CHƯƠNG 398-400

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 398: TIỂU BẮC TẠI THẨM GIA

Bắc Minh Dục ở trong bệnh viện bao nhiêu ngày như vậy, sau khi bác sĩ kiểm tra đi kiểm tra lại, chắc chắn anh không có khuynh hướng bạo lực, không phải là người có xu hướng chống đối lại xã hội mới đồng ý cho anh ra viện.

Vừa thu dọn đồ đạc Lương Nặc vừa nói: "Nếu bây giờ anh ra viện thế này, liệu đại thái thái có ép chúng ta rời khỏi Âu Thành không?"

Bây giờ Tiểu Bắc mới về tới Lục gia, cũng không biết rốt cuộc sống cuộc sống thế nào, để cô rời đi như thế này, cô không an tâm.

Bắc Minh Dục đứng trước gương chải lại mái tóc, nghe thấy vậy, nheo mày nói: "Chúng ta không đi."

"Thế đại thái thái?"

"Tự anh khác có cách." Đột nhiên ánh mắt Bắc Minh Dục lóe lên sự thù hận, giống như một con sói, anh hỏi: "Lương Nặc, nếu một ngày em phát hiện có người cố ý phá hoại, làm phân cách ba người nhà chúng ta thì em sẽ làm thế nào."

Lương Nặc hỏi lại: "Ai?"

"Giả thiết là như thế."

Lương Nặc nắm chặt tay: "Từ trước tới nay lúc nào em cũng chỉ muốn sống những ngày tháng yên bình hạnh phúc, không muốn tự nhiên đắc tội với ai cả, thế nhưng nếu bọn họ đến để phá hoại hạnh phúc gia đình chúng ta, vậy thì....em sẽ liều mạng với bọn chúng!"

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, xe đã được chuẩn bị sẵn, Lương Nặc lên xe rồi mới phát hiện ra tài xế chính là thư ký Tôn!

"Thư ký Tôn? Anh tới từ khi nào vậy?"

"Chào thiếu phu nhân!" thư ký Tôn nhìn Lương Nặc qua gương, giải thích: "Tối qua thiếu gia bảo tôi kể cả đi đêm cũng phải tới, thế nên tôi vừa mới đến nơi thôi."

"Anh ngồi máy bay lâu như thế chắc chắn là mệt rồi, không cần phải đích thân tới đón chúng tôi thế này." Lương Nặc nói quan tâm.

"Tôi cũng không mệt!" Thư ký Tôn vừa cười vừa trả lời.

Lúc này Bắc Minh Dục đã cho hành lý vào xe và cũng ngồi vào xe, thư ký Tôn lập tức đem một tập tài liệu đưa cho anh: "Thiếu gia, tôi biết anh hôm nay xuất viện nên đặc biệt tới để đón anh, nhưng vừa nãy tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh có một tí, đã có người đem tập tài liệu này vứt vào trong ghế xe."

Bắc Minh Dục nheo mày: "Có nhìn được là ai không?"

Thư ký Tôn lắc đầu: "Không, khi tôi trở lại thì phát hiện khóa cửa xe đã bị phá hỏng, mới đầu tôi còn tưởng là có trộm, nhưng khi vào xe kiểm tra thì không phát hiện thấy mất gì, chỉ thấy có thêm tập tài liệu này trên xe thôi."

"Là cái gì vậy?"

Lương Nặc tò mò nhướn đầu xem bên trong là cái gì.

Bắc Minh Dục đột nhiên đánh khẽ vào tay cô, lườm một cái lạnh lùng: "Ngộ nhỡ là thuốc nổ thì em cũng vội mở à?"

Lương Nặc co rúm người lạnh tránh anh: "Không phải chứ?"

"Thiếu gia đừng đùa thiếu phu nhân nữa."

Lương Nặc đấm vào ngực anh vẻ trách mắng: "Anh lại lừa em."

