hồi 2:tâm sự
từ hôm đó ayaki luôn kiếm cớ để tomoe bị phạt khiến cô luôn cảm thấy kì lạ
lúc đó ayaki đang quét dọn các tầng học thì tomoe bước lại hỏi:
tomoe: bộ cậu thích bị phạt lắm hả-? hay có lý do khác...
ayaki: không có lý do gì..tôi muốn vậy thôi
trên hành lang có tiếng bước chân đi lên,đó là hiệu trưởng bố của tomoe nhưng ông ấy có vẻ mặt rất tức giận cau có nhìn trông rất đáng sợ
tomoe: b-bố có chuyện gì ạ?
ayaki: em chào hiệu trưởng ạ
hiệu trưởng: tomoe xuống phòng của ta , ta có việc muốn nói với con
tomoe: vâng...
ayaki:2 người bước xuống hành lang nhưng nhìn vẻ mặt của tomoe rất sợ chắc chắc có điều gì đó không đúng
ayaki cố gắng đi theo sau tomoe và hiệu trưởng, lúc hiệu trưởng và tomoe vào phòng , ayaki đứng ở ngoài
hiệu trưởng: ta rất thất vọng tại sao kì này con rớt xuống hạng 2 rồi , đã thế sa suốt về môn khoa học tự nhiên, sau này con phải là bác sĩ làm việc có rất nhiều tiền lúc đó gia đình mình mới có tiếng , có danh dự với người ta
tomoe: c-con xin lỗi bố...,con sẽ cố gắng hơn
hiệu trưởng: đã xấu còn vô dụng ! không có ích cho gia đình ta con nhìn xem nhìn anh hai con đi , nhìn con bố lại bực bội !
những lời cay đắng oan nghiệt đâm vào con tim của tomoe , tại sao chứ tại sao những lời lẽ khó nghe lại vào phía của tomoe
sau khi tomoe bước ra ngoài thì thấy ayaki nhưng lạ thây cô không rơi 1 giọt lệ nào , không khóc gì cả mà là 1 gương mặt vô hồn , đôi mắt sâu thẳm..
tomoe: trông tôi thảm hại nhỉ- người như tôi không đáng có bạn bè như cậu đâu..
ayaki: tại sao cậu suy nghĩ như vậy-?
ayaki nắm tay tomoe dẫn tomoe tới chỗ bên bờ sông ở trên bề đất là 1 cánh rừng hoa ánh nắng ban chiều rọi xuống , ayaki mua cho cô bé 1 ly soda dâu
tomoe: cảm ơn cậu..
ayaki: dấu diếm không tốt đâu, tâm sự đi biết đâu tốt hơn
tomoe: thì cậu biết rõ trường của tôi tôn trọng về vẻ bề ngoài ,học giỏi hay trung bình đều được đối xử tốt hơn tôi , tôi bị cô lập tẩy chay bạo lực học đường và ngôn từ , người ta còn đổ rác vào cặp tôi , họ gán ghép tôi với thứ tì.nh d.ục
eo thật kinh tỏm khi con người ta lại đối xử với 1 cô bé như vậy thật khủng khiếp..
1 bàn tay lớn vồ tới ôm tomoe vào lòng vỗ về xoa lưng cô nhẹ nhàng..
ayaki: khóc đi... tomoe cô mệt nhiều rồi
tiếng khóc nấc lên , rõ ràng suốt từ bé đến giờ cô chưa từng được an ủi như này , tại sao nhỉ.. tại cô thiếu thốn tình cảm sao??
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net