#1 Tiếng sét (Truyện ngắn rất ngắn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu một ngày, bạn bị "sét" đánh, tức là con tim bạn sẽ không còn bình yên. bạn sẽ có những thay đổi quá đột ngột. Chẳng hạn như việc bạn ngồi trong lớp mà cứ hóng hớt ra cửa hay việc mỗi tối, bạn không còn cầm sách, cầm truyện như mọi khi mà bạn chỉ dí cái điện thoại, nhắn tin lạch cạch và cười toe mỗi khi đọc tin nhắn mới. Người xung quanh sẽ chúi mũi nhìn bạn: "Chỉ có người đang yêu mới thế!".

Sẽ ra sao, nếu một ngày khác, chỉ sau tiếng sét có một khung cảnh, bạn nhận ra rằng: Bạn và người ta không thể thuộc về nhau...

Cuối tuần, được nghỉ. Cả lớp òa lên sung sướng. Cả mấy tuần liền lẩn quẩn trong ký túc xá, buồn kinh khủng. Mấy tuần liền tôi gác lại kế hoạch "center tour" vì trường có việc, quân số phải đảm bảo đầy đủ. Hôm trước được nghỉ, dại gì không lấy kế hoạch bị xếp xó ra thực hiện. Quyết định tuần này không mặc quân phục.  Vì mặc quân phục ra phố, người ta cứ nhìn chằm chằm, ngại thiệt. Có người còn tới chỉ trỏ vào bảng tên, mất vui. Tôi lôi trong tủ ra cái quần kaki nâu và áo sơ mi sọc ca-rô xanh. Cả tháng trời trong trường toàn diện quân phục nên bộ quần áo nằm chờ dài cổ trong tủ. Tôi thay quần áo, mang ba lô, chạy vội ra cổng, đón những điều tuyệt vời sắp xảy ra...

Tôi thích nghe tiếng xe cộ ồn ào và thèm một chuyến xe bus đường dài từ ngoại thành vào nội thành. Lâu rồi trong khuôn viên trường nhìn ra thấy những chiếc xe xanh lơ qua lại mà lòng cứ nao nao. Giờ đứng ở trạm xe bus, cứ ngỡ như một giấc mơ. Chiếc xe bus quen thuộc, dừng lại ngay trước trạm. Tôi nhanh nhẩu bước lên xe hệt như một đứa trẻ.

Tôi bước lên, cô gái bước qua, sét vẫn đang đánh ầm ầm. Tôi đánh mặt về phía em, một cô gái thánh thiện, hiếm thấy. Tôi nghĩ thế khi chỉ với hai cái nhìn đầu tiên: đôi mắt em tròn và trong vắt. Mái tóc xõa ngang vai, thẳng thớm và tự nhiên. Em mặc chiếc áo sơ mi trắng , có một bông hoa ly nhỏ trên ngực trái. Tiếng sét đang đánh vỡ tim tôi. Đột nhiên, em quay về phía tôi, một cái nhìn không hề dận giỗi, khó chịu:

-Anh có bị sao hay không?

-Không! -Tôi vô thức, bần thần. -"Em còn đi xa không vậy?". Đột nhiên tôi hỏi như sợ em vút bay lập tức, như một thiên thần của ngày cuối tuần.

-Còn xa lắm, tận quận 1 lận, chi vậy anh?

-Không. -Tôi mừng thầm, còn một quãng đường khá xa để tôi biết về em.

-Em có một ấn tượng đặc biệt về anh! -Đột nhiên cô gái nói làm tôi giật mình. Câu nói như một... cú sét đánh mạnh hơn lúc ban đầu nữa.

-Sao cơ chứ!

-Rất quen theo kiểu cảm giác ấy!

-Sao cơ chứ! -tôi lặp lại, nghiêm trọng hơn.

-À, em nói đùa đấy! -Cô gái quay về phía tôi, đánh một nụ cười  và tim .. tôi loạn nhịp.

Tôi hít một hơi thật sâu để lấy thăng bằng và kiểm soát cảm xúc của mình đang nhảy múa. Một tin nhắn mới, của bạn Dương:

-"Sao rồi, Center tour thế nào?"

-"Hình như là sét bà ạ!"

-"Thế à, cô gái đó có điểm gì lạ à?"

-"Rất lạ bà ạ, thánh thiện"

-'Ông cẩn thận, cái cằm chẻ của ông cũng dễ đánh chết người ta lắm đó!"

Tôi bắt đầu băn khoăn, hổng lẽ cô gái bị sét đánh, vớ vẩn, vẩn vơ, mình chỉ ảo tưởng. Mà bạn nói thế rồi còn gì. Cánh con gái thường hay có chung tâm trạng.

-Anh đi đâu à? Còn xa nữa không? -Em hỏi làm tôi rời khỏi những suy nghĩ vu vơ.

-À, anh đi chơi, còn xa lắm tận cuối quận 1.

-Vui quá!

-Tại sao? -Tôi lại khó hiểu và ngẫm nghĩ những gì bạn Dương nói về con gái khi bị sét đánh sẽ như thế nào.

Xe bon bon chạy. Tôi và em sau thoáng bối rối, cứ lặng im, không nói với nhau câu gì. Tôi vẫn muốn biết cái gì đó về em. Nhưng bắt đầu từ đâu? Một cái tên. Đúng rồi một cái tên.

-Nè, em tên gì vậy ta?

-Dạ, em tên Tường. -Tôi giật bắn người nồi im bặt. Em cũng chẳng hỏi lại tôi theo thói quen của những người lạ với nhau. Em đưa tay vuốt tóc. Tôi thì không bao giờ bình yên trước cảnh một cô gái ngồi vuốt tóc, ngay cả cô bạn Dương thân thiết và sởi lởi. Tiếng sét và không bình yên.

-Anh cho em số điện thoại nhé!

Tôi "ồ" lên sung sướng. Sung sướng như cái cảm giác "bạn Trung Úy" bảo tuần này lớp được nghỉ vậy. Đúng rồi, số điện thoại, tôi và e vẫn còn liên lạc với nhau giữa thành phố đông đúc này.

-Số anh là 091... Anh tên Tường luôn nhé. Sơn Tường!. -Niềm vui rạng ngời trên khuôn mặt mơ hồ của tôi. -Nhá qua cho anh nhá!

Số em hiện lên trên máy tôi, một số Vinaphone.

Em và tôi xa lạ mà sao đột ngột giống nhau đến thế. Từ cái tên đến mạng điện thoại. Tôi lâng lâng khi nghĩ về tin nhắn đầu tiên cho em, cô gái xa lạ gặp trên chuyến xe cuối tuần. Xe dừng ở trạm gần nhà thờ Đức Bà. Tự dưng tôi cảm thấy một sự bất an. Em dừng lại nhoẻn miệng cười chào tôi:

-Chào anh, em đi nhé, sắp tới giờ làm lễ rồi.

Em là người có đạo. Trong giây phút bất chợt, tôi hoang mang và lo lắng. Tôi ngồi gục trên ghế. Em và tôi không thuộc về nhau. Tin nhắn của bạn Dương:

-"Rốt cuộc, con bé đó có bị sét đánh không?"

-"Về kể cho nghe"

Xe bus dừng lại ở bến đỗ cuối cùng. Tôi lê những bước chân nặng trịch xuống xe. Chân chẳng buồn nhúc nhích muốn đi đâu. Kế hoạch Center tour này do chính tay tôi phá sản mất rồi. Tôi lôi điện thoại ra một cách vô thức, đọc lại tin nhắn của bạn Dương: "Ông cẩn thận, cái cằm chẻ của ông cũng dễ đánh sét người ta lắm đấy!"

#1 HẾT.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net