục chạy đến chỗ trốn kế tiếp, động tác Diệp Tiễn càng nhanh, nhưng vẫn luôn chậm hơn một bước.

Rất nhanh, Diệp Tiễn đã nhận ra, trạng thái hình người của mình không thể đuổi kịp bóng dáng có tốc độ cực nhanh này, vì thế nhanh chóng chuyển sang trạng thái hình thú.

Trong đêm khuya, trên tòa nhà cao ốc, có một phòng khách đèn đuốc sáng trưng, thậm chí rất nhanh sau đó, những căn phòng khác cũng dần dần sáng đèn, trong phòng, có một sói lớn động tác nhanh nhẹn, cuối cùng vào lúc bánh bao nhỏ muốn trốn thêm lần nữa, thì đè một bàn chân lên thân thể linh hoạt của nó.

Động tác Diệp Tiễn quá nhanh, tức khắc Thư Tầm không còn chỗ trốn. Diệp Tiễn lần nữa hóa hình người, lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc, đáng tiếc lúc này không người thưởng thức. Diệp Tiễn xách theo bánh bao nhỏ đang ở trong tay giãy giụa không ngừng, trong mắt hiếm khi xuất hiện nghi hoặc, dường như không thể làm ra phán đoán chuẩn xác chủng loại của đối thủ, rất lâu sau mới phun ra hai từ lạnh băng:" Chuột con."

Thư Tầm bị xách gáy đá tay đá chân giãy giụa, nhưng hiệu quả không cao lắm, nghe thấy thanh âm của Diệp Tiễn thì cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó ngẩng cái đầu nhỏ, cố gắng coi nhẹ việc mình bị xách gáy, xòe ra móng vuốt sắc bén, mở miệng hùng hồ:" Yêm cảnh cáo anh! Mau thả yêm ra! Bằng không yêm sẽ dùng vuốt đánh anh khóc....."

Mặt than Dạ Tiền tiếp tục xách, nhìn bánh bao nhỏ ở trong tay mình lải nhải, thẳng đến khi bánh bao nhỏ nói đến miệng khô lưỡi khô, thì mới lạnh lùng nói tiếp:" Chuột con biết nói chuyện."

Thư Tầm vừa đói vừa khát le lưỡi:"......."

Diệp Tiễn tiếp tục một tay xách theo bánh bao nhỏ, một tay khác tựa hồ đối với Thư Tầm vươn nanh múa vuốt vô cùng hứng thú, nếu như hắn nghe không lầm, thì đứa nhỏ này nói là muốn dùng móng vuốt đánh hắn khóc? Diệp Tiễn:" À~"

Nghe thấy tiếng cười quỷ dị mà quen thuộc, lần đầu tiên Thư Tầm cảm thấy tiếng cười này của hắn quá mức khủng bố, mà vào lúc bé đang kinh hoảng, thì Dạ Tiền đã duỗi tay chạm vào móng vuốt đang hơi hơi run rẩy vì sợ hãi của bé! Kết quả chính là, Thư Tầm đi theo bản năng cho hắn một trảo......

Trên ngón tay Diệp Tiễn có ba vết cào, sau đó máu đỏ dọc theo miệng vết thương hiện lên.

Diệp Tiễn bị thương:"......" Lần đầu tiên tướng quân mặt liệt biết như thế nào là thiếu tay.

Thư Tầm thấy thế thì theo thói quen dùng móng vuốt nắm nắm chòm râu, suy nghĩ đây có phải là câu nói trong truyền thuyết tự tìm đường chết hông? Trong lúc nhất thời càng thêm hoảng sợ, một giây tiếp theo chính mình sẽ bị đập bẹp trên mặt đất.

Trong phòng một mãnh hỗn loạn, một người trầm tư, một người hoảng sợ, nhất thời yên tĩnh vô cùng.

Chương 60: Cá ngon lắm luôn.

Không khí trầm mặc kéo dài hồi lâu, Thư Tầm cảm thấy bản thân chính mình vẫn nên thành thật thẳng thắn, sau khi xác nhận Diệp Tiễn là Dạ Tiền, Thư Tầm yên tâm hơn nhiều, nhưng dù sao thì bé cũng là người sai trước, còn ăn cá của Dạ Tiền, vì vậy lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhỏ:" À, ờ, ừm..... Cá....."

Nhìn đôi mắt sâu thẳm không chút cảm xúc của Diệp Tiễn, khí thế của bé càng lúc càng giảm, thanh âm cũng dần dần nhỏ lại, cuối cùng tâm trí thắt chặt, trực tiếp thốt lên:"Cá ăn rất ngon."

Diệp Tiễn (╰_╯)#

Thư Tầm:"........"

Tiếp tục im lặng.

Thư Tầm lại ngẩng đầu lên:" Cá..... Cá là yêm ăn......."

Diệp Tiễn (╰_╯)#

Thư Tầm nhìn Dạ mặt than Tiền không thay đổi sắc mặt, lần đầu cảm thấy vô cùng áp lực, đầu nhỏ thành công buộc thắt lần nữa:" Xương cá màu bạc rất mềm, ngay cả xương cũng có thể ăn, màu đỏ có hương vị tươi ngon, thịt cũng nhiều, màu vàng hương vị tầm thường, nhưng lại có vẻ nhìn ăn rất ngon, màu lam rất linh hoạt, khó câu, tôi chưa có ăn qua nó, màu xanh lá......"

Diệp Tiễn:"......." mặt than cuối cùng đã vỡ vụng, lộ ra biểu tình cười như không cười, khóe miệng hơi hơi giương lên, mang theo vài phần sát khí và lạnh thấu xương.

Giọng nói Thư Tầm đột nhiên im bặt, nháy mắt dựng lông, bánh bao nhỏ vốn dĩ lông xù đã biến trở thành một quả cầu lông, sau đó trúc trắc nói tiếp:" Yêm, yêm không lừa anh, không tin thì anh thử đi, ăn ngon lắm luôn!"

Diệp Tiễn:" À~"

Xách theo quả cầu lông, Diệp Tiễn rất nhanh đã đi đến thư phòng, ngừng ở trước bể cá khổng lồ, giơ tay bấm bấm vào bể cá, trên vách tường kính trong suốt hiện ra một bức ảnh kèm với vài dòng miêu tả, Thư Tầm nháy mắt nhìn qua, phát hiện đây là phần giới thiệu chi tiết tỉ mỉ của các loài cá ở trong bể, sau đó kinh hãi phát hiện, mỗi một chủng loại bé ăn vào bụng điều thuộc vào loài hiếm, thậm chí còn có rất nhiều loài đã bị tuyệt chủng, dưới phần thông tin giới thiệu, còn ghi lại giá trị của các loài, Thư Tầm lo lắng vươn móng vuốt bắt đầu bẻ móng tay tính tính có bao nhiêu chữ số, cùng với tổng giá trị những con cá bé đã ăn.

Nhìn bánh bao xù lông nghiêm túc giơ móng vuốt tính toán, Diệp Tiễn lạnh lùng mở miệng:" Tính rõ chưa?"

Bánh bao lông xù ngẩng đầu, bộ dáng đáng thương hề hề, lông tơ dựng lên cũng ỉu xìu rũ xuống, toàn thân bánh bao nhỏ tựa như không xương treo trên tay hắn.

Diệp Tiễn vẫn duy trì biểu cảm mặt liệt, nội tâm sớm bị manh đến chảy máu, dựa vào tinh thần lực siêu cao, Diệp Tiễn khống chế chính mình, tiếp tục lạnh lùng mở miệng:" Xâm phạm trái phép lĩnh vực quân sự, ngầm chiếm đoạt tài sản cá nhân với số lượng lớn, cho dù là vị thành niên, cũng cần phải gánh chịu hậu quả tương ứng."

Bánh bao nhỏ bị đả kích trong nháy mắt, thế nhưng vẫn còn nghĩ muốn giãy giụa, hai tay béo mập ôm vào nhau, mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn nhìn Diệp Tiễn:" Yêm là người có tiền! Yêm có rất nhiều tiền! Thế nhưng cần ít thời gian, phần thưởng trò chơi yêm đều cho anh!"

Nội tâm mặt Diệp vô biểu tình Tiễn: ( ̄▽ ̄), đồng đội của mình vẫn hào phóng nhiệt tình như mọi khi.

Tuy rằng hiện tại Thư Tầm vẫn đang trong trạng thái hóa thú, nhưng mà vào lúc Thư Tầm nói giọng Đông Bắc, thì Diệp Tiễn đã nhận ra thân phận của Thư Tầm, huống hồ Thư Tầm ở trong game cũng không có dùng chức năng biến giọng, cho nên âm điệu không khác gì khi ở trong game, Diệp Tiễn làm sao không nhận ra thân phận của Thư Tầm được. Thế nhưng điều khiến Diệp Tiễn khó hiểu là: vì sao Thư Tầm lại ở trong nhà hắn? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bé hình như là bị nhốt ở đây rất lâu rồi? Người giám hộ của Thư Tầm đâu? Vì sao không thể điều tra thân phận của bé trên internet?

Từng câu nghi vấn không ngừng xuất hiện ở trong đầu, suy nghĩ hồi lâu, tướng quân Diệp Tiễn có tinh thần lực siêu cao cuối cùng đưa ra một kết luận: Rơi trong ổ của tôi thì chính là của tôi! Cho nên những nghi vấn kia đều không còn nghĩa lý gì nữa.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Diệp Tiễn giống như lần đầu gặp mặt vươn ngón tay út lên:" Diệp Tiễn."

Thư Tầm rối rắm vì chuyện chính mình ăn hơn một trăm triệu điểm tinh tế, ngây ngốc vươn tay béo của mình, ôm lấy ngón tay Diệp Tiễn, cũng giống như lần đầu gặp mặt ở trong game, ra hình ra dáng lắc lắc:" Thư Tầm." Sau khi nói xong, Thư Tầm chợt ý thức, Diệp Tiễn cũng nhận ra chính mình, dùng bóng vuốt béo mập gãi gãi chòm râu, tiếp theo chuyển đổi thành hình người.

Đương nhiên Diệp Tiễn đối với chuyện này vô cùng hài lòng, hiển nhiên hắn cũng biết, Thư Tầm cẩn thận thông tuệ đã xác định được thân phận của mình, từ khi đăng xuất trò chơi, vẫn luôn tìm kiếm tung tích đồng đội nho nhỏ – Diệp Tiễn đã được ý nguyện, nhìn như mặt không biểu tình, kỳ thật nội tâm vui vẻ chỉ chỉ bể cá trước mặt:" Về sau đây là của cậu."

Bể cá nhìn thấy chủ nhân thì tranh nhau bơi đến trước mặt Diệp Tiễn, cá cưng vẫn chưa biết rằng tụi nó đã sắp bị thất sủng, hơn nữa địa vị từ bảo bối quý mến rớt xuống thành thức ăn ngon miệng.

Ánh mắt Thư Tầm sáng lên, nhìn nhìn bể cá rồi lại nhìn nhìn Diệp Tiễn, cuối cùng xác định Diệp Tiễn không có nói đùa. Bụng nhỏ đói bụng cả ngày tựa hồ cũng biết chính mình đã thoát khỏi nguy hiểm, phối hợp kêu lên một tiếng òng ọc. Diệp Tiễn nhìn nhìn bánh bao nhỏ ở trong tay, cuối cùng đã rõ thanh âm ùng ục ngày đó mình nghe được là đến từ nơi nào.

Thư Tầm quẫn bách ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bể cá:" Tôi muốn ăn cá màu vàng!"

Diệp Tiễn gật đầu, chuyển hướng sang bể cá, tựa hồ muốn đích thân động thủ.

Thư Tầm lắc lắc đầu nhỏ:" Tôi tự mình đến là được, anh thay quần áo đi!"

Tuy rằng bé không có lỏa thể, nhưng mà Diệp Tiễn thì trần trụi:"......"

Trong quá trình chuyển đổi hình thái, thức tỉnh giả có thể sử dụng tinh thần lực của mình kiểm soát quần áo của họ, do đó tránh được cảnh tượng xấu hổ nào đó, nếu như tình huống vô cùng khẩn cấp, có chút chuyện vẫn là muốn tránh cũng tránh không được. Còn về Thư Tầm, hoàn toàn là dùng da lông của mình chuyển hóa thành một bộ quần áo, chỉ là làm như vậy linh lực sẽ bị tiêu hao không ngừng, hơn nữa khả năng phòng thủ của da lông linh thú không bằng với linh khí, cho nên đại đa số linh thú hóa người đều sẽ lựa chọn mặc quần áo vào, mà không phải trực tiếp dùng lông chuyển hóa thành quần áo.

Quần áo trên người Diệp Tiễn vào lúc hắn hóa hình đã bị trở thành mảnh vụn, sau khi nghe Thư Tầm nói xong, thì nhanh chóng đi đến phòng ngủ thay một bộ quần áo, còn Thư Tầm thành thạo lấy ra cần câu của chính mình, kiên nhẫn câu cá.

Vì thế, chờ đến khi Diệp Tiễn thay xong quần áo trở lại thư phòng chuẩn bị giúp đỡ, liền trông thấy bánh bao nhỏ ngồi ở mép bể cá, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cá bơi trong bể. Tư thế bình tĩnh và ung dung, tựa hồ bé không phải ngồi trên bể cá, mà là đang ngồi bên hồ nước trong vắt núi xanh bao phủ.

Mặt nước lặng yên chậm rãi rung chuyển, gợn sóng từ từ lan rộng, động tác của bé nhanh nhẹn sắc bén kéo cần câu lên, một con cá màu vàng đã bị lôi ra bể nước. Trong mắt Diệp Tiễn lóe lên một tia kinh ngạc, Thư Tầm có thể câu được cá thì cũng không có gì kỳ lạ, dù sao bể cá cũng đã mất hơn phân nửa, điều khiến hắn kinh ngạc là, con cá Thư Tầm bắt được thế nhưng lại là con cá bé muốn ăn, đây là vận may gì?

Thư Tầm dường như không thấy có gì là không đúng, khi mà bé câu được con cá mình muốn ăn lên, mang theo cá nhỏ vui vẻ nhảy nhót. Diệp Tiễn vươn tay, tiếp nhận con cá màu vàng không lớn bằng bàn tay, rồi lại nắm lấy Thư Tầm đặt lên vai mình đi về nhà bếp.

Lúc này,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1x1