Bắc Minh Dục túm lấy tay cô, nhìn cô nói vẻ rất nghiêm túc, ánh mắt có chút sợ hãi: "Không phải là lừa em, có điều cẩn thận một chút thì vẫn hơn!"

Nói xong, anh mở túi tài liệu ra, ánh mắt trùng xuống song lại có chút ngạc nhiên.

Bên trong là một tập tài liệu.

Lương Nặc cầm tập tài liệu ra nhìn, đột nhiên mắt tròn xoe, mồm há hốc, rất nhanh sau đó nước mắt chảy ra ròng ròng, cô kích động quá ngất xỉu đi.

.................

Tại Thẩm gia.

Đại thái thái và nhị thái thái ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cười cười nói nói, nhìn có vẻ như hòa hợp nhau lắm vậy, Tiểu Bắc ngồi bên cạnh lặng lẽ giữa hai người, không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm.

"Tiểu thiếu gia hình như càng ngày càng nghe lời hơn rồi." Phúc Bác đột nhiên cười cười nói một câu, sau đó cầm đũa định gắp thức ăn cho Tiểu Bắc, đại thái thái lạnh lùng đưa đũa ra kẹp lấy đũa ông ta nói: "Để tôi."

"Vâng!"

Phúc Bác lùi ra phía sau một bước, quay đầu nói với người giúp việc: "Xem xem súp hòa nhài giúp tăng cường thị lực của tiểu thiếu gia đã được chưa? Đừng để tiểu thiếu gia phải đợi lâu, hiếm khi tâm trạng tiểu thiếu gia tốt như thế này."

Đại thái thái chọn một miếng thịt không to không nhỏ đặt vào bát Tiểu Bắc.

"Ăn mãi những thứ kia thì có tác dụng gì? Ăn cánh gà đi!"

Tiểu Bắc mím môi nhìn miếng cánh gà, dính đầy cái cánh là nước sốt và lá hành, im lặng khoảng hai giây, cậu bé từ từ gắp miếng cánh lên cho vào mồm cắn một miếng.

Đại thái thái thấy vui trước thái độ nghe lời của cậu, đưa tay lên định xoa đầu Tiểu Bắc nhưng cậu bé đã kịp nghiêng người về phía sau ghế né đi.

Bàn tay đại thái thái lơ lửng trên không trung.

Nhị thái thái bật cười lạnh lùng: "Chị à, em đúng là không biết rốt cuộc chị nhìn thấy nó có điểm gì đặc biệt nữa, ngơ ngơ ngác ngác cả ngày không nói câu nào, lại gặp trở ngại trong việc giao tiếp với người khác, chẳng lẽ chị thực sự muốn đem sản nghiệp đặt vào tay nó? Đã ngốc thì có làm thế nào cũng không thành tài được, chị lại mời bao nhiêu chuyên gia đến dạy nó như thế, chẳng phải càng dạy càng đần đấy à? em nuôi A Hòa ba năm, ít nhất nó còn biết vẫy đuôi khi nhìn thấy chủ nhân, đằng này nó thì hiểu cái gì?"

A Hòa là giống chó samoyed.

Phúc Bác hắng giọng hai tiếng: "Nhị thái thái, tiểu thiếu gia cũng chẳng phải đồ ngốc, thái thái việc gì phải nói những lời như thế trước mặt cậu ấy?"

"Ồ, chị cả chị nghe xem? Em ở Thẩm gia bao nhiêu năm như thế, vậy mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy người dưới chỉ trích chủ nhân thế này đấy?" nhị thái thái bĩu môi, cố ý kéo dài giọng nói: "Có phải sau này em còn chẳng bằng một đứa người hầu không? Chị cả, trước đây chị em ta không phải đã nói rồi sao...."

"Đủ rồi!" đại thái thái đột nhiên đập tay xuống bàn, lạnh lùng lườm Phúc Bác: "Ta nói chuyện với lão nhị, làm gì có phần của nhà ngươi hả?"

"Vâng, đại thái thái."

Phúc Bắc cúi người lùi về phía sau, ngậm chặt miệng không nói thêm một lời nào.

Nhị thái thái khinh bỉ nhìn Phúc Bác, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười đắc ý.

Đại thái thái lại quay ra nói với nhị thái thái: "Còn cô nữa đấy, tự cô là cái loại gì thì trong lòng cô biết rõ nhất, lần sau nếu còn trước mặt tiểu thiếu gia ăn nói linh tinh nữa thì sau này không cần nói nữa."

Nhị thái thái không phục: "Chị cả, chị đừng có quên...."

"Đại thái thái, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân tới rồi." đúng lúc này, người canh gác cửa chạy vào, nói với hai người đang cãi nhau.

"Nó tới làm cái gì?" nhị thiếu gia quay ra nhìn nheo mày hỏi.

Đại thái thái liếc mắt nhìn Phúc Bác, giọng gằn xuống nói: "Để bọn chúng vào."

Phúc Bác thấp giọng nói: "Đại thái thái, có cần đưa tiểu thiếu gia vào trong không ạ?"

"Không cần!" đại thái thái thở hắt ra một tiếng, cầm tờ giấy ăn bên cạnh lau miệng, nở nụ cười mưu mô: "Nếu bọn chúng đã dám tới, chắc là đã đều biết cả rồi."

Phúc Bấc đột nhiên cúi thấp đầu: "Là do tôi làm việc không tới nơi tới chốn!"

Khi Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc đi vào đại sảnh phòng khách, Lương Nặc liếc mắt đã nhìn thấy Tiểu Bắc đang ngồi trước bàn ăn giống như một hoàng tử, con tim cô đột nhiên thắt lại: "Tiểu Bắc!"

Hóa ra, Tiểu Bắc đúng là bị Thẩm gia bế đi.

"Cô...." Tiểu Bắc quay đầu lại, đột nhiên lên tiếng.

Đại thái thái giật mình quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Bắc, ánh mắt hơi sốc: "Phúc Bác, tiểu thiếu gia vừa...."

"Đại thái thái, không sai, tiểu thiếu gia đúng là vừa lên tiếng gọi rồi!"

Tiểu Bắc nhảy xuống từ trên ghế, hai tay hai chân bé tí chạy tới bên cạnh Lương Nặc, nhưng Phúc Bác đã kịp thời ôm eo cậu bé bế lên, cảnh cáo: "Tiểu thiếu gia đừng có chạy lung tung."

"Bỏ tôi ra!" Tiểu Bắc vùng vẫy trong tay Phúc Bác: "người xấu, người xấu....cô...cô ơi...."

Nước mắt Lương Nặc đột nhiên tuôn ra, hận không thể xông lên cướp lấy Tiểu Bắc trong tay của Phúc Bác, Bắc Minh Dục nhanh tay kéo Lương Nặc lại, để cô cố gắng giữ bình tĩnh.

"Mẹ cả, về việc của Tiểu Bắc, có phải mẹ nợ con một lời giải thích?"

Bắc Minh Dục nheo mày, ánh mắt sáng quắc, hùng hùng hổ hổ.

Đại thái thái từ từ đứng lên, nói giọng chắc chắn: "Giải thích? Ta cần phải giải thích cái gì chứ? ở đây không có ai là Tiểu Bắc cả, chỉ có Thần Thần!"

CHƯƠNG 399: ĐÓ LÀ CON TRAI CỦA TÔI

Bắc Minh Dục thở hắt ra, ánh mắt có chút khinh bỉ: "Bà cố ý lấy Lục gia ra để đánh lạc hướng chúng tôi, còn tạo áp lực cho tòa án, bà không cảm thấy làm như thế là càng muốn giấu thì càng lộ à?"

Đại thái thái liếc mắt nhìn Phúc Bắc ra hiệu, Phúc Bác lập tức bế Tiểu Bắc đi.

Lương Nặc lòng nóng như lửa đốt, đứng nhìn Tiểu Bắc bị đưa đi.

"Tiểu Bắc! Không được bế con tôi đi....trả lại con cho tôi, đại thái thái, rốt cuộc chúng tôi đã làm gì cho bà tức giận mà bà lại phân khai gia đình ba người chúng tôi!"

Đại thái thái đột nhiên cầm chiếc cốc thủy tinh bên cạnh đáp về hướng Lương Nặc.

Bắc Minh Dục giật mình, kéo cô ôm vào lòng, quay lưng lại đỡ chiếc cốc, chiếc cốc đập vào lưng anh trước khi rơi xuống đất. Tuy là không chảy máu nhưng Lương Nặc rõ ràng cảm nhaanjd được khi chiếc cốc bay đến có sức đập mạnh thế nào.

"Thiếu gia!"

"Anh không sao!" Bắc Minh Dục xua tay, liếc nhìn chiếc cốc thủy tinh vỡ dưới đất, cười: "mẹ cả chỉ có chút bản lĩnh thế này thôi à? một hai câu mà đã tức giận như vậy rồi? vậy khi bà cướp đi đứa con trai của tôi, bà có nghĩ tới nỗi tức giận khi bị mất con không?"

"Thần Thần bây giờ không phải con trai của ngươi nữa, ta đã chuyển tên nó thành con của đạo thiếu gia rồi, sau này nó chính là cháu của ngươi." Đại thái thái lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống nói.

Nhị thái thái không nói gì từ nãy đến giờ cũng giật bắn mình.

"Chị...chị cả, Thần Thần là con trai của tam thiếu gia? Sao lại có thể như vậy? chẳng phải chị luôn coi tiểu thiếu gia là người thừa....."

"Cô không nói cũng không ai bảo cô bị câm đâu!"

Đại thái thái đột nhiên ném cho nhị thái thái một cái nhìn như phun ra lửa, nhị thái thái bịt miệng không nói câu gì, tự mình suy nghĩ.

Lương Nặc trợn trùng mắt: "Bà thật nhẫn tâm! Đó rõ ràng là con trai tôi, tôi đã để lạc nó bốn năm...không đúng! Bốn năm trước chính một tay bà đã lên kế hoạch cố ý cướp nó đi."

"Vậy thì sao nào?" đại thái thái không hề có một chút áy náy, ngược lại còn cười lạnh lùng chế giễu: "Nó là cháu trưởng của Thẩm gia chúng ta, cô dựa vào cái gì mà đòi nuôi nó? Để nó lại bên các người, các người có thể cho nó những gì?"

"Tôi có thể cho nó tình thương máu mủ, có thể cho nó có một tuổi thơ đúng nghĩa!" Lương Nặc gào khóc nói.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Hảo Hảo bị người ta cố ý cướp đi, càng không ngờ được rằng, có một ngày Hảo Hảo ở trước mặt cô mà cô lại không nhận ra con mình!

Cô còn từng nghĩ, rốt cuộc Lục gia là một gia đình như thế nào mà làm cho một đứa trẻ bé như thế bị ép tới mức mắc chứng tự kỷ.

Nhưng bây giờ lại được biết, căn bản đó không phải là vì Lục gia.

Mà là sự ngược đãi của Thẩm gia.

Là một tay đại thái thái nắm giữ quyền kiểm soát, bà ta không thương tiếc để cho tam thái thái tự tay bóp chết đứa con của mình để có thể giữ được sự vinh hoa phú quý trong Thẩm gia! Nếu lớn lên trong một môi trường như thế này, bảo sao Tiểu Bắc....mắc phải chứng tự kỷ?

Chỉ cần nghĩ tới thời gian bốn năm qua, những khổ cực và những cấm đoán mà Tiểu Bắc phải chịu ở Thẩm gia, con tim Lương Nặc lại như bị dao đâm, đau đớn vô cùng!

Cũng có thể, cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên được sự kích động và sự choáng váng khi tận mắt nhìn thấy bản báo cáo kết quả giám định lúc ngồi trong xe.

Đôi vai của Lương Nặc run rẩy, dường như quá sốc.

Một tay Bắc Minh Dục đỡ lấy cô cho cô dựa vào mình, khẽ khàng vỗ tay vào vai cô an ủi, lại nhìn đại thái thái nói: "Kể từ khi tôi xin gạch tên mình khỏi gia phả của Thẩm gia, con trai tôi cũng sẽ không còn là con cháu của Thẩm gia nữa, hãy trả lại con cho tôi!"

"Hoang tưởng!" đại thái thái tự nghĩ đã cầm chắc phần thắng trong tay, bà ta nói: "Nói thực lòng với ngươi, khi xưa khi ngươi sinh non ta đã cho người đến để bế đứa bé đi, nếu không phải có cái tên Lý Tranh Diễn kia nhúng tay vào thì ngươi tưởng các ngươi còn có cơ hội để ở cùng nó vài tháng à?"

"Bà....." Lương Nặc lúc này cảm giác dường như máu trong cơ thể đang sôi lên sùng sục, cô choáng váng không ngờ được.

"Lý thiếu gia nói hóa ra đều là sự thật, hóa ra những người đó đều là người của bà, là bà muốn cướp đi đứa con của tôi!" lúc trước khi Lý Tranh Diễn trả lại đứa con cho bọn họ cũng đã nói, còn có người đang muốn cướp đứa trẻ, lúc đó cô còn không tin!

"Là ta." Đại thái thái sắc mặt bình tĩnh: "Ta thấy bệnh của tam thiếu gia cũng đã khỏi rồi, buổi chiều hãu trở về Hải Thành đi, sau này bước sông không phạm nước giếng."

"Bà đừng có nằm mơ!" Lương Nặc trợn mắt lên nhìn bà ta như thách đấu: ""Bà cướp con tôi đi còn muốn chúng tôi dễ dàng rời đi như vậy? mụ yêu quái kia, bà sẽ khong được chết yên thân đâu!"

"Hỗn láo!"

"Tôi không chỉ hỗn láo, tôi còn muốn giết chết bà nữa kia!" Lương Nặc hận không thể chạy lại mà móc mắt đại thái thái ra.

Bắc Minh Dục ôm chặt lấy Lương Nặc trong lòng, tiến lên phía trước một bước, ánh mắt kiên định: "Mẹ cả, bà đừng có ép tôi, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"

"Ở đây là Âu Thành, người có bản lĩnh gì mà nói cá chết thì lưới rách với ta?"

Ánh mắt Bắc Minh Dục đầy hận thù, nói quyết liệt: "Kể cả tôi có khuynh gia bại sản thì cũng muốn bà chết thì sao?"

Đại thái thái ánh mắt trùng xuống.

Bốn năm trước Bắc Minh Dục có thể nói rằng chỉ là một kẻ sống vượt qua được hoạn nạn đã là may, nhưng bốn năm trở lại đây Bắc Minh Dục rất kín đáo, thực lực của anh bây giờ rốt cuộc đang ở mức nào, bà ta cũng không thể nắm chắc được.

"Được!" trong lúc suy tính, bà ta có một ý nghĩ, nói: "Các người muốn có đứa bé thì đó là điều không thể, nhưng các người có thể ở lại trong Thẩm viên để cùng sống với nó, nhưng không có sự đồng ý của ta thì các người không được phép ra khỏi Thẩm viên một bước!"

Lương Nặc đương nhiên không chịu, nhưng Bắc Minh Dục thì lại nhường một bước mà đồng ý: "Được!"

"Còn nữa, đứa bé đứng dưới tên của đại thiếu gia, bất kể ai cũng không thể thay đổi, nó chính là cháu đích tôn của Thẩm gia!"

"Có thể!"

Lời Bắc Minh Dục vừa dứt, cơ thể Lương Nặc trong lòng anh liền nhũn ra, cô rơi vào trạng thái hôn mê.

Trước mắt rõ ràng là con trai của mình, nhưng chỉ có thể nghe nó gọi mình là thím, cô làm thế nào mà chấp nhận được chứ?

................

Khi Lương Nặc tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc.

Trên bức tường trắng có chạm khắc những hoa văn bằng đá cẩm thạch, Lương Nặc vừa nhìn đã nhận ra cách trang trí này khi tối hôm trước cô nói chuyện video với Tiểu Bắc, sau lưng thằng bé cũng là những nét hoa văn trang trí như thế này.

"Em tỉnh lại rồi?" Bắc Minh Dục đưa cho cô một cốc nước.

Lương Nặc một tay hất cốc nước ra: "Sao anh lại có thể đồng ý với mụ yêu quái già kia! Đó là con trai của chúng ta, bây giờ không những em không thể gọi nó là con trai, mà còn phải gọi nó là cháu, không, em làm không nổi điều đó...."

Tiếng cốc nước rơi xuống đất, Bắc Minh Dục nheo mày.

"Làm không nổi cũng phải làm."

Anh đột nhiên dùng lực lôi cô dậy kéo vào nhà vệ sinh, anh mở vòi nước hoa sen và vòi nước bồn rửa tay ra, tiếng nước chảy rào rào.

Anh nắm lấy hai tay cô ấn người cô vào tường.

"Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!"

Lương Nặc nước mắt chảy như mưa, không biết nên làm thế nào, cô không biết dựa vào đâu lại thấy bất lực.

"Dựa vào tình hình hiện tại của chúng ta căn bản không thể nào đấu lại với bà ta, nếu hôm nay chúng ta bước ra khỏi cánh cửa này, có thể cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội quay trở lại Âu Thành."

"Thế nhưng...." trong lòng Lương Nặc đang rất hỗn loạn, vô cùng buồn bã: "Tiểu Bắc đã trở thành con trai của đạo thiếu gia rồi....."

"Em vẫn có thể chăm sóc cho nó cơ mà!" Bắc Minh Dục cầm cằm cô đẩy lên cao, thấp giọng xuống dường như sắp hết kiên nhẫn: "Lẽ nào em còn muốn thử xem mẫu tử phải phân li thực sự nó sẽ như thế nào?"

"Không!"

"Em tin anh không?"

Lương Nặc cố nín khóc, nhìn anh gật đầu lia lịa: "Tin."

"Anh nhất định sẽ đem con chúng ta trả lại cho em!" Bắc Minh Dục cúi đầu hôn lên môi cô , khẽ cắn: "Vốn dĩ anh đã không muốn tranh với bà ta cái gì, nhưng bà ta lại cứ muốn tranh cướp với anh thứ không thuộc về mình, bây giờ....chúng ta sẽ so xem nước cờ ai cao hơn ai, em yên tâm, chúng ta sẽ không bị áp bức lâu nữa đâu."

Sau cùng, Bắc Minh Dục nói với cô: trong phòng nhất định bị gài máy nghe trộm, sau này có chuyện gì quan trọng đểu phải vào trong nhà vệ sinh nói.

Tiếng nước chảy có thể làm cho tiếng nói chuyện được giấu đi.

CHƯƠNG 400: BẢO EM BỎ ANH ĐI THEO ANH TA

Đại thái thái chỉ yêu cầu bọn họ không được ra khỏi Thẩm viên, ngoài ra cho bọn họ hoàn toàn tự do.

Không biết Bắc Minh Dục đã nói gì với đại thái thái mà Lương Nặc có thể lại gần Tiểu Bắc, hơn nữa còn cho phép sau này người khác đều gọi cậu với cái tên ở nhà là Tiểu Bắc.

Nhưng tên trong giấy khai sinh....

Chí có thể là Thẩm Thần, họ không thể thay đổi.

Lương Nặc dậy sớm khi chưa tới sáu giờ, cô xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, trong lòng đầy mong đợi.

Bảy giờ 30 phút, người giúp việc dