FEDERICO GARCIA LORCA (TÂY BAN NHA)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÂY MÂM XÔI MÀU XÁM


Ơi cây hoang dại cây màu xám

em có cho ta trái ngọt lành?

Đến đây. Máu đỏ và gai sắc

Yêu em, em sẽ thuộc về anh.

Trái cây em màu xanh sắc tối

hãy để tan dần trên lưỡi ta.

Em sẽ ôm ghì anh mãi mãi

trong rừng gai bóng tối mơ hồ

Cây ơi, em đi tìm chi đó?

Tình yêu mà anh không biết cho.


Hoàng Hưng dịch

___________________________________


THẬT ĐẤT


Anh trả giá bao nhiên phiền muộn

để yêu em như thể anh yêu!

Yêu em, khí trời làm anh đau,

đau tim,

đau cả mũ đội đầu.

Có ai mua cho mình

chiếc dải dài dài tết bằng lụa mỏng,

nỗi buồn bằng chỉ trắng

để dệt thành khăn tay?

Anh trả giá bao nhiêu phiền muộn

để yêu em như thể anh yêu!


Hoàng Hưng dịch

___________________________________


XÊRÊNÁT


Trên bờ sông vắng

trời đêm đang tắm.

Trên vú Lôlita

chết vì tình những bó hoa

Chết vì tình những bó hoa

Đêm khỏa thân trầm ca

trên nhịp cầu tháng ba

Lôlita trang điểm

Trong nước mặn, hương hoa

Chết vì tình những bó hoa

Đêm màu hồi, ánh bạc

sáng soi trên mái nhà

Bạc những làn gương nước

màu hối bắp vế Lôlita

Chết vì tình những bó hoa


Hoàng Hưng dịch

___________________________________


CÔ NÀNG NGOẠI TÌNH


Cô nàng tôi bắt được bên sông

gái đi vụng chồng tôi tưởng gái son.

Hội đêm đợi lúc lửa tàn,

thắp lên tiếng dế ran ran hẹn hò.

Đến góc hàng rào tôi chạm vú cô

dạ hương bỗng mở sững sờ cánh thơm

Váy hồ trắng muốt rập rờn

nghe như lụa xé kêu ròn bên tai

Hàng cây tối ngọn vươn dài

một chân trời chó sủa ngoài xa sông.

Bụi bờ gai góc đã băng

búi tóc cô nàng lún xuống đất sa

Tôi bỏ khăn, cô vén váy, dây lưng tôi tháo, bốn lần áo lót cô cởi ra

Da đâu da mịn hơn hoa

pha lê trăng chiếu cũng thua ánh ngời

Đùi cô chạy trốn dưới thân tôi

như đàn cá sợ quẫy đuôi,

nửa kia lạnh ngắt, nửa này nóng ran.

Tôi phi con ngựa tuyệt trần

xà cừ lấp lánh, chẳng cần yên cương.

Tôi chẳng kể ra đây lời tâm sự cô nàng

đàn ông mình phải giữ gìn cho người ta.

Đưa cô từ bến nước ra

mình cô đầy vết hôn và cát dơ.

Cành cây như kiếm đung đưa

trước làn gió nhẹ mơ hồ nửa đêm.

Xử sự theo đúng luật gi-tan

tôi tặng cô nàng một giỏ đồ khâu.

Nhưng tôi chẳng có mê đâu

vì cô là gái đêm thâu vụng chồng

mà làm ra vẻ còn không

khi hai đứa đến bên sông tự tình.


Hoàng Hưng dịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net