Chưa đặt tiêu đề 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21"Ông chủ, Điền Chính Thanh lại tới nữa..."

Nghe thấy ba chữ Điền Chính Thanh là Điền Chính Quốc chỉ muốn cúp luôn điện thoại: "Ông ta đến làm gì?"

"Ông ấy bảo muốn gặp anh vì có chuyện rất quan trọng." Giọng điệu Nhạc An hơi lúng túng.

Điền Chính Quốc trả lời qua loa: "Cứ nói anh không ở quán, nếu ông ta gây rối thì gọi bảo vệ đuổi ông ta ra ngoài."

Nhạc An ghìm giọng, nói nhỏ: "Ông ta rào trước là anh mà không ra gặp, ông ta sẽ đi tìm Kim tiên sinh..."

Thực ra lời gốc của Điền Chính Thanh chướng tai hơn nhiều, mở mồm ra câu nào câu nấy cũng mang ý đe dọa.

Vì liên lụy đến Kim Thái Hanh, cực chẳng đã, cậu mới lúng túng đến vậy.

"Kim tiên sinh?" Điền Chính Quốc cau mày, "Kim tiên sinh nào cơ?"

Điền Chính Thanh bị điên à? Đang yên đang lành tự dưng lôi cả người nhà họ Kim vào làm gì...

"... Ông ta nhắc tổng giám đốc Kim của tập đoàn nhà họ Kim, chắc là Kim tiên sinh – Kim Thái Hanh đấy anh."

Bàn tay đang cầm di động chợt siết chặt, Điền Chính Quốc gằn từng chữ: "Bảo ông ta đợi đó."

Điền Chính Thanh – cái người làm bố này, một khi muốn gặp y là có chuyện làm phiền.

Điền Chính Quốc buộc phải phán đoán và áng chừng ý đồ của ông ta bằng những suy nghĩ ác ý nhất.

Những năm này, Điền Chính Thanh chưa từng đưa một đồng tiền trợ cấp nào cho Trình Chiêu, cũng chẳng hề làm hết trách nhiệm của một người bố.

Nếu hai bên có chết cũng không dính dáng đến nhau nữa thì chẳng nói làm gì.

Nhưng sau khi y bắt đầu kinh doanh "Cô Tửu", Điền Chính Thanh ngoài đưa bạn bè đến ăn uống chùa ra, còn vừa báng bổ thậm tệ xu hướng tính dục của y, vừa tham lam và giả tạo, chỉ chăm chăm lấy các thể loại cớ ra nhằm moi tiền y.

Mới đầu y còn niệm tình bố con, cho ông ta vài lần.

Nhưng càng về sau Điền Chính Thanh càng đòi nhiều, mà lần nào cũng mang cái vẻ mặt "vì muốn tốt cho con" rồi khuyên y đi con đường "đúng đắn", khuyên y "sửa sai".

Thậm chí lừa y đi xem mắt.

Từ rất lâu trước, y đã không mong mỏi gì nhiều ở Điền Chính Thanh, chỉ hi vọng ông ta làm ít chuyện ác.

Nếu hai bên nước sông không phạm nước giếng, y còn miễn cưỡng giữ lại được cái vỏ mang tên mối quan hệ bố con.

Nhưng Điền Chính Thanh ấy à, lòng tham cứ phải gọi là không đáy.

May mà dịp này quý bà Trình Chiêu Chiêu đang đi cùng giáo viên hướng dẫn đến thành phố Z để sưu tầm tài liệu văn học dân gian, không thì bà mà biết y gặp Điền Chính Thanh là kiểu gì cũng giận điên người.

Lúc Điền Chính Quốc đến quán, Điền Chính Thanh đã nốc cạn một ly Black Label.

Ông ta đang ngồi chẳng ra làm sao trên sofa khu ghế dài, trông thấy Điền Chính Quốc đã vội nở nụ cười tỏ vẻ hòa nhã và thân thiết: "Tiểu Quốc đấy à."

Điền Chính Quốc ngồi xuống sofa phía đối diện, thẳng thắn chặt ngang lời hỏi thăm ân cần đầy giả dối kia: "Có chuyện gì?"

