Chương 21: 588

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Drake đứng trong góc tường với khuôn mặt tái nhợt. Một cái cây đóng băng vẫn còn ở giai đoạn đang sinh trưởng không ngừng rung chuyển bởi gió buốt, lay động đập vào vai Drake, khiến khuôn mặt hắn trông càng thêm băng giá.

Vài người lính Alpha trẻ tuổi đứng trước mặt hắn với vẻ mặt sợ hãi không dám nói gì. Quân đoàn trưởng Drake yêu cầu họ trông chừng Inou, vậy mà họ chỉ vừa mới đổi ca, Inou đã thoắt cái nhảy qua tường và bỏ chạy.

Với bức tường cao như vậy, không ai có thể ngờ rằng Inou, một Omega đang mang theo đứa con trong bụng, lại có thể trèo ra ngoài.

Drake nhìn cái cây với vẻ mặt buồn bã, trèo lên bằng cách giẫm lên thân cây, bước lên tường vài bước.

Hắn nhìn quanh với chiếc kính viễn vọng nhỏ treo trên cổ nhưng hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng người kia. Hắn nhảy xuống khỏi tường, cơn tức giận trong bụng cứ liên tục dâng lên, cuối cùng bất lực nói.

"Quên đi... thông báo cho toàn đội chuẩn bị toàn lực tấn công."

Hắn không thể trách những người lính trẻ tuổi này. Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ việc đồng chí Inou nhà mình ngoài khả năng leo cây và trèo tường là thứ mà anh ấy đã luyện tập từ khi còn nhỏ ra thì chẳng giỏi cái gì khác. Inou về phương diện này chắc chắn không thua kém gì hắn.

Không biết chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nào đã nhất quyết biến bức tường thành hình vuông và bao bọc cái cây bất hạnh này. Hắn chỉ có thể chiu chết nói đó là ý trời.

Ý định ban đầu của Drake là trước tiên phải ổn định tâm trạng của Inou và chăm sóc thật tốt Inou trong suốt thai kỳ. Dù sao mục đích của Drake và Inou đến đây đều là để trả thù cho Leia, và vì giữa họ không có mâu thuẫn lặt vặt nên hắn nghĩ họ có thể giải quyết bắt đầu từ những vấn đề quan trọng của căn cứ trước, sau đó cùng ngồi xuống và bình tĩnh nói về Martin sau khi báo thù xong.

Vậy nhưng nếu bây giờ, Inou cứ thế bỏ chạy, hắn sẽ gặp rắc rối lớn trong chính kế hoạch của mình. Hắn không thể đảm bảo sự an toàn của Inou nếu có chuyện gì xảy ra.

Càng nghĩ, trong lòng Drake càng tràn ngập sự tức giận không nguôi, liền triệu tập mọi người họp khẩn cấp. Hắn không thể để Inou xảy ra chuyện gì, không chỉ vì Inou là vợ anh mà còn vì đối với gia tộc Công tước Korsi, Inou là người duy nhất được chính Ivan tự tay mình cấy ghép gien cải tiến. Thí nghiệm đó thực tế đã được hoàn thành cách đây 28 năm và Inou là đối tượng thí nghiệm hoàn hảo, gần như không xảy ra bất kỳ phản ứng phụ nào. Sự tồn tại của Inou có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với cả Liên Bang và chủng người dị nhân, đương nhiên họ đều cần bắt sống được anh ây.

Quân đoàn Silver Cross chỉ vội vàng thông báo cho Gray và Chủ tịch Hội đồng về trận chiến này, ngoài ra thì hoàn toàn không có thủ tục chính thức được chấp thuận cả. Nếu để mất Inou tại đây, khi trở về hắn sẽ không có cách nào giải thích được. Tuy nhiên, trong quá trình diễn ra cuộc họp, Robert từ bộ phận kỹ thuật đã xông thẳng vào, chỉ chỉ bộ não quang học của mình và run rẩy báo cáo.

"Lão đại... Ngài nhìn kìa...!" Màn hình não quang học bị tuyết trắng bao phủ, camera hướng về phía cổng được luyện từ sắt đen. "Chị dâu... trước khi đi chị dâu nói muốn... mượn mắt điện tử của tôi để xem."

Robert, người thường không thể phát âm tên của mình vì nói lắp, và thường bị mọi người gọi bằng biệt danh là " Cà Rốt Nhỏ," nói với giọng run rẩy.

"Nó... Nó là mắt điện tử của tôi."

Drake gần như ngay lập tức hiểu ý định mà Inou đang cố gắng làm là gì. Hắn dùng bàn tay mình vuốt qua trên mặt một cách nặng nặng nề và đưa ra quyết định dứt khoát.

"Ngừng mọi hành động. Tiếp tục chờ đợi. Bộ phận kỹ thuật đang chuẩn bị xây dựng bản vẽ ba chiều của căn cứ địch. Nightingale, thông báo cho "White Eagle", lập tức hành động."

Inou lấy nửa chai rượu nhỏ còn sót lại một chút từ trong túi ra rồi ngập ngừng nhìn nó. Anh đã mua chai rượu này ở thị trấn cuối cùng trước khi vào bước vào khu rừng băng giá để uống, củng cố sự gan dạ của mình khi chuẩn bị tiến vào căn cứ. Nhưng bây giờ chỉ còn lại non nửa số rượu, anh thật không biết liệu nó có đủ để làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng mình bây giờ hay không.

Inou thực sự rất sợ hãi, dù sao thì anh cũng chỉ là một Omega. Không giống như Alpha, bọn họ được sinh ra và định sẽ là một chiến binh vừa có trí tuệ vừa có lòng dũng cảm. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ đứng ở đây. Nhưng lời thú nhận của anh với Drake khiến anh lại cảm thấy nhẹ nhõm và không thể ở lại đó được nữa.

Niềm khao khát được gặp lại Martin đã vượt qua nỗi sợ hãi của anh, và mọi nỗ lực anh thực hiện ở đây sẽ trở thành nền tảng cho hạnh phúc trong tương lai. Inou không khỏi mỉm cười khi nghĩ đến điều này, cơ thể anh bỗng chốc cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Anh dứt khoát ném nửa chai rượu đi, dùng tay đập mạnh vào cánh cửa sắt trước mặt, phát ra âm thanh ăn mòn trầm đục, máy quét trên cao dò qua quét lại anh một lúc, cũng không để anh phải đợi bao lâu, cánh cửa sắt nhanh chóng mở ra, vài người lạ mặt mặc đồ đen như đã được thông báo từ trước theo đó bước ra, trực tiếp đưa anh đi vào sâu trong căn cứ.

Inou quan sát xung quanh căn cứ khi anh đang dần dần tiến vào.

Nó là một thiết kế hình mái vòm, tổng thể có thể nói là nó đang bao phủ một khu vực cực kỳ rộng lớn và được chia thành ba tầng: trên, giữa và dưới. Có rất nhiều người lạ mặt mặc đồ trắng bước vào bên trong, từ trẻ nhỏ đến trung niên, lứa tuổi nào cũng có. Mọi người đều đeo gông cùm dài và mắt họ đều đỏ lên một cách kỳ lạ. Inou biết rằng họ chắc hẳn đều là đối tượng thí nghiệm, và vì ca phẫu thuật cấy ghép chưa hoàn thiện nên họ không thể nào kiểm soát được ý thức của mình. Họ chỉ có thể sống sót trong trạng thái này đến hết đời.

Trong căn cứ này rõ ràng có sự phân biệt giữa hai màu trắng đen. Tất cả các đối tượng không thuộc phạm vi thí nghiệm đều sẽ mặc đồ đen.

Inou sau đó được giao cho một chiếc áo choàng trắng tinh. Loại vải thô ráp đến mức chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến ngón tay anh thấy châm chích và đau nhức. Thật khó để tưởng tượng rằng còn có người ở thời đại này vẫn mặc loại quần áo làm từ chất liệu thô sơ như vậy. 

Anh lặng lẽ cởi chiếc áo khoác dày cộm dính đầy vết máu xanh nhạt và nhiều vết bẩn thỉu khác, để lộ ra thi thể quấn đầy băng vải thô sơ - mặc dù vị bác sĩ quân y đã quấn chúng rất kỹ lưỡng cho anh, thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, anh chọn cách xé chúng ra tơi tả trước khi lên đường đến đây.

Tên lính giám sát nhìn nhìn thấy anh, liền cười đểu mấy tiếng.

"Bị băng thú cắn phải không?"

Inou mặt điếc tai ngơ, chậm rãi khoác lên chiếc áo choàng trắng của căn cứ, giả vờ vô tình mà cố ý nhét con mắt điện tử trong lòng bàn tay vào cổ tay áo, xách chiếc túi vải rách của mình tiếp tục tiến về phía trước cùng những người mặc đồ đen dẫn đầu.

Họ đi thang máy tiến thẳng lên tầng ba và đi qua một loạt các hành lang dài dẫn đến khu vực thí nghiệm. Nơi này rõ ràng so với bên dưới vắng vẻ hơn nhiều, tất cả các cửa đều đóng chặt, có rất nhiều người lạ nằm trên bàn mổ sau bức tường kính, yên tĩnh đến mức dường có thể nhầm lẫn như họ đã ngủ quên.

Đột nhiên, phòng thí nghiệm trước mặt Inou trở nên ầm ĩ hẳn, một đối tượng thí nghiệm tỉnh dậy, hét lên đau đớn với đôi mắt đỏ hoe, giãy giụa mạnh mẽ tới mức suýt là anh ta đã thoát khỏi dây đai an toàn.

Một số nhà nghiên cứu mặc đồ đen ngay sau đó lập tức bước vào và giữ anh ta lại, nhặt một mũi tiêm nằm gần đó và đâm vào cánh tay anh ta. Khi chất lỏng trong suốt biến mất hoàn toàn khỏi ống tiêm, sự vùng vẫy của đối tượng dần dần nhẹ hơn, tình hình cũng bớt căng thẳng hơn và Inou trơ mắt nhìn anh ta lặng lẽ ngã xuống giường, với đôi mắt tròn và đỏ hoe vẫn còn đang mở.

Đôi đồng tử đỏ ngầu và vẻ ngoài hung dữ của người đó đã in sâu vào lòng Inou. Anh im lặng lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục đi theo đám vệ binh về phía trước.

Inou được đưa vào một phòng thí nghiệm sâu trong khu thí nghiệm, rõ ràng là sang trọng hơn nhiều so với các phòng bên ngoài. Bóng dáng cao lớn quen thuộc mà đã lâu không gặp đang đứng trước bàn thí nghiệm, tự hỏi không biết ông ta đang mày mò cái gì.

Inou ngay sau đó bị trói bằng dây kép vào ghế thí nghiệm nằm ở một bên mà không có bất kỳ lời giải thích nào từ đám vệ binh. Sau khi họ rút lui, Victor mới chậm rãi quay người lại, mỉm cười ôn hòa.

"Inou của cha, đã lâu không gặp."

Inou lạnh lùng đáp.

"Ông không phải Ivan."

"Nhưng tôi không phải Victor." Victor không hề tức giận như anh tưởng tượng, ngược lại lại nghiêng đầu lộ ra một nụ cười phấn khích kỳ lạ. "Khả năng bắt chước hình thái và thay đổi chức năng trong cơ thể chỉ có thể sử dụng được trong cơ thể tôi suốt cả đời. Một khi đã trở thành Ivan, tôi sẽ không bao giờ có thể thay đổi về là mình được nữa."

Inou cười khẩy, trông châm biếm hết sức, anh cũng không thèm để ý đến ông ta. Victor liền cười đáp lại.

"Rừng băng hẳn là không dễ đi qua phải không? Những chiến binh mạnh nhất mà chúng tôi bồi dưỡng hàng năm sẽ được đưa đến đó trong ba tuần. Nếu còn sống trở về, bọn chúng sẽ có vinh dự được đến chiến trường và cống hiến cuộc đời mình cho việc làm trẻ hóa chủng tộc. Vậy nhưng theo thống kê, chỉ có chưa đến một phần mười trong số đó có thể quay trở lại. Cậu rất mạnh mẽ, nhờ vào cơ thể thí nghiệm do Ivan cấy vào."

Inou không tiếng động lặng lẽ nhìn ông. Victor lại cười.

"Sao cậu thấy tôi lại vẫn bình tĩnh như vậy? Cậu đến tận đây, không phải là vì muốn hỏi tôi một chuyện sao?" Đôi mắt ẩn sau tròng kính vàng của ông ta sắc bén như dao. "Hay là cậu đã biết hết rồi?"

Inou cười hừ một tiếng trong mũi, như thể cuối cùng cũng hơi có hứng thú, nhìn Victor rồi nói.

"Tôi hỏi, ông nói cho tôi biết không?"

"Đương nhiên."

Victor ngay lập tức đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. Ông ta mỉm cười và lấy ra một ống tiêm mới mở từ quầy thí nghiệm, đặt nó trước mặt anh.

"Nhưng cậu cần phải trả một cái giá nhỏ. Tôi hứa là sẽ công bằng."

Một cây kim dài và dày có màu kim loại được cắm vào cánh tay, dòng máu đỏ róc rách chảy theo ống dài đi vào túi đựng máu. Tầm nhìn của Inou bắt đầu mờ đi trong giây lát. Anh buộc mình phải tỉnh táo và hỏi lên câu hỏi đầu tiên.

"Tại sao?"

Victor tựa hồ cũng đã đoán trước được, bình tĩnh trả lời lại.

"Sau này nếu cậu ngoan ngoãn, tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài nhìn xem đất nước của chúng tôi, xem chúng tôi sinh hoạt khó khăn như thế nào trên mảnh đất cằn cỗi cằn cỗi này. Chờ đến khi thời cơ đến, cậu sẽ hiểu tại sao, đương nhiên, mọi việc chúng tôi làm đều vì một cuộc sống tốt đẹp hơn mà thôi."

Inou lạnh lùng nhìn máu mình chảy ra ngoài, đầy một túi rồi lại đến túi máu thứ hai, hỏi.

"Ông để ý cha tôi từ khi nào?"

"Khi Phòng thí nghiệm sinh học Liên Bang bí mật tuyển dụng các nhà nghiên cứu từ các phòng thí nghiệm sinh học khác nhau để thành lập đội cho Ivan." 

Victor thờ ơ nói. 

"Gien của Omega tương đồng với gien của dị nhân. Nếu thí nghiệm này thành công trên Omega, chỉ với một vài sửa đổi, nó hoàn toàn có thể phù hợp với cơ thể của dị nhân. Chúng tôi nhận ra rằng đây là cơ hội hoàn hảo, có một trên đời. Sau đó, một vị trí được đề xuất trong phòng thí nghiệm sinh học của gia tộc Korsi. Tôi đã vượt qua bài kiểm tra và trở thành trợ lý của Ivan."

Ivan là một người làm việc chăm chỉ đến mức thường xuyên ngủ trong phòng thí nghiệm vào ban đêm, sau bảy năm gắn bó ngày đêm, mọi hành động, thói quen dù là nhỏ nhất của ông đều bị trợ lý nhìn thấy để có thể đồng hành và làm việc cùng. Sau khi Ivan chết, Victor liền bắt chước nó mà không để lại bất kỳ manh mối nào, thậm chí còn giấu được nó với Ellie.

Inou hơi gật đầu, lại hỏi.

"Tại sao lại phóng hỏa?"

Victor có vẻ ngạc nhiên khi anh lại hỏi một câu hỏi ngây thơ và ngu ngốc như vậy. 

"Đương nhiên là để trốn thoát. Nếu như cậu muốn hỏi tôi tại sao lại giết tất cả mọi người, thì phải trách mẹ của cậu. Ellie đã bí mật điều tra tôi, nên bà ấy hay vợ chồng bá tước đều phải chết. Về phần cậu và Leia, lúc đó tôi cũng đã lấy đi toàn bộ dữ liệu thí nghiệm, giữ lại một thân thể sống và trưởng thành cho Liên Bang tiếp tục nghiên cứu làm gì chứ?" 

Ông ta hơi nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười vừa tàn nhẫn lại vừa thích thú. 

"Cậu biết đấy, mỗi một lần giết người, sẽ một sợi dây vô hình được nối với nhau, vậy nên tôi thà đốt hết sợi dây đó, để không ai nhớ đến nó nữa cả. Bây giờ, tôi cũng có thể ngủ yên giấc mỗi đêm rồi. Lúc Korsi cầu xin tôi buông tha cho cậu, lúc đó tôi chỉ cảm thấy nó thật là tên hám sắc ngu si, vậy mà bây giờ nghĩ lại, không ngờ hắn cũng có chút giá trị sử dụng."

Ông bước tới nâng cằm Inou lên, nhìn vẻ đẹp của anh với vẻ ngưỡng mộ.

"Cậu chính là đối tượng thí nghiệm hoàn hảo. Ivan thực sự rất yêu thương cậu, vậy nên ông ta đã tốn rất nhiều thời gian để chỉnh sửa gien sao cho phù hợp với thể chất của cậu, kết quả cuối cùng là giúp cậu có được sức mạnh, còn kiểm soát được nó và hầu như miễn dịch với các tác dụng phụ khác nữa. Đáng tiếc, ngay khi tôi luôn cho rằng cậu vĩnh viễn chỉ là một cái sản phẩm thất bại của Ivan, thì cậu lại giết chết được tiểu Công tước Korsi, lúc ấy tôi mới phát hiện rõ ràng đây là một sản phẩm hoàn mỹ. Chỉ có bà già Omega trong gia tộc Korsi ngu dốt đần độn, ngày nào cũng kêu gào báo thù với tôi." 

Ông ta vừa nói vừa cởi túi đựng máu ra, thay vào một túi khác. 

"Sau khi cậu ra tù được ba tháng, bà ta mới dám đến nói với tôi, hại tôi suýt tức chết... Nhưng may là vẫn chưa muộn."

Inou cảm thấy choáng váng vì mất máu quá nhiều, buộc mình phải hỏi câu cuối cùng.

"Tại sao lại lấy máu của tôi?"

"Trích xuất huyết thanh." Victor hào phóng trả lời. "Như cậu thấy đấy, gien mà tôi thu được mặc dù theo lẽ thường là một sản phẩm hoàn chỉnh, nhưng nó không tương thích với cơ thể của người dân ở đây bởi vì sai sót trong công nghệ nhúng. Khi cậu còn ở trong tù, tôi đã nhờ Eileen lấy vài ống máu của cậu, vậy mà không ngờ huyết thanh của anh có thể trung hòa được tác dụng phụ của đoạn gien này."

Inou do dự, đột nhiên cười yếu ớt.

"Ông muốn trở nên độc lập, vậy mà không nắm vững kỹ năng. Ông là đồ ngu sao?"

Victor nhún vai.

"Ivan đã tiến đến thành công rồi, chúng tôi đợi Liên Bang thành lập quân đội Omega rồi mới giết người, vậy chẳng phải càng ngu hơn sao? Chúng tôi không phải không cho Ivan cơ hội sống sót, nhưng ông ta thà phải hầu tòa rồi bị kết án tử hình cũng không chịu chấp nhận đề nghị hợp tác của chúng tôi. Và cũng không phải là tôi đã không làm gì trong suốt mười chín năm sống thay ông ấy." 

Victor cởi túi lấy máu ra, ném một miếng bông cầm máu cho Inou và yêu cầu anh tự giữ nó lại. 

"Tôi đã đổi hướng nghiên cứu của mình, các chiến binh của tôi không cần phải quá hoàn hảo, họ chỉ cần học cách giải phóng sức mạnh và học cách chiến đấu, vậy nên tôi khá hài lòng với những gì tôi đã làm được cho đến thời điểm hiện tại. Nhóm người tôi tạo ra này không thể tự mình động não được, vậy nhưng chung quy chũng vẫn là những đứa trẻ ngoan ngoãn, cần được chỉ dẫn để hiểu rõ hơn mà thôi."

Ông ta vỗ nhẹ lên vai Inou với vẻ mặt dịu dàng.

"Ngủ đi, và đừng lo, cậu còn có ích lắm, chúng tôi sẽ không làm gì cậu đâu."

Inou hừ lạnh một tiếng, nhét con mắt điện tử vào tay áo giấu đi rồi mới yên tâm ngất lịm đi.

Inou bị đánh thức bởi ánh sáng trắng chói lóa trên đầu, và có một giây nào đó anh tưởng mình lại bị đưa về nhà tù để tra tấn, Eileen đã giữ anh trong môi trường ánh sáng mạnh suốt 24 giờ, vậy nên anh chỉ đành chịu đựng nó, nghĩ đến điều gì đó xa xôi để tiếp thêm sức mạnh cho mình.

Anh vẫn còn choáng váng. Khi nhìn thấy một ống thuốc bổ sung dinh dưỡng bên cạnh, Inou liền không nghĩ ngợi gì nhiều trực tiếp cầm lấy rồi uống. Phía trước giường bệnh màu trắng có một chiếc camera chĩa thẳng vào anh, nhìn thấy Inou đã tỉnh, cửa phòng thí nghiệm được kích hoạt bằng giọng nói nhanh chóng mở ra, Victor theo đó bước vào.

"Dậy rồi?"

Inou ngồi dậy hỏi.

"Vẫn muốn lấy máu à?"

Victor lắc đầu.

"Máu của cậu là tài nguyên có thể tái tạo, chúng tôi cần phải tận dụng tốt nó. Hai ngày này cậu nên nghỉ ngơi, đợi đến khi bình phục rồi chúng ta tiếp tục."

Inou không hiểu ra sao, nói cám ơn.

Sự bao dung của Victor đối với anh kỳ thực khá cao.

"Không có gì, cậu còn có yêu cầu gì nữa không? Chỉ cần cậu hợp tác, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn cậu."

Inou suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên đáp.

"Nơi này làm tôi nhớ đến nhà tù. Tôi không muốn ở đây mãi. Tôi ra ngoài đi dạo được không?"

Victor suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.

"Được. Nhưng tôi nghĩ cậu không phiền nếu chúng tôi cấy chip điều khiển vào người cậu chứ?"

Inou thờ ơ mỉm cười và để yên cho Victor cấy một con chip vào trong tuyến thể sau gáy của mình. Victor lau máu trên cổ, ân cần nói.

"Ngoan ngoãn một chút, nếu không tôi đảm bảo cậu cũng sẽ giống hệt như mấy cô bé đáng yêu bên ngoài."

"Tôi chỉ muốn ra ngoài tận hưởng niềm vui. Tôi còn có thể làm gì chứ?" Inou giả vờ ngạc nhiên nhìn ông. "Ông đã biến tôi thành tội phạm bị truy nã sau khi thoát khỏi sự kềm cập của nhà tù Liên Bang. Tôi có thể sống sót nếu chạy ra ngoài sao?"

Victor trầm tư nghĩ một lúc.

"Phải." Sau đó ông buông cái gáy mềm mại của Inou, đeo thêm lên trên cổ tay anh một thiết bị đầu cuối gần như không có chức năng gì ngoại trừ định vị và báo giờ, ra lệnh. "Đi đi, trước sáu giờ tối phải quay lại đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

Inou cười khẩy, rời khỏi giường và đi ra ngoài. 

Anh đi dọc hành lang của khu thí nghiệm, rồi lại tản bộ đến khu vực hoạt động. Anh làm ra dáng vẻ như một người đang đi lại bình thường, vậy nhưng thực chất điều anh muốn là để đôi mắt điện tử của mình nhìn thấy toàn bộ căn cứ.

Con mắt điện tử chỉ là một quả bóng nhỏ có kích thước chưa bằng một nửa chiếc nút. Inou giữ lại nó giữa khe của các ngón tay của Ino và bị chiếc còng của anh che lại. Dù sao thì Inou cũng bị mất máu quá nhiều, vậy nên các bước đi của anh cũng hơi lững thững, đi lâu trong khu vực hoạt động cũng khiến anh thấy mệt, cuối cùng bèn tìm một đài phun nước nhân tạo ngăn cách khu đông và khu tây rồi ngồi ở đó nghỉ ngơi một lúc.

Toàn thân anh đang run lên vì mất máu, anh mơ hồ nghĩ đến Martin, anh nhớ những cái ôm ấm áp đó vô cùng. Nhiệt độ cơ thể con người đột nhiên dâng lên trong lồng ngực, Inou bàng hoàng cảm thấy phải chăng Martin thực sự đã đến. Vậy nhưng khi tỉnh dậy, anh phát hiện một cô gái dị nhân với mái tóc rối bù đang vùi trong ngực mình, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ.

Cô gái này cũng mặc đồ trắng giống anh, có đôi mắt sáng và dễ thương. Cô ấy có vẻ còn trẻ và có nhiều nét tương đồng với Julia. 

Inou không khỏi mỉm cười xoa đầu cô bé.

"Có chuyện gì à?"

"Anh là anh Inou phải không?"

"Ừ. Làm sao em biết được?"

"Ngài Victor đã giới thiệu anh với chúng em. Anh có phải là Omega từ bên ngoài tinh cầu không?"

"......Ừm."

Đôi mắt to tròn của cô bé đầy sự tò mò.

"Bên ngoài vui lắm phải không? Các mẹ luôn nói với chúng em ngoài đó có nhà cao tầng, phi thuyền bay nhanh, thịt ngon..."

"Chắc chắn rồi." Inou nhẹ nhàng nói, không muốn chọc giận đứa trẻ. "Ở đây không có sao?""Không có." Cô bé vốn đã hơi chán nản, nhưng khi bắt đầu kể thì lại cười rộ lên. "Nhưng em đã thấy nó trong sách đó!"Inou có chút cay đắng, vỗ vỗ lan can đá bên cạnh, bảo bé gái ngồi lên.

"Em tên gì?"

"588." Cô nói rất tự nhiên. "Chúng em không có tên, mẹ nói chúng em vô dụng, không cần tên."Inou khẽ cau mày.

"Ý mẹ là em vô dụng sao? Không phải các em sinh ra đều có siêu năng lực sao?"

"Nhưng có sức mạnh hữu ích nhưng vô dụng." Cô bé thật sự tin tưởng rằng anh từ bên ngoài đến nên nghiêm túc giải thích. "Nhà phân tích sức mạnh nói rằng sức mạnh của em sẽ khiến hoa nở, nhưng trên hành tinh này của chúng em không có hoa." 

Cô bé cau mày thất vọng, rất buồn bã nói tiếp. 

"Ngoại trừ trong album ảnh, em chưa bao giờ được nhìn thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo