Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58: Động đất

Từ khi biết được cần phải chờ thêm bảy ngày mới có thể lần nữa tiến vào trò chơi, thì lực chú ý của Thư Tầm đã chuyển sang học tập internet, hiện tại ở thời đại này, mạng ảo gần như đã trở thành thế giới thứ hai của các đại chủng tộc, trong sự thay đổi một lần rồi lại một lần của khoa học kỹ thuật, mạng ảo sớm đã phát triển gần như hoàn hảo, hơn nữa sau khi mạng ảo cùng tinh thần lực dung hợp, thì càng phát triển lên đến đỉnh điểm, muốn tìm kiếm lỗ hỏng từ trong đó, cơ hồ chỉ có kiến thức và kỹ thuật là chưa đủ, mà còn cần có tinh thần lực siêu cao làm chỗ dựa, Thư Tầm muốn từ lỗ hỏng để tạo cho mình một thân phận là khó như lên trời.

Hơn 11 giờ khuya, Thư Tầm nằm ở bên dưới sofa đánh một cái ngáp, tắt đi máy tính bảng đang được nghiên cứu nâng cấp, mở đệm giường nhỏ ra, xốc chăn chui vào. Nằm trong ổ chăn ấm áp mềm mại, thoải mái đến duỗi eo, lấy mặt bánh bao cọ cọ gối đầu, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Thế nhưng, vào lúc Thư Tầm rơi vào mộng đẹp, thì hồi lâu trong căn phòng yên tĩnh đã xuất hiện một tia dị động, đáng tiếc Thư Tầm đang ngủ say hoàn toàn không thể cảm nhận được, vị trí cửa sổ căn phòng vắng vẻ truyền đến một trận tiếng động rất nhỏ.

Trong lúc mơ ngủ tai nhỏ Thư Tầm giật giật theo bản năng, tựa như vừa mới bắt được tiếng vang nho nhỏ, nhưng mà thanh âm chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, vì thế Thư Tầm như cũ không thể nghe thấy, chìm đắm ở bên trong giấc ngủ.

Nương theo ánh trăng mờ ảo có thể trông thấy, vách tường trên pha lê bằng kính từ từ kéo dài ra bên ngoài thành một cái nền trong suốt, sau khi cái nền được mở rộng, thì một chiếc phi hành khí màu bạc vừa lúc chạy đến nơi đó, dừng tại chỗ. Tiếp theo, có một bóng người cao lớn từ bên trong phi hành khí bước ra, ánh trăng trắng bạc làm cho hình dáng của hắn càng thêm mơ hồ vài phần, thế nhưng như cũ không thể che giấu sắc bén cùng lạnh lùng ở trên người hắn.

Nhướng mày kiếm, đôi mắt vô tình không chút thay đổi, dưới sự miêu tả của ánh trăng thanh đạm càng thêm vài phần mờ mịt không rõ ràng. Người đến bước chân dài vào cửa sổ mở toang, tiến vào bên trong phòng khách, bóng dáng cao lớn chiếu xuống sàn nhà, gần như không thể nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong phòng.

Căn phòng yên tĩnh quạnh quẽ không vì người đến mà tăng thêm một chút ấm áp, tựa như ngược lại tăng thêm vài phần lạnh lẽo. Người đến không mở miệng nói chuyện, cũng không có bật đèn, chỉ đứng tại phòng khách im lặng vài giây, sau đó một bên tùy ý cởi bỏ hai nút cổ áo, một bên đi vào thư phòng, cũnh chính là con đường hằng ngày Thư Tầm đi tìm thức ăn.

Vì thế lát sau, Thư Tầm đang say ngủ ở dưới sofa đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang thật lớn, mặt đất cũng rung lên kịch liệt. Thư Tầm ngủ say ngon lành nhanh chóng tỉnh lại nhảy lên một cái, đầu nhỏ hung hăng đụng vào đáy của sofa.

Mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời ngồi yên một lát, đầu nhỏ Thư Tầm đột ngột chuyển hướng sang nơi phát ra thanh âm, cũng chính là thư phòng, sức lực tựa hồ mạnh đến mức muốn vặn gãy cổ, có thể thấy được đã chịu hoảng sợ đến thế nào, Thư Tầm nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy mặt đất vẫn còn như cũ hơi hơi rung động, nhận ra đây không phải là động đất, bởi vì không biết từ khi nào ánh đèn trong thư phòng đã sáng lên.

Thư Tầm lặng lẽ từ bên dưới sofa bò ra ngoài, do do dự dự bước chân ngắn nhỏ đi đến thư phòng đang sáng đèn, đương nhiên bé đã đoán được, chủ nhân căn nhà đã trở lại, hơn nữa còn phát hiện cá ở trong bể chỉ còn có vài con, bé chậm chạp dịch chuyển bước chân, thông qua thế giới trò chơi, bé đã biết ở thời đại hiện tại, nhân loại bởi vì thức tỉnh tiến hóa huyết mạch không giống nhau, thì hình thể cũng sẽ tồn tại khác biệt, cho nên người có hình dáng nhỏ bé như bảo bảo tuy rằng vô cùng hiếm thấy, nhưng không phải là không có, ít ra thì ở trong thế giới trò chơi, ánh nhìn đầu tiên mọi người trông thấy bé đều là kinh ngạc, chứ không phải là hoảng sợ.

Biết chính mình sẽ không trở thành dị loại, Thư Tầm nghĩ đến việc chờ chủ nhân căn nhà từ trong phòng trở ra, thì hòa bình thảo luận vấn đề bồi thường cá và khoang dinh dưỡng, thế nhưng đều làm Thư Tầm buồn bực đó là, phần thưởng trò chơi làm người thèm đến chảy nước miếng kia, bé thế nhưng không thể lấy ra, vài ngày nay, Thư Tầm vẫn luôn cố gắng hết sức vì chính mình làm ra thân phận hợp pháp, nhưng mà như cũ không có thuận lợi, kết quả bé còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, thì chủ nhân căn nhà đã quay về.

Thư Tầm ưỡn ưỡn bộ ngực của mình, vì chính mình làm tốt tâm lý chuẩn bị, sau đó bước chân nhỏ đi về phía thư phòng, mắt thấy sắp đến vị trí của cánh cửa, thư phòng lại lần nữa truyền đến một tiếng vang thật lớn, toàn bộ thư phòng tựa như bị người nào đó dùng bạo lực hủy đi vậy, Thư Tầm cảm thấy chính mình sắp bị té úp người bởi vì mặt đất rung động, ngay sau đó, không biết mảnh nhỏ của vật nào đó bị tung ra ngoài, mảnh nhỏ nhìn qua không hề sắc bén thế nhưng nó lại cắm thật sâu vào trong mặt đất, thậm chí còn có vài miếng dừng ở bên chân của bé.

Thư Tầm 〒▽〒. Hẳn là bé chưa có tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ á, vẫn nên quay về ngủ một giấc.

Vào lúc Thư Tầm đang hoảng sợ đến dựng lông, thì một trận tiếng bước chân từ thư phòng truyền đến, ngay lập tức Thư Tầm giống như một viên đá đứng cứng ngắt tại chỗ, thẳng đến khi bóng dáng cao lớn sắp xuất hiện ở cửa, thì Thư Tầm mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy như bay về vị trí sofa, thậm chí cuối cùng bởi vì tốc độ quá nhanh, mà trực tiếp trượt té vào bên dưới sofa, gần như đồng thời, người từ trong thư phòng cũng đi ra ngoài.

Đáng tiếc bánh bao dựng lông đã thành công đem chính mình cùng chăn nhỏ cuộn tròn thành một đống, bằng không, nương theo ánh đèn sáng ngời của thư phòng, Thư Tầm sẽ nhanh chóng phát hiện, người đứng ở đó vô cùng quen mắt, tuy rằng hình dạng của Dạ Tiền ở trong trò chơi có tồn tại khác biệt nhất định, nhưng mà khí chất lạnh băng không thể khắc chế của Dạ Tiền, cũng đủ để cho Thư Tầm phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Diệp Tiễn đứng ở trước cửa thư phòng, mày kiếm hơi hơi nhíu lại, tầm mắt sắc bén đảo quanh mỗi một góc trong phòng khách, tựa hồ đang nghi ngờ chuyện gì đó, sau khi phát hiện không có chỗ bất thường. Lúc này Diệp Tiễn mới làm ra hành động tiếp theo, đi về hướng sofa, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.

Thư Tầm ở dưới sofa cuộn thành một quả bóng:"....."

Tựa như trải qua một thế kỷ, Diệp Tiễn mới đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi về phòng ngủ, lát sau, phòng khách cùng thư phòng lần nữa chìm vào bên trong bóng tối.

Bên dưới sofa, một con chuột nhỏ màu xám xanh từ bên trong chăn lặng lẽ chui ra, lỗ tai động động linh hoạt, nghe ngóng hồi lâu, không có nghe ra bất kỳ động tĩnh nào, bên dưới sofa bánh bao cứng đờ tựa như chiếc bánh đang giãn nở, đương nhiên, Thư Tầm bị kinh sợ vì tìm kiếm cảm giác an toàn, mà trực tiếp trở về bản thể, ở trong trạng thái hình thú, năm giác quan của Thư Tầm cũng sẽ trở nên nhanh nhạy, đồng thời tốc độ cũng sẽ được nâng cao.

Bối rối cắn cắn móng vuốt béo của mình, ánh mắt đen láy của bánh bao nhỏ tràn đầy mờ mịt. Đột nhiên Thư Tầm nhận ra, ở trong vũ trụ vô hạn này, muốn tìm một chỗ cho chính mình dung thân cũng không dễ dàng đến như vậy, nơi đây mỗi một mảnh đất, mỗi một tài nguyên, nhìn như phong phú bao la, kỳ thật lại có hạn chế nghiêm khắc cùng với quyền tương ứng.

Lại chờ thêm một lát, phòng ngủ như cũ không có bất kỳ tiếng động nào, lúc này Thư Tầm mới hóa thành hình người, sau đó tay nhẹ chân nhẹ bò ra ngoài, bước chân đi đến cửa sổ, nghĩ thử xem cửa kính trong suốt cứng rắn có vì chủ nhân về mà xuất hiện thay đổi hay không.

Nhưng sờ sờ một trận, Thư Tầm bất lực phát hiện, cho dù chủ nhân căn nhà quay về, thì căn phòng hạn chế ra vào này như cũ không có bất kỳ lơ lỏng nào, như cũ cần có quyền hạn hạn chế cấp cao, làm bé vô pháp rời khỏi. Thư Tầm uể oải lại giống như tên trộm đi đến trước cửa thư phòng, ghé vào bên trong nhìn nhìn xung quanh, kinh hãi phát hiện, bên trong trừ bỏ bể cá thật lớn giống như tường kính, thì toàn bộ các đồ vật khác đều đã tan nát, chết không toàn thây.

Thư Tầm ngay lập tức lo lắng cắn cắn móng vuốt, ý nghĩ giáp mặt nhận lỗi lần nữa bị dọa chạy đến chín tầng mây. Nhìm đến thảm trạng bên trong phòng, Thư Tầm bắt đầu suy tư, cá mình ăn thật ra không phải cá? Mà là dị bảo quý hiếm, thế nhưng sau khi ăn xong, thì ngoại trừ hương vị không tệ, linh lực thân thể cũng không có tăng trưởng chút nào nha, cho nên vẫn là cá?

Thư Tầm rối rắm thành công mất ngủ, vào lúc sắc trời hơi sáng, Thư Tầm mới phản ứng lại, cuộc chiến xa xa vẫn còn chưa kết thúc, người máy gia dụng bắt đầu công việc lau dọn, vị trí phòng ngủ cũng truyền đến tiếng vang, đương nhiên người nọ đã rời giường. Thư Tầm nhanh chóng quay về bên dưới sofa, đem đệm chăn của mình cuộn lại bỏ vào linh phủ, sau đó vào lúc người nọ sắp đi ra khỏi phòng ngủ, thì nhanh chóng cuống quít trốn vào trong bếp.

Người máy gia dụng như thường ngày kết thúc công việc, đã không còn đệm chăn Thư Tầm trải ra, vô cùng nhanh chóng đem phòng ngủ lau dọn, sau đó chuyển sang thư phòng, đương nhiên nơi đó phải tốn rất nhiều thời gian mới làm xong. Người từ trong phòng ngủ đi ra, trong phòng như cũ một mảnh yên tĩnh, tựa hồ đối với người đó mà nói trò chuyện chính là một trói buộc dư thừa, ít nhất động tĩnh hôm qua lớn như vậy, đủ để chứng minh người nọ vô cùng tức giận, nhưng cho dù là vậy, Thư Tầm cũng không nghe thấy người đó nói ra một câu.

Thư Tầm trốn trong ngăn tủ lặng lẽ đẩy cửa ngăn tủ một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy hình dạng của chủ nhân căn nhà, mày nhỏ nhíu lại rõ ràng, đương nhiên làm cho Thư Tầm cảm thấy khó hiểu là khí chất lạnh băng của người nọ rất giống với Dạ Tiền, Thư Tầm nhớ rõ chủ nhân nhà này tên gọi Diệp Tiễn, hơn nữa còn là một tướng quân, liên tưởng với Dạ Tiền, Dạ Tiền ở trong thế giới game nhận thức Bạch Nha, vốn là bánh bao nhỏ thông minh nháy mắt đã có suy đoán, nhưng suy đoán này không đủ đánh bại nỗi sợ của Thư Tầm, trước khi xác định được đáp án chính xác, Thư Tầm nhát gan đương nhiên sẽ không dễ dàng đi mạo hiểm.

Nắng sớm dần dần lên cao, xua tan cái lạnh ở trong phòng, ánh sáng mặt trời mang theo một ít màu đỏ xuyên qua cửa kính rộng lớn chiếu vào bên trong, tựa hồ cả phòng đều trở nên sinh động, đương nhiên, mặt than ngồi trên sofa đã hoàn toàn phá hủy toàn bộ không khí, lúc này Diệp Tiễn bưng một chén nước lên, mặt không biểu tình nhìn vào màn hình phát sáng, đương nhiên Thư Tầm không thể nhìn thấy Diệp Tiễn đang xem cái gì, nhưng rất nhanh, ánh mắt Thư Tầm đã sáng lên, bởi vì bé nhìn thấy cửa sổ ở vị trí gần góc tường, đột nhiên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Thư Tầm biết vị trí góc tường nhìn qua đơn giản không có gì kỳ lạ, trên thực tế là trạm trung chuyển không gian của nhà này, cũng chính là bưu điện ở trong nhà, thông qua mua sắm vật phẩm trên internet sau khi trải qua kiểm tra, thì sẽ trực tiếp gửi vào trạm trung chuyển không gian truyền tống đến người mua. Đương nhiên, trạm trung chuyển không gian được thiết lập vô cùng nghiêm ngặt và có chi phí rất cao. Nhìn vị trí kia đột nhiên sáng lên một đồ án tựa như một trận pháp có năng lượng, thì Thư Tầm lập tức biết rằng, Dạ Tiền đang mua sắm.

Chương 59: Đánh anh khóc

Ngồi trong ngăn tủ, Thư Tầm trông thấy Diệp Tiễn nhanh tay mua một đống vật phẩm, hơn nữa chỉ trong vài phút ngắn ngủi ở trong góc tường đã có một đống vật phẩm, sau đó lại nhìn nhìn màn hình phát sáng, lúc này mới đứng dậy dọn dẹp đống vật phẩm mới được trạm không gian trung chuyển đưa đến, nhìn theo hướng đi của Diệp Tiễn, Thư Tầm mới phản ứng lại, Diệp Tiễn hẳn là mua mấy món đồ dùng đã bị hắn phá hủy vào hôm qua.

Lát sau, Diệp Tiễn quay lại phòng khách, cầm lấy một cái hộp đi đến nhà bếp, vốn dĩ Thư Tầm đang ở trong ngăn tủ nhàm chán nháy mắt đã phấn chấn tinh thần, xuyên qua khe hở nho nhỏ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Diệp Tiễn, dưới cái nhìn gắt gao của Thư Tầm, Diệp Tiễn ngồi vào bàn, sau đó mở hộp, mùi hương thức ăn mê người nhanh chóng phiêu tán trong không khí, hiển nhiên một vị tướng quân sinh hoạt một mình sẽ không có ý định tự mình nấu cơm, thức ăn đều là mua về.

Nhìn đến đây, Thư Tầm bỗng nhiên nhận ra, vấn đề lương thực khẩn cấp của mình không được giải quyết, nhìn bộ dáng hiện tại của Diệp Tiễn, đủ biết hắn hoàn toàn không có ý định cất giữ thực phẩm, tựa hồ cái tủ lạnh vẫn luôn trống trải như vậy, phong cách hành xử này quả thật phù hợp với tính cách của hắn.

Nhưng vấn đề cũng vì thế mà đến, Diệp Tiễn không cất giữ thức ăn, thì giống nhau Thư Tầm sẽ không có thức ăn, chủ nhân căn nhà đã quay về, Thư Tầm hiển nhiên sẽ không thể tiếp tục sử dụng khoang dinh dưỡng để chơi game, cho nên không thể ở trong game bổ sung lương thực, mà kết quả cuối cùng, cho đến hiện tại, thứ duy nhất Thư Tầm có thể ăn được trong căn phòng này vẫn là: Cá!

Nghĩ đến cảnh thư phòng bị hủy vào ngày hôm qua, Thư Tầm lập tức nắm tóc, suy nghĩ coi có thể giải quyết bằng cách khác hay không, trong lúc Thư Tầm còn đang rối rắm suy nghĩ, Diệp Tiễn đã nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, hơn nữa thân là một quân nhân, Diệp Tiễn sẽ có một thói quen vô cùng tốt đẹp, đó là không bao giờ lãng phí thức ăn, ngay cả một hạt gạo cũng không hề dư lại.

Dọn dẹp hộp cơm sáng, Diệp Tiễn đứng dậy, chuẩn bị đem rác ném vào trong thùng rác, nhưng mà vừa mới đi được hai bước, thì đột nhiên nghe thấy thanh âm ọc ọc cực kỳ nhỏ, thanh âm quá mức nhỏ bé, nếu như không phải ngũ quan Diệp Tiễn nhạy bén, có lẽ cũng không nhận ra. Diệp Tiễn dừng chân, chuyển sang một hướng trong phòng bếp, sau đó khuôn mặt lạnh băng sải bước đi đến ngăn tủ, nơi phát ra tiếng động mờ mờ ảo ảo, khom lưng, kéo cửa tủ, bên trong là một bộ chén đĩa trắng tinh có chút hoa văn đơn giản.

Có mấy cái chén sứ được xếp chồng lên nhau, cùng với một vài cái đĩa được xếp chỉnh tề trên giá đỡ, ngoài ra còn có một bộ chén đĩa được đặt lộn xộn. Đôi mắt sắc bén của Diệp Tiễn đảo quanh mỗi góc trong ngăn tủ, không để sót chỗ nào, sâu thẳm trong đôi mắt chứa đầy sự tàn nhẫn cùng lạnh lùng, hiển nhiên Diệp Tiễn rất tự tin vào trí nhớ của mình, tuy rằng đã đi công tác hơn nửa năm, nhưng mà vật phẩm trong nhà chỉ cần di chuyển vài mm, thì hắn cũng phát hiện ra ngay lập tức.

Mà đây cũng là nguyên nhân làm hắn hoang mang, ở thời đại bây giờ, mỗi một chủng tộc đều cực kỳ coi trọng không gian riêng tư của mình, cũng như căn nhà này vậy, tất cả các thiết bị ở đây đều được thiết lập quyền hạn cực cao, nếu như không được chủ nhân cho phép, trừ khi căn nhà bị phá hủy, bằng không sẽ không có bất kỳ phương pháp nào vào được nơi đây, mà Diệp Tiễn cũng đã kiểm tra lịch sử ra vào của nhà này, không hề phát hiện sinh vật sống nào xuất hiện trong đây.

Cá trong bể đã mất hơn một nửa, trong nhà ngoại trừ khoang dinh dưỡng đang ở trong trạng thái mặc định thì cũng không có gì bất thường. Diệp Tiễn nghĩ mãi cũng nghĩ không ra vì sao cá bảo bối của mình biến mất? Chẳng lẽ là do tác dụng phụ của 《Lẫm Đông Mạt Lộ》?

Thậm chí đêm qua Diệp Tiễn còn kiểm tra thân thể của mình, bởi vì thuốc Lam Phách màu lam nhạt chẳng những nâng cao tinh thần lực cùng thể chất, mà còn có tỉ lệ kích phát dị năng của chủng tộc Lam Điệp, hơn nữa dị năng còn là ngẫu nhiên, Diệp Tiễn suy tư có phải chính mình bất tri bất giác đã thức tỉnh dị năng rồi không? Sau đó vào lúc tiến vào phòng hay là ở trong điều kiện nhất định nào đó, đã làm cho cá biến mất giống như Lam Điệp? Diệp Tiễn nhìn ngăn tủ không có chút khác thường, cảm thấy chính mình nên tìm thời gian đi kiểm tra thân thể và tinh thần lực.

Ngăn tủ lần nữa được đóng lại, tiếng bước chân của Diệp Tiễn càng lúc càng xa, chén sứ được xếp chồng lên nhau bỗng nhiên di chuyển nhè nhẹ, sau đó có hai cánh tay béo mập xuất hiện, nâng chén sứ lên độ cao nhất định, tiếp theo tay chân nhẹ nhàng chui ra khỏi chén, sau đó lại đặt chén xuống, vị trí cái chén thế nhưng không hề sai lệch.

Diệp Tiễn tự tin trí nhớ cùng khả năng quan sát của mình, Thư Tầm giống nhau cũng tự tin trí nhớ và khả năng quan sát của mình, hơn nữa bởi vì liên quan đến hình thể, mà đối với khoảng cách càng thêm mẫn cảm, sự thật chứng minh, so sánh sự tự tin của Diệp Tiễn và sự tự tin của Thư Tầm mà nói, Diệp Tiễn vẫn còn kém hơn một chút.

Thư Tầm từ trong chén chui ra ngoài lặng lẽ che lại bụng nhỏ của mình, cố gắng ngưng thở, hy vọng cái bụng đói khát không cần kêu réo nữa, cũng may tình huống này không có kéo dài quá lâu. Bởi sau khi Diệp Tiễn dùng xong cơm thì dừng lại ở trong phòng khách một lúc liền rời đi.

Trong nháy mắt phi hành khí rời khỏi, Thư Tầm đặt mông ngồi trong ngăn tủ, thở phào nhẹ nhỏm, nhưng rất nhanh đã nhăn lại mày nhỏ, đương nhiên tiếp tục như vậy là không được, bé cần thiết tìm biện pháp rời khỏi nơi đây, hơn nữa còn phải nhanh chóng đưa ra phương pháp để lĩnh được phần thưởng trò chơi, cái bụng đói khát lần nữa phát lên thanh âm ọc ọc.

Sau nhiều lần giãy giụa, Thư Tầm vẫn là không xuống tay với bể cá, mà là đi uống một bụng nước, tiếp đó ôm lấy máy tính bảng cổ xưa mang từ trái đất đến tiếp tục nghiên cứu, vài ngày nay không ngừng học tập cùng nghiên cứu, Thư Tầm không ngừng học hỏi quy luật của mạng ảo và rèn luyện thần thức của mình, dần dần Thư Tầm phát hiện, chỉ cần thần thức của bé không phát ra công kích, thì tinh thần lực phòng thủ tựa hồ cũng không phát hiện ra được, thế nhưng, đại đa số tin tức ở trên internet đều có tinh thần lực phòng thủ cực cao, nếu như bé không công kích thì cũng sẽ không có cách chỉnh sửa tin tức và tìm kiếm lỗ hỏng....

Cùng lúc đó Thư Tầm cũng phát hiện, trốn trong ngăn tủ có rất nhiều chỗ bất tiện, hơn nữa một khi bị phát hiện thì sẽ không có cơ hội trốn thoát, cuối cùng Thư Tầm quyết định dọn trở về nơi quen thuộc của mình – bên dưới sofa, bởi vì hình thể phổ biến hiện tại của thức tỉnh giả đều là cao lớn, tự nhiên đồ đạc cũng được nâng cấp vô cùng rộng rãi, ít nhất thì ghế sofa này đối với Thư Tầm mà nói đã là đủ lớn.

Nghiêm túc trốn ở bên dưới sofa nghiên cứu cả ngày, Thư Tầm lần nữa bị tiếng kêu ùng ục của bụng đánh thức, Thư Tầm ôm đầu cứng ngắt, khống chế dục vọng quay đầu nhìn về thư phòng của bản thân, trong lòng mặc niệm không đói không đói không đói, cuối cùng vì sợ Diệp Tiễn đột nhiên quay về, phát hiện bên dưới sofa có ánh sáng, cho nên đã đi ngủ sớm, nằm ở trong ổ chăn ấm áp của mình, Thư Tầm đói bụng dần dần chìm vào mộng đẹp.

Kết quả, rạng sáng ngày hôm sau Diệp Tiễn cũng không có quay về, Thư Tầm tức khắc đưa ra phán đoán không tốt, chủ nhân nhà này có phải rời nhà đi một thời gian dài nữa không? Thư Tầm lập tức nắm tóc, suy nghĩ bản thân trước đây vì sao không dũng cảm đứng ra? Cuối cùng lại lần nữa lâm vào khốn cảnh.

Cả ngày trôi qua, Diệp Tiễn cũng không có trở lại, Thư Tầm đói đến đầu choáng mắt hoa cuối cùng lựa chọn chạy về hướng bể cả, ngoài ra cũng chọn một con cá lớn hơn mình gấp ba lần, sau đó thuần thục khiêng cá chạy lộc cộc vào trong bếp.

Sau khi ăn no, Thư Tầm lại tiếp tục trầm mê vào trong internet, bé có thể cảm giác loáng thoáng, thần thức cùng tinh thần lực có điểm chung nào đó, nhưng mà cấp bậc của thần thức còn muốn cao hơn tinh thần lực, nếu như thao tác thuần thục thích hợp, thì có thể dạo quanh bên trong mạng ảo, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không chủ động công kích.

Thư Tầm ý chí chiến đấu sục sôi không ngừng tìm kiếm phương pháp, thậm chí bé còn cảm thấy, thêm vài ngày nữa bé nhất định sẽ tìm được giải pháp, tạo ra một thân phận cho chính mình, hơn nữa sau hai ngày bé có thể tiếp tục sử dụng khoang dinh dưỡng tiến hành tham gia trò chơi chân thật, tạm thời có thể giải quyết nguy cơ lương thực.

Tuy nhiên lần này Thư Tầm đã mắc phải một sai lầm, bởi vì bữa tối đêm nay, Diệp Tiễn đã trở lại, mang theo một thân lạnh băng mặt không biểu tình bước vào nhà, một giây kia, Thư Tầm đang ngủ ở dưới sofa nhanh chóng tỉnh giấc, nhìn Diệp Tiễn một đôi chân to bước về phía thư phòng, lúc sau chờ Diệp Tiễn bước chân dài ra khỏi thư phòng, Thư Tầm mới nhận thấy bản thân mình xong rồi!

Quả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1x1