Nụ cười trên mặt Điền Chính Thanh vẫn y nguyên, ông ta gọi phục vụ mang thêm cái ly, niềm nở rót rượu cho Điền Chính Quốc: "Cũng lâu lắm hai bố con ta chưa ngồi uống với nhau nhỉ..."

"Dạo này tôi không uống rượu." Giọng điệu Điền Chính Quốc rất nhạt nhẽo, "Uống nhiều hại dạ dày, tuổi tác ông cũng ngần ấy, nên biết điểm dừng thì hơn."

Nghe lời này như đang quan tâm sức khỏe của ông ta, nhưng Điền Chính Thanh tự biết cái nết hễ uống say là dễ nổi cáu, đánh nhau của mình.

Ông ta bị khịa một câu, thấy ngường ngượng, bèn đặt ly rượu xuống: "Vậy ta bàn chuyện chính."
"Hôm nay bố đến tìm con, thực sự là vì cùng đường lắm rồi."

"Con cũng biết công ty bố xảy ra vài vấn đề, vốn đã không đủ vốn lưu động để xoay vòng, giờ cục thuế còn... Còn đến kiếm tra." Điền Chính Thanh nhìn vẻ mặt Điền Chính Quốc một cái, thấy y vẫn bình tĩnh mới nói tiếp, "Hiện tại công ty phải đóng xong thuế, nộp phạt.

Nếu không thanh toán được nợ đến hạn thì phải tuyên bố phá sản mất, thậm chí còn bị vào danh sách đen."

Điền Chính Quốc nghe xong, thả một câu bâng quơ: "Lần này cần bao nhiêu tiền?"

"Không nhiều lắm đâu, hơn năm trăm vạn thôi." (1 vạn tệ = 10.000 tệ; 500 vạn tệ = 5.000.000 tệ ~ 17.645 tỷ VNĐ)

Điền Chính Quốc bị ông ta chọc tức phát cười luôn: "Năm trăm vạn không nhiều? Ông coi tiền của tôi như gió thổi một trận là đến à?"
Điền Chính Thanh cười gượng: "Con xem giờ con bám được vào nhà họ Kim, chuyện công ty bố chỉ tốn một câu của tổng giám đốc Kim mà thôi..."

Điền Chính Quốc lườm ông ta, giọng nói hơi có ý cảnh cáo: "Tổng giám đốc Kim là tổng giám đốc Kim, tôi là tôi, chúng tôi có can hệ gì với nhau?"

Nét cười trên mặt Điền Chính Thanh nhạt hẳn.

Ông ta biết Điền Chính Quốc không muốn giúp mình, nhưng nói những lời này để lừa ông ta không khỏi quá qua loa.

"Hai đứa đang yêu đương còn gì.

Hôm ấy ở Lầu Vọng Giang, Trình Chiêu cứ khoe khoang mãi." Ông ta hít sâu, cố gắng không để giọng điệu mình hùng hổ quá, vì dù sao ông ta đang cầu cạnh Điền Chính Quốc.

"Lúc trước quả thật bố thấy con thích đàn ông chẳng khác nào bị bệnh.

Tại không thấy con yêu ai, nên bố mới tưởng con vẫn về như cũ được."
"Nếu giờ con đã ở bên Kim Thái Hanh, bố cũng không tiện phản đổi." Ông ta ngừng một lát mới tiếp tục, "Nhưng con phải hiểu gia tộc lớn như nhà họ Kim ấy, về sau chắc chắn Kim Thái Hanh sẽ kết hôn.

Thế nên hai đứa không dài lâu được đâu.

Chi bằng bây giờ tranh thủ vơ chút lợi lộc, thế mới gọi là tính toán cho tương lai."

Điền Chính Quốc nghe hết câu bèn sửng sốt, mãi sau mới ngộ ra.

Y cau mày quan sát Điền Chính Thanh trước, xong mới lắc đầu, bỏ ví ra lấy mấy tờ tiền mặt, kẹp dưới ly rượu trên bàn.

"Bố à, thần kinh hoang tưởng là bệnh đấy, phải trị."

"Chuyện công ty tôi không giúp nổi bố, nhưng bệnh tôi chẳng ngại trả hộ đâu." Điền Chính Quốc ăn nói rất thành khẩn, "Khoa bệnh tâm thần của bệnh viện não thành phố S khá có tiếng đấy bố..."

"Mày nói mấy lời khốn nạn gì vậy!" Điền Chính Thanh giận sôi lên, nói.
"Câu này không nói với bố thì nói với ai." Đôi con ngươi bình tĩnh của Điền Chính Quốc nhìn ông ta, "Bố biết thừa mẹ tôi thích kể chuyện cười.

Hôm nay tổng giám đốc Kim là bạn trai tôi, ngày mai tổng giám đốc Phó lại là bạn trai tôi.

Vì để làm bố tức điên, đàn ông trẻ trung, giàu có cả thành phố S này đều thành bạn trai tôi được."

Lời vào tai Điền Chính Thanh, ông ta đờ người ra.

Đúng thật, Trình Chiêu có bản lĩnh làm mấy chuyện này, nhưng rõ ràng là hôm ấy Kim Thái Hanh đâu bác bỏ... Bỗng chốc ông ta cũng hơi lơ mơ, chẳng biết rốt cuộc Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh không có gì thật, hay chỉ vì muốn từ chối giúp ông ta nên vờ phủi sạch quan hệ để lừa ông ta.

"Tôi không có quan hệ gì với tổng giám đốc Kim hết, trước kia không, giờ cũng không, sau này càng không." Đôi mắt Điền Chính Quốc hơi sầm xuống, trong lời nói nghe có vẻ bình thường kia cuộn trào cả sự lạnh lùng và tuyệt tình, "Nhà họ Kim ra sao ông hiểu rõ trong lòng.
Đυ.ng chạm đến anh ấy, ông tự đi mà chịu trách nhiệm hậu quả."

Điền Chính Thanh nhìn về phía sau Điền Chính Quốc, đôi con ngươi bỗng co rụt lại: "Tổng... Tổng giám đốc Kim à."

"Điền tiên sinh, lại gặp nhau rồi."

Giọng nam trầm vang lên, Điền Chính Quốc nghe tiếng bèn quay đầu nhìn.

Nhịp tim y như ngừng hẳn trong phút chốc, thế rồi đập liên hồi trở lại với tần suất càng nhanh và mạnh hơn.

Kim Thái Hanh đến từ lúc nào?

Những lời kia... Anh ấy nghe được bao nhiêu?

Kim Thái Hanh đến vừa kịp lúc câu nói "Tôi không có quan hệ gì với tổng giám đốc Kim hết, trước kia không, giờ cũng không, sau này càng không" cất lên.

Hắn cố nén nỗi chua xót dội lên trong lòng rồi thản nhiên ngồi xuống cạnh người ta, xen vào cuộc đối thoại của hai bố con này với một thái độ cực kỳ cương quyết: "Lần trước cô Trình đã nói Tiểu Quốc sẽ không giúp ông chuyện công ty, ngay cả việc kết thông gia ông cũng đừng nghĩ đến nữa.
Vậy giờ ông còn đến tìm Tiểu Quốc làm gì, hửm?"

"Tổng giám đốc Kim!" Lời nói của hắn đã chính thức châm ngòi lửa giận của Điền Chính Thanh, "Rốt cuộc cậu và Tiểu Quốc có quan hệ gì mà cứ nhúng tay vào việc nhà tôi hết lần này đến lần khác hả?"

Kim Thái Hanh cười thờ ơ: "Tạm thời chưa là quan hệ gì cả."

Hắn lại nói: "Tôi vẫn đang đơn phương theo đuổi em ấy."

Điền Chính Thanh bị khí thế của hắn đè đến mức chẳng ăn nói được đàng hoàng, cơn cáu giận ban nãy bay sạch: "Nếu cả hai chưa ở bên nhau, thì cậu không có lập trường can thiệp vào chuyện nhà của bố con tôi."

"Nhưng ông đang làm phiền em ấy." Kim Thái Hanh cất giọng chắc nịch và nghiêm túc: "Giải quyết phiền phức thay người trong lòng là cơ hội thể hiện ngàn năm mới có một lần."
Sự thảng thốt nhuốm trọn đôi mắt Điền Chính Quốc.

Khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa y tin lời của Kim Thái Hanh mất rồi.

Nhưng y nào dám đặt lòng tin.

Chắc anh ấy chỉ đang giải vây cho mình thôi...

Kim Thái Hanh biết lừa người ta thật, nói dối chẳng hề chớp mắt.

Hốm trước hãy còn đưa cô gái đi xem mắt đến quán hẹn hò, nay đã ngồi bên cạnh y bảo "theo đuổi em ấy".

Vậy mà trái tim y chẳng khác nào tiếng trống vồn vã đang lên cao trào, cứ đập thình thịch mãi chỉ vì câu nói kia.

Tiếng tim đập át hết thảy âm thanh và những lời nói cười của đám người xung quanh trong quán bar, chỉ đọng lại mỗi câu "người trong lòng" của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Thanh chớp thấy khả năng lật ngược tình thế, ông ta cười tươi rói, giọng điệu khác một trời một vực với lời chất vấn đầy giận dữ lúc vừa nãy: "Tổng giám đốc Kim à, ngài thấy đấy.
Tôi là bố của Tiểu Quốc, thế nên chuyện công ty tôi, Tiểu Quốc cũng rất phiền lòng."

Kim Thái Hanh nhìn ông ta, nhíu mày rất nhẹ: "Tại sao ông lại lấy chuyện công ty ra làm khó Tiểu Quốc? Đấy là công ty của ông, không phải của em ấy."

Thời gian hắn quản lý tập đoàn chưa lâu, giờ gặp người vừa vô liêm sỉ vừa khó ứng phó thế này, ngồi kiên nhẫn vòng vo với ông ta cũng coi như mở mang tầm mắt.

Điền Chính Thanh á khẩu trước câu hỏi của hắn, mặt như ngậm cục tức: "Nói cho cùng thì tổng giám Kim không có ý giúp đỡ nhỉ?"

Kim Thái Hanh hỏi ngược: "Tại sao tôi phải giúp ông?"

Điền Chính Thanh cười lạnh, xé toạc lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, để cơn giận thoát cương: "Được lắm, hai người không giúp thì thôi, tôi phản đối hai người yêu nhau!"

"Đấy là quyền tự do của ông." Giọng Kim Thái Hanh vẫn nhạt như cũ, "Đồng thời, chuyện Tiểu Quốc ở bên tôi, cũng là quyền tự do của em ấy."
"Cậu đừng có mà cả vυ" lấp miệng em! Ngang ngạnh nó vừa thôi!"

Tiếng cãi vã hấp dẫn sự chú ý của cả mấy bàn khách bên cạnh, Điền Chính Quốc ngồi im nghe từ nãy đến giờ chỉ thấy lạnh lòng, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào thốt ra từ cái mồm của Điền Chính Thanh nữa.

"Ông cãi đủ chưa." Điền Chính Quốc cất giọng nặng nề, ngắt lời ông ta: "Ông cần tiền chứ gì, tôi cho."

"Tôi chỉ cho ông ba trăm vạn, số còn lại ông tự đi mà tìm cách." (~10.587 tỷ)

Điền Chính Thanh vẫn không biết thế nào là đủ: "Mới, mới có ba trăm vạn, sao mà bù nổi."

"Đống nhà cửa rồi xe cộ ông mua cho bồ nhí bán đi chắc cũng phải được một, hai vạn chứ." Điền Chính Quốc nhìn ông ta, sắc và lạnh, "Công ty đã thiếu nợ đến từng ấy, đừng nuôi bồ nhí nữa.

Dì theo ông bao năm nay, còn sinh con trai cho ông, sống đâu thoải mái."
Mặt Điền Chính Thanh không biết để đâu cho hết nhục: "Con đừng có nói bậy, bồ nhí nào cơ."

Điền Chính Quốc không bỏ qua: "Ông đổi bao nhiêu cô, lén mua mấy cái bất động sản, có cần tôi đếm cho ông nghe không?"

"Đây là lần cuối cùng." Điền Chính Quốc càng cương quyết và lạnh lùng hơn: "Còn nữa, nhà họ Kim không phải chỗ ông muốn đυ.ng vào là được!"

Điền Chính Thanh vẫn muốn mở mồm nói tiếp, nhưng sợ ánh mắt lạnh như băng của Điền Chính Quốc, cũng không dám làm mích lòng Kim Thái Hanh.

Cuối cùng ông ta đành miễn cưỡng chấp nhận kết quả này.

Ba trăm vạn cũng được, còn hơn là chẳng có đồng nào.

Về phần Điền Chính Quốc nói đây là lần cuối gì đó, ông ta chẳng thèm để trong lòng.

Dù sao Điền Chính Quốc dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ không bỏ mặc ông ta chết mà không cứu.
Hết



Chương 22"Em dễ mềm lòng quá." Kim Thái Hanh nhìn về phía y ra chiều không đồng ý lắm, nhưng cũng chẳng nói thêm.

Điền Chính Quốc ngồi dựa vào sofa, giọng lộ rõ mỏi mệt: "Lúc tôi lên lớp sáu, mẹ với ông ta ly hôn."

"Em trai kia năm nay cũng mười hai." Điền Chính Quốc bâng quơ, "Ngày thằng bé vào tiểu học, tôi còn lén đến trường nhìn một cái."

"Thằng bé rất giống tôi năm ấy."

Vậy nên y không muốn Điền An bị ép phải trưởng thành sớm như mình.

Y cũng từng được sống những tháng ngày chẳng biết thế nào là tư vị buồn đau, rồi bỗng chốc, tất thảy đều đổi thay.

Bố nuôi bồ nhỉ ở ngoài, cứ say rượu là đánh mẹ,... Ngày hôm ấy, Trình Chiêu đến đón y tan học nhưng không đưa y về nhà mà đến một khu chung cư nhỏ mới thuê, mẹ vén tay áo lên để y thấy những vết thương trên cánh tay.

Khi ấy, với y, trời như sập xuống.

Trình Chiêu hỏi y muốn đi theo ai, y cứ một mực ôm mẹ khóc mãi, tự trách bản thân sao mà nhỏ bé đến vậy, tự trách bản thân chẳng làm được trò trống gì.

Giờ y đã trưởng thành, có đủ năng lực, gặp chuyện cũng biết nghĩ trước nghĩ sau.

Nếu công ty Điền Chính Thanh phá sản, Điền An tuổi còn nhỏ kia biết phải làm sao...

Điền Chính Quốc không muốn nói tiếp chuyện bực mình liên quan đến Điền Chính Thanh nữa, day day ấn đường, mở lời: "Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi nhé."

Lòng y vẫn lấn cấn một chuyện: "Điền Chính Thanh nói hôm ấy ở Lầu Vọng Giang là sao thế? Anh gặp ông ta à?"

Nếu không thì sao câu đầu tiên cất lên là "lại gặp nhau rồi".

Còn nữa, Điền Chính Thanh cứ khẳng định chuyện y với Kim Thái Hanh đang yêu nhau...

"Cuối tháng trước có gặp một lần." Kim Thái Hanh nói, "Ở Lầu Vọng Giang, lúc ấy cô đang tranh cãi với ông ta thì tôi bắt gặp, xong ra mặt nói giúp vài câu."

"Chẳng trách mẹ tôi lại mời anh đến nhà ăn cơm..." Điền Chính Quốc nhấp môi, khẽ nói, "Chuyện ngày hôm nay giữ bí mật hộ tôi nhé?"

Để giấu Trình Chiêu, y chỉ lấy được ba trăm vạn thôi, nhiều hơn nữa thể nào cũng bị phát hiện.

Lần trước y cho Điền Chính Thanh một trăm vạn bị Trình Tiêu biết, bà không về nhà một tháng trời, cũng không thèm nghe điện thoại của y, cơn giận dai dẳng tròn cả tháng.

Giờ nếu Trình Chiêu phát hiện ra y cho Điền Chính Thanh ba trăm vạn, chắc chắn sự phẫn nộ không chỉ dừng ở đấy...

Kim Thái Hanh thở dài rất nhẹ, như đang lâm vào thế khó: "Cô sẽ giận lắm."

Điền Chính Quốc có vẻ bất ngờ với đáp án mà hắn đưa ra, ngước mắt lên nhìn hắn, đơ luôn: "Chuyện ở Lầu Vọng Giang anh đã giấu tôi hộ mẹ rồi."

Nghe giọng tủi thân chưa kìa.

Kim Thái Hanh cố nhịn nụ cười sắp nở: "Cô đã mời tôi ăn cơm còn gì, miếng ăn làm mờ con mắt ấy mà."

Điền Chính Quốc lặng im rít hết điếu thuốc, di đầu thuốc mấy lần trong gạt tàn.

Lời của Kim Thái Hanh rất hợp tình hợp lý, nhưng y nghe cứ thấy sai sai ở đâu.

Y còn tưởng cả hai đã thành bạn bè, giúp nhau vài chuyện là rất thường tình, giờ Kim Thái Hanh muốn đòi "phí bịt miệng" là sao?

"Tôi đùa thôi." Kim Thái Hanh thấy cảm xúc của em hơi suy sút, biết ngay ai đó coi lời hắn nói thành thật mất rồi, bỗng chốc chẳng biết nên kết lại thế nào.

Đúng là nghiêm túc quá thể.

Điền Chính Quốc lỏng tay ra, tha cho cái đầu lọc thuốc đáng thương.

"Lời anh nói, em đều cho là thật hết."

Điền Chính Quốc bổ sung trong lòng – Cho nên đừng đùa em, đừng làm em hiểu lầm, đừng khiến con tim em nảy mầm hi vọng...
Kim Thái Hanh giơ tay lên xoa đầu em, thầm thở dài: "Nhưng đúng là tôi muốn kiếm lời từ em thật."

Hành động gần gũi đến đột ngột của hắn dọa trái tim Điền Chính Quốc hẫng nhịp, chưa gì đã muốn trốn.

May là y gồng được.

Y tự an ủi bản thân, chẳng sao cả, Kim Thái Hanh chỉ tiện tay xoa đầu mình thôi, trai thẳng có để ý đâu.

Giờ y mà giật nảy người lên chỉ tổ phản tác dụng, càng thể hiện rõ lòng mình có điều khuất tất.

Nuốt yết hầu đầy căng thẳng, y hỏi khẽ khàng: "Kiếm lời gì cơ?"

"Một hộp chocolate này, hoặc một bữa cơm chẳng hạn?" Giọng Kim Thái Hanh lưỡng lự thật sự.

Vì dẫu sao, hai điều này, cái nào hắn cũng muốn.

"Không kiếm được lời cũng chẳng sao hết." Hắn lại hạ giọng xuống càng trầm hơn, pha lẫn chút tủi thân, "Tôi sẽ không nói với cô đâu.
Tôi chẳng nỡ khiến em khó xử."

Đột nhiên Điền Chính Quốc thấy mình hơi làm giá.

Chắc có lẽ do y buồn phiền chuyện đi xem mắt của Kim Thái Hanh nhiều quá, nên lúc ở riêng với Kim Thái Hanh, y cư xử hơi thiếu chừng mực.

"Mời anh ăn cơm nhé." Y nói, "Lúc nào anh rảnh? Muốn ăn ở ngoài hay về nhà ăn?"

Em ấy dễ mềm lòng thật.

Kim Thái Hanh nhìn người ta, vén nhẹ đôi môi, nở nụ cười: "Lúc trước nghe anh Trường Tự bảo em cũng học trung học Số Một, còn cùng năm với tôi, lớp 16 nữa nhỉ?"

Điền Chính Quốc cấu lòng bàn tay, cực lực kiềm chế cảm xúc của mình, đáp một tiếng, "Ừ."

Kim Thái Hanh cảm thán: "Trùng hợp ghê." Tiếp, "Thế đi 'Bếp ăn của bà nội' nhé."

Hắn ngừng một chốc, lại cất lời: "Lâu lắm chưa về trường, cũng chẳng biết quán 'Bếp ăn của bà nội' gần trường kia còn mở không nữa."
Nhịp tim của Điền Chính Quốc bắt đầu loạn xì ngầu lên.

Y không dám nhìn thẳng Kim Thái Hanh, chỉ đành hơi cúi mặt xuống, đáp: "Vẫn mở."

Kim Thái Hanh quyết: "Vậy cuối tuần cùng đi nhé."

"Bếp ăn của bà nội" náu mình trong con hẻm gần trường.

Quán chỉ có mình đôi vợ chồng luống tuổi, ngày nào bà cụ cũng bận bịu trong bếp, ông thì chiêu đãi khách đến và phụ trách thu tiền.

Bấy nhiêu năm qua đi, Điền Chính Quốc vẫn nhớ lắm cái vị nước đường ướp lạnh ngày hạ, vị rong biển và đỗ xanh dìu dịu.

Màu của đường nâu hòa tan trong nước, chan đầy từng chiếc bát sứ men xanh, đám học sinh xếp hàng thuần một màu trắng của đồng phục.

Vị trí trong quán ít, thế là chúng đứng chen nhau dưới mái hiên râm mát vừa uống nước đường vừa tám chuyện với tụi bạn.

Thi thoảng có sạp bán hoa quả đẩy khắp hang cùng ngõ hẻm đi qua, mua một vốc ô mai tươi, trông chúng ánh lên dưới màu nắng tựa đá quý đen đẹp tuyệt vậy.
Cắn một miếng, vị chua chua ngòn ngọt tràn đầy miệng, nước quả làm dịu hẳn cơn khát.

Nhưng Kim Thái Hanh không thích ăn chua, thế nên chẳng bao giờ mua.

Bạn bè mua rồi hỏi anh có ăn không, anh chỉ lắc đầu, sau đó cười, đi mua một bát nước đường.

Điền Chính Quốc dứt mình khỏi những kỷ niệm, giọng nói lèn đầy cảm xúc lẫn lộn: "Ừ."

Sợ Kim Thái Hanh hỏi về chuyện hồi trung học, Điền Chính Quốc giả bộ vô tình chuyển câu chuyện sang chủ đề khác: "À đúng rồi, bệnh cảm của anh đỡ hơn chưa?"

Y hỏi xong mới nhớ ra ly Last Kiss mà chẳng biết mình đã pha bao nhiêu nước cốt chanh vào, tức khắc thấy chột dạ và nẫu ruột.

Kim Thái Hanh cũng nghĩ về ly Last Kiss ấy, nhưng cố ý không nhắc đến, chỉ bảo: "Đỡ nhiều rồi, cảm ơn thuốc của em nhé."

Điền Chính Quốc vuốt ve vết đo đỏ giữa lòng bàn tay.
Chỗ bị quệt lúc trèo tường lần trước đã kết vảy và bong hết, chỉ còn mỗi vết đỏ mờ mờ, chắc mấy hôm nữa mới hết hẳn.

"Cô gái đêm hôm ấy là người anh đi xem mắt nhỉ?" Điền Chính Quốc nói, "Cô ấy đẹp lắm."

"Giờ thì không phải nữa." Kim Thái Hanh giải thích mà mặt tỉnh rụi, "Cảm thấy không hợp nhau, vậy nên dừng lại luôn."

Điền Chính Quốc hơi vui vui trong lòng, nhưng y lại thấy mình chẳng nên vui gì hết, càng không dám biểu hiện ra, chỉ đành nói khẽ: "... Sau này, sẽ gặp được người thích hợp thôi."

"Ừ." Kim Thái Hanh tự bổ sung thêm trong lòng, đã gặp được rồi.

Phục vụ qua thu dọn ly rượu của Điền Chính Thanh, lau bàn, bưng rượu mới đến.

Kim Thái Hanh làm điệu bộ như đang tán dóc, hỏi: "Nghe anh Trường Tự bảo, Nhạc Ý tỏ tình với em à?"
Thực ra Kim Trường Tự có nói khỉ gì đâu, gửi mỗi tấm ảnh khiến người ta hiểu lầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC