Chương 13: Chúng ta thử xem sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Martin đợi trong phòng khách suốt tám trăm năm mà vẫn không thấy bóng dáng của Inou xuất hiện. Cuối cùng, sự kiên nhẫn của hắn đi đến giới hạn. Hắn dùng thang máy đi lên trên và gõ mạnh vào cửa phòng anh.

"Cậu xong chưa?"

"Đến đây đến đây!" Inou mở cửa, tinh thần sảng khoái. "Chúng ta đi thôi."

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của hai người bọn họ đã hoà hợp hơn rất nhiều. Martin thản nhiên đề cập rằng anh có thể đưa hắn đi tắm nắng, còn Inou thì hào hứng nói rằng anh muốn đi công viên giải trí.

Mặc dù Martin không biết sẽ có gì thú vị khi hai chàng trai trẻ năng động ở độ tuổi cuối ba mươi cùng đến công viên giải trí, nhưng hắn không thể chống lại việc Inou ngày nào cũng hành động như một đứa trẻ hư hỏng nên cuối cùng hắn quyết định thoả hiệp dẫn Inou đi dựa trên hạnh phúc của đương sự.

Inou đẩy Martin xuống lầu, đang định đi ra ngoài thì Martin đột nhiên nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi.

"Mô tả cho tôi biết, hôm nay cậu mặc cái gì?"

Vẻ mặt Inou hết sức nghiêm túc, lập tức đáp.

"Áo xám quần đen!"

"Thật?"

Martin cười khẩy, lấy thiết bị đầu cuối cá nhân ra, dùng điều khiển bằng giọng nói để gọi Seri ra nhận dạng màu sắc và quét nó trên người Inou - âm thanh điện tử tàn nhẫn tiết lộ sự thật rằng anh đang mặc chiếc quần màu xanh huỳnh quang.

"..."

"Đi thay một bộ bình thường đi. Tổ chức không chủ trương mặc quần áo kỳ lạ." Martin mỉm cười nói. "Vớ vẩn."

Inou bất mãn hừ một tiếng, chạy lên lầu thay quần áo rồi quay lại, đẩy xe lăn, ủ rũ báo cáo.

"Tôi thay rồi."

Martin đưa tay đè bánh xe lăn lại.

"Đổi thành gì thế?"

Inou đơn giản nắm lấy tay hắn, chạm vào cơ thể mình.

"Áo len màu xám có cỏi. Họa tiết ở giữa là hình thêu sư tử. Ngài có cảm nhận được chất liệu của nó không? Còn đây là quần bó, màu đen thuần khiết."

Tay Martin bị ép chạm vào bắp đùi săn chắc của anh, hắn cảm thấy hơi ngứa ngáy, vội vàng thu lại, ho khan nói.

"Được rồi, đi thôi."

Inou vui vẻ mở cửa, bước chân nhanh nhẹn như sắp bay lên trời. Trên mặt anh lộ ra nụ cười kiêu ngạo, mang theo một tia vui mừng nổi loạn, giống như một đứa trẻ thành công trong một trò đùa.

Anh dán một bông hoa lớn màu đỏ ở phía sau mông, một phiên bản phóng to của loại hoa mà giáo viên mẫu giáo thường thưởng cho trẻ em mỗi cuối tuần.

Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường đầy nắng của buổi chiều mùa thu cách khu ổ chuột không xa, Inou chỉ mất nửa giờ để đi bộ tới đó mà khi anh không nhìn ngó xung quanh.

Trên đường đi, Martin chọn ra một vài điều thú vị trong quân đội và kể cho anh nghe, khiến Inou cứ cười khúc khích. Martin vốn không phải là một nhân vật mắc chứng tự kỷ nhiều lắm, hắn trông hơi lạnh lùng, thế sau khi làm quen với mọi người, hắn sẽ là kiểu người khá vui vẻ và không hề khiến bất kỳ ai cảm thấy hắn khó hòa đồng.

Hai người đến khu vui chơi sau một nói cười, Inou lại đột nhiên biến mất. Một lúc sau, anh xuất hiện và một viên kẹo dẻo vào tay Martin rồi kéo hắn cùng ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường.

"Ngài mau ăn đi, một xíu nữa thôi nó sẽ tan chảy đó."

"Mệt."

"Đừng mệt, tôi đã mời ngài vị chanh và muối biển." Inou mỉm cười rồi cắn một miếng kẹo dẻo loại đắt tiền nhất trên tay, được pha trộn bởi nhiều loại hương vị trái cây và được mệnh danh là phong cách nhiệt đới đỉnh cao phiên bản Anh, hơi hài lòng.

Thực ra anh chưa đến công viên giải trí được mấy lần. Mỗi lần đi cùng với Leia, anh đều đứng nhìn từ bên dưới. Thậm chí, anh còn không dám cười tươi khi được ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ. Anh không thể ăn kẹo dẻo vì sau đó trong miệng sẽ dính đầy bột nhão, trông rất khó coi. Bây giờ lớn rồi, có cơ hội bù đắp cho tuổi thơ của mình, nói ra cũng không biết là nên vui hay nên buồn.

Nhắc mới nhớ, tuổi thơ của anh thực sự rất nhàm chán, anh phải tuân thủ mọi lịch trình và các quy tắc được đề ra một cách hoàn hảo, anh không được mắc một sai lầm nào và đương nhiên anh không hề có chút niềm vui cá nhân nào cả. Bây giờ nghĩ lại, anh có cảm giác như đã cách thời điểm đó mấy đời, và anh tự hỏi không biết làm thế nào mà mình có thể sống sót bước qua khỏi những năm tháng đó.

Martin nghi ngờ cắn một miếng kẹo dẻo trong tay, phát hiện ra nó thực sự có vị mặn và ngọt. Hắn miễn cưỡng cắn thêm hai miếng nữa để thể hiện sự uy nghiêm của mình, thế nhưng cũng không dành được bao nhiêu sự để tâm đến từ Inou.

Sau khi ăn kẹo dẻo, anh trực tiếp đi tàu lượn siêu tốc, bỏ lại Martin dưới bóng cây trong tầm mắt.

Martin thì hoàn toàn không cần phải lo lắng về việc Inou có thể nào mất tích hay không. Anh ấy hú lên trên tàu lượn siêu tốc, âm thanh phát ra nghe còn mạnh mẽ hơn một cậu bé Omega bảy tuổi. Thật khó để Martin không cảm nhận được sự hiện diện của anh lúc ấy. Thoạt đầu, hắn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng sau đó có lẽ là vì Inou đã cười rất vui vẻ, vậy nên dường như hắn cũng bị lây nhiễm bởi niềm hạnh phúc của Inou, quen cửa quen nẻo cúi đầu liếm vào chiếc kẹo dẻo đã tan một nửa trên tay.

Martin nghĩ: Quên đi, mình chỉ đưa anh ta đi chơi để thư giãn, chỉ làm anh ấy vui thôi.

Hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đang nhai miếng cuối cùng còn sót lại của kẹo dẻo, hắn đột nhiên cảm thấy cả thân mình đang rơi vào một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của ai đó. Hắn bình tĩnh nín thở, cảm giác nhức nhối khi không thể nhìn thấy càng mạnh mẽ hơn, khiến toàn thân hắn thấy râm ran khó chịu.

Martin nhai xong miếng kẹo một cách chậm rãi, vỗ nhẹ phần cặn trên tay rồi đưa tay xuống bánh xe, hành động tự nhiên như thể hắn vừa cảm thấy ánh nắng chói chang nóng nực quá, định rẽ xe lăn vào nơi râm mát phía trước. Hắn đẩy vài cái, chạm vào máy nhắn tin giấu bên trong. Chiếc tai nghe vô hình giấu trong tai tự động kết nối với kênh liên lạc của Nightingale.

"Có người đang theo dõi tôi."

Nightingale sửng sốt.

"Cái gì?! Lão đại, chờ đã!!! Tôi sẽ đi cứu ngài ngay!!!"

"Đừng manh động." Martin khẽ mắng." Người bị theo dõi không nhất định là tôi, có thể là họ đang theo dõi Inou. Họ cho rằng tôi không nhìn thấy nên chắc chắn sẽ không quá bí mật. Chỉ cần phái hai người tới điều tra là được."

Nightingale gần như là đáp lại ngay lập tức, liên lạc bị cắt đứt, Martin buông tay ra, duỗi thẳng, rồi uể oải tựa vào xe lăn. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, như đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ ở công viên giải trí buổi chiều, nhưng không ai để ý thấy mí mắt hắn đột ngột chớp mạnh và tiếng hắn nghiến răng liên tục.

Nửa giờ sau, Inou xuống khỏi máy chơi gane, hào hứng quay lại chỗ Martin, đưa cho hắn một chai nước khoáng, theo như thường lệ mà quan tâm hắn, tựa hồ rốt cục nhớ ra hắn cũng là một người giống anh.

"Này, ngài có thấy chán không?

"Không sao." Giọng nói trầm trầm của Martin nghe rất nghiến răng.

"Sao lại gắn một bông hoa màu đỏ lên đó?!"

Inou kinh ngạc.

"Ngài thấy?"

Martin trả lời một cách dứt khoát.

"Tôi vừa hỏi người bán kẹo dẻo, người ta rất có ấn tượng với cậu."

Thực tế là hai người đàn ông vừa được cử đến theo chỉ đạo của hắn đang cười nghiêng ngả trong tai nghe.

Inou thấy sự tình đã bị bại lộ, lập tức ngượng ngùng đáp.

"Tôi đem nó gỡ ra được chưa, ngài đừng tức giận."

Vừa nói anh vừa chạm vào mông mình, một tiếng xoạt theo đó phát ra, Inou đem tháo bông hoa giấy xuống vò nát rồi vo tròn lại như một quả bóng ném vào thùng rác.

Martin cảm thấy giọng điệu của người kia có vẻ vô cùng oan ức, vừa tức giận lại vừa buồn cười, giống hệt như tình cảnh của một ông bố già đang nuôi con nhỏ.

"Không, cậu cứ thích phải ăn mặc sặc sỡ như vậy à?"

"..."

Inou không nói gì, chỉ dùng đầu ngón chân chà xát mặt đất đầy cát, cúi đầu nhìn những viên sỏi do bị mũi giày của mình cạy phải mà bắn ra xa xa.

"Nói chuyện." Martin giận dữ. "Tôi không thấy được."

Inou hơi cúi người nắm lấy tay hắn, nói với giọng điệu có vẻ yếu ớt nhưng thực ra lại rất gian xảo.

"Tôi sai rồi, tôi xin lỗi."

Martin vốn muốn hỏi anh đang nghĩ gì, nhưng bây giờ lại không thể hỏi, chịu chết xua tay, bảo anh muốn đi đâu đó vui vẻ thì đi.

Inou ngồi bên cạnh hắn uống hai ngụm nước, sau khi nghỉ ngơi một lúc, sức lực hoàn toàn hồi sinh lại như ban đầu thì lại tiếp tục nóng lòng muốn kéo Martin đến thám hiểm nhà ma.

"Tôi đã hỏi nhân viên rồi, họ nói có thể đẩy cả xe lăn vào! Chơi mà không nhìn thấy gì hết chắc sẽ rất thú vị. Nữ quỷ đưa tay kéo chân ngài, ngài cũng chạy không được, ha ha..."

Martin thầm nghĩ nếu người của gia tộc Công tước nhỡ may có sai người đến đâm hai đứa ngốc bọn họ trong ngôi nhà ma này thì dù thịt có thối rữa xương có mục nát chắc cũng không ai phát hiện ra mất.

Sau đó đúbg như những gì hắn đang dự đoán, báo cáo phát ra từ tai nghe cho biết kẻ theo dõi bọn họ không phải dân chuyên nghiệp. Đám người đó không thể thoát khỏi sự phát hiện của hệ thống chống theo dõi của các chiến binh quân đội đã được huấn luyện nhiều năm. Điều duy nhất còn lại phải chú ý tới là theo dõi địa điểm kế tiếp mà bọn chúng sau khi rời đi là ở đâu. Martin thả lỏng tinh thần, thản nhiên nói.

"Tôi không đi, tôi sợ ma. Ngoài nhà ma ra, cậu còn muốn chơi gì nữa không?"

Inou có chút thất vọng.

"Tôi chỉ muốn chơi trò gì đó cùng ngài thôi..."

Martin nghe được trong giọng nói của anh có sự mong đợi sâu xa, không khỏi dỗ dành .

"Chờ chân tôi lành chúng ta sẽ quay lại."

Khóe môi Inou cong lên thành một nụ cười nhẹ, lại có chút buồn bã, ôn nhu đáp lậu một tiếng được rồi. Sau đó, anh lại chạy ra ngoài và chơi một mình như bình thường trong suốt gần hai tiếng đồng hồ.

Khi mặt trời lặn và ban quản lý công viên thông báo chuẩn bị đóng cửa để dọn dẹp bằng loa, Inou mới miễn cưỡng chạy trở về và ném một quả bóng bông khổng lồ màu nâu nhạt cho Martin. Mặt đổ đầy mồ hôi, đẩy xe lăn của Martin.

"Bên kia có cuộc thi bắn súng, tôi đã thắng được một con gấu nhỏ, tặng ngài. Chúng ta về nhà thôi."

Martin vừa tỉnh dậy sau một lúc chợp mặt nghỉ ngơi, hắn bất lực ôm lấy con gấu, ngơ ngác thêm một lúc nữa mới nhớ ra mình vẫn còn đang ở trong khu vui chơi, bèn hỏi. "Cậu có vui không?"

Inou lớn tiếng trả lời.

"Tôi vui lắm!"

"Hai ngày nay tôi cũng không có việc gì làm, cậu còn muốn đi đâu?"

Inou trầm tư nghiêm túc suy nghĩ.

"Có nhiều lắm."

"Không vội, từ từ nghĩ."

"Được."

Họ bước ra khỏi công viên dưới ánh mặt trời đang lặn và trở về nhà trên con đường khi sáng họ đã đi qua. Đèn đường đều đã đang được thắp sáng, đường phố đông đúc những người dân đang tan làm, Inou cẩn thận đẩy chiếc xe lăn của Martin xuyên qua đám đông, bảo vệ hắn không bị va chạm với bất cứ thứ gì, và hắn thì buộc lòng phải bảo vệ gấu nhỏ dưới sự chỉ đạo của Inou.

Hai người chậm rãi cùng nhau về nhà, ngay khi cửa mở, Martin cảm thấy thế giới quanh mình bỗng trở nên thật thanh tịnh. Inou vươn tay ôm lấy con gấu nhỏ ra khỏi lòng hắn, đặt nó lên ghế sofa rồi quay vào bếp đem cá sơ chế cho vào hấp trong nồi. Khi đã xong xuôi, anh trở lại phòng khách nằm xuống ghế sofa, trống ngực còn đập liên hồi vì cảm giác phấn khích vẫn chưa kịp tan hết.

Thời điểm Martin ra khỏi phòng, hắn mơ hồ vẫn còn nghe thấy tiếng thở dốc của Inou, hắn bất lực bước tới chạm vào anh.

"Không sao chứ?"

"Không sao không sao." Inou nói. "Tôi chỉ đang rất vui mà thôi."

Martin cũng mỉm cười ngồi cùng anh một lúc thì nghe thấy anh khịt khịt mũi, đột nhiên tự hỏi mấy giờ rồi nhảy ra khỏi ghế sofa, đi vào bếp tắt lửa.

Tối nay, Martin sung sướng được thưởng thức một chén súp cá béo ngậy cùng đậu hũ màu trắng sữa, khá là đầy đủ hương vị. Ăn xong, Inou bế theo chú gấu nhỏ lên lầu, đặt nó ngay ngắn cạnh gối đầu. Làm xong, anh quay lại bàn học và nhìn vào ngày được đánh dấu bằng vòng tròn màu đỏ đang càng lúc càng đến gần.

Anh lặng lẽ thở dài rồi buông tay ngã xuống giường.

Ngay khi Martin bước vào phòng hồi sức, hắn đã nghe thấy tiếng Nightingale và những người khác chào hỏi mình, thế nhưng bọn họ đều không giấu được ý cười trong giọng nói.

"...cứ cười nếu các cậu muốn."

Nightingale là người đầu tiên phá tan bầu không khí.

"Thật sự không nhìn được nữa, hahahahahahahahaha, chị dâu mới vui tính quá, hahahahahahaha!"

Martin ngơ ngác.

"Thật sự buồn cười như vậy?"

"Đúng vậy."

Alpha mới vừa được cử đến để bảo vệ hai người họ cười chảy cả nước mắt.

"Tôi chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. Lão đại, khi nào nhìn thấy ngài nhất định phải xem nhé, hahahahahaha!"

Bọn họ cười điên cuồng đến nỗi Martin cũng cảm thấy mình hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một bông hoa lớn màu đỏ ịn trên mông Inou, khiến hắn cuối cùng cũng không nhịn được cười. Tuy nhiên, hắn chỉ một tiếng rồi lại ngay lập tức nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Logan, gửi một bản sao ảnh đến thiết bị đầu cuối của tôi, sau đó xóa bản gốc và không được phép giữ lại."

Alpha tên Logan lập tức xị mặt, cuối cùng phải miễn cưỡng xóa đi bức ảnh trước sức uy quá lớn của Martin. Martin lúc này mới hài lòng, chuyển sang bàn bạc công việc.

"Việc điều tra kẻ bám đuôi thế nào rồi?"

Nightingale cũng nén cười, nghiêm túc báo cáo.

"Hắn ta là Beta. Tôi đã đi theo hắn ba ngày và phát hiện ra hắn sống trong một căn nhà thuê tập thể ở thành phố. Mỗi ngày, hắn đều ra ngoài lúc sáu giờ sáng và làm công việc dọn dẹp ở khu dân cư. Ngoài ra, chúng tôi đã kiểm tra và phát hiện ra công ty bất động sản mà hắn đang làm việc thuộc sở hữu của gia tộc Công tước Korsi."

"Còn một điều nữa, người chúng ta phái đi theo dõi gia tộc Korsi đã chụp được một bức ảnh của một người có đôi mắt đỏ hoe bước vào biệt thự của bọn họ. Nhưng khoảng cách chụp quá xa, rất khó để phân biệt đó là Omega hay là cái gì khác, nhưng bức ảnh cho thấy người đó thật sự có đôi mắt màu đỏ, hoàn toàn không phải màu mắt tự nhiên."

Martin lập tức đáp.

"Gửi bức ảnh này cho Gray để ông ấy thông báo cho quân đoàn của chúng ta phải cảnh đề cao cảnh giác hơn khi đi tuần tra. Trong hai năm qua, bọn dị nhân rất ít khi vượt qua quanh ranh giới của các tinh cầu. Cũng có thể bọn chúng đang lên kế hoạch cho một cuộc tập kích mới. Còn nữa, điều động thêm người của quân đoàn để đảm bảo chúng ta có thể một lưới tóm trọn cả gia tộc Korsi ngay lập tức, lần này phải có được bằng chứng xác thực."

Mọi người đều có vẻ nghiêm túc. Hai năm trước, nhóm người dị nhân đột nhiên rút lui về lãnh địa của chính họ như thể họ đã hoàn toàn đầu hàng và khuất phục.

Liên Bang cũng vì đó mà càng ngày càng trở nên vô tổ chức và bắt đầu tập trung vào việc cải cách quyền lực. Họ đẩy mạnh xem xét liệu có nên mở rộng phương pháp để cho Alpha có thể lấy thêm điểm chiến công, thúc đẩy Alpha tham gia bộ máy nhà nước, ngoài ra còn có những lời kêu gọi Hủy bỏ hệ thống tính điểm thành tích và bãi bỏ Đạo luật Phân bổ Omega. Ngay cả bộ quân sự cũng đã bắt đầu thảo luận về việc có nên bãi bỏ một phần đồn trú của Silver Cross hay không.

Tuy nhiên, Martin đã đóng quân tại Silver Cross gần mười năm và tin rằng dựa vào hiểu biết của mình về dị nhân, họ sẽ không bao giờ chấp nhận bỏ cuộc và sớm thôi sẽ sẵn sàng để quay trở lại. Nếu bây giờ tình hình cứ tiếp tục lỏng lẻo như vậy thì lúc đó sẽ quá muộn để đối kháng. Hắn luôn coi tất cả cấp dưới của mình như anh em và không muốn thấy họ phải hy sinh bất kỳ điều gì không đáng có.

Nightingale cúi đầu nói đồng ý, đồng thời sử dụng kênh mã hóa để gửi tin nhắn đến tổng bộ quân đoàn Silver Cross.

Sau đó, Martin đã đến gặp bác sĩ để tiến hành xoa bóp bảo trì cơ bắp, bác sĩ đã khéo léo tuyên bố rằng tình trạng cơ bắp của hắn không mấy khả quan và nếu các kết nối thần kinh cứ tiếp tục như trước không thể tự sửa chữa được thì chắc chắn hắn cũng không còn cơ hội nào để trở lại trạng thái đỉnh cao trước khi bị chấn thương nữa.

Martin vẫn giữ im lặng. Cuối cùng, vị bác sĩ chỉ đành thở dài bất lực và giao lại hắn cho Nightingale để đưa người ra ngoài. Khi xe lăn chuẩn bị lăn ra khỏi hành lang, Nightingale đột nhiên nói.

"Lão đại, bây giờ trông ngài thực sự vui vẻ hơn trước rất nhiều. Logan và tôi cũng thấy rất vui."

Martin sửng sốt.

"Trước đây tôi không vậy sao?"

"Ngài vốn là ngươi nghiêm nghị." Nightingale chân thành đáp.

"Đặc biệt là sau vụ va chạm... Đã lâu rồi tôi không thấy ngài cười như thế này."

"...Vậy à?"

Hắn không biết mình đang hỏi Nightingale hay chính mình. Có vẻ như cuộc sống đã thực sự thay đổi đáng kể kể từ khi Inou đến. Hắn không thể giải thích tại sao nhưng thực sự đúng là như vậy. Mỗi khi nghĩ đến Inou, hắn cảm thấy có chút hạnh phúc không tả xiết dù trong đầu vẫn vì một số chuyện mà thấy rất đau.

Hắn trầm ngâm trở về nhà, khi mở cửa ra, hắn nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong đột nhiên dừng lại.

Siegel đứng dậy khỏi ghế sofa và thân mật chào hỏi.

"Ngài Martin, tôi là Siegel, cai ngục ở York. Lần trước tôi là người đã đưa Inou đến đây. Không biết ngài có còn nhớ tôi không. Hôm nay tôi đến đây để xem xét tình hình của cậu ấy."

Martin khẽ gật đầu.

"Tôi nhớ, mời ngồi."

Siegel ngồi tựa lưng vào ghế sofa, Inou bước tới và đẩy chiếc xe lăn của hắn đến đối diện với Siegel, còn anh thì ngồi trên ghế sofa bên cạnh ngay sát cạnh hắn.

Siegel thấy mọi người đều ở đây, không nói nhiều lời vô nghĩa nữa.

"Thưa ngài, sau khi Inou được gả cho ngài, không có vi phạm gì tỉ như tự ý đi ra ngoài mà không được phép, đúng không?"

Martin trịnh trọng đáp.

"Không. Tôi đã ra ngoài ba lần, đến bệnh viện, thủy cung và khu vui chơi. Tôi đã ký tất cả các báo cáo tương ứng."

"Được rồi. Các báo cáo chuyển động được ghi chép ở đây đều phù hợp với phân tích của vòng tay giám sát." Siegel nói. "Inou có biểu hiện tấn công hay có xu hướng phạm tội không? Nếu đang bị đe dọa, ngài có thể báo cáo cho tôi ngay bây giờ. Chính phủ Liên Bang chắc chắn sẽ bảo vệ sự an toàn cá nhân của mọi công dân."

"Không." Martin dừng lại và nói. "Cậu ấy rất tốt."

Cậu cai ngục Siegel nghiêm túc điền vào bản báo cáo khám xét. Cậu ta lần lượt hỏi một số câu hỏi thông thường và Martin cũng phối hợp trả lời từng câu một. Cuối cùng, Siegel đóng tập hồ sơ lại, có chút lo lắng liếc nhìn Inou rồi nói.

"Theo như giám sát nồng độ pheromone thông qua các tế bào trong cơ thể của Inou trên vòng tay, hình như hai người vẫn chưa trải qua quá trình đánh dấu cuối cùng thì phải..."

Martin hơi ngập ngừng.

"...Sao thế?"

Inou vốn dĩ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa nghe thấy hắn hỏi vậy, đôi mắt anh đột nhiên mở to.

"Đừng――"

Siegel không khỏi nhíu mày.

"Inou hẳn là sẽ sớm bước vào thời kỳ động dục thôi. Nếu sau khi kỳ động dục kết thúc mà hai người vẫn không hoàn thành lần đánh dấu cuối cùng, nhà tù sẽ cho rằng hai người các ngài đang vi phạm khế ước hôn nhân. Đây là tội rất nghiêm trọng, và đương nhiên sẽ bị trừng phạt. Đầu tiên là việc cưỡng chế ly hôn, sau đó ngài Martin có thể sẽ phải nộp một khoản tiền phạt nhỏ vì nếu xét đến tình trạng thể chất của ngài thì mức phạt sẽ không mấy đáng kể, ngài không cần lo lắng. Inou sẽ bị đưa về nhà tù để tiếp tục chấp hành án." Siegel liếc nhìn Inou với vẻ không mấy hài lòng. "Ngài Martin đây là vẫn chưa biết thật sao? Đáng lẽ tôi phải nhắc lại điều này cho ngài khi để ngài ký vào tờ thông tin, nhưng vì trên xe hộ tống Inou đã nói với tôi rằng anh ấy muốn đích thân được nói với ngài điều này và yêu cầu tôi không cần nói cho ngài nữa. Chuyện này là lỗi của tôi. May là bây giờ vẫn chưa muộn."

Nhìn vẻ mặt của Inou, Siegel liền biết rằng anh ấy có lẽ không nói gì cả và tính dấu nhẹm hết mọi chuyện, vậy nhưng Seigel nghĩ mình cũng sẽ không can dự vào chuyện của bọn họ, thế nên đứng dậy và chuẩn bị ra về.

"Chúc hai người một cuộc sống vui vẻ."

Inou mím mím môi đứng dậy tiễn Siegel ra ngoài, sau đó đóng cửa lại và trở về ngồi cạnh Martin.

Martin bị tin tức này làm cho đầu óc không kịp tiêu hóa, nhất thời lâm vào hỗn loạn, bầu không khí khá im lặng. Mãi một lúc lâu sau, Inou mới bình tĩnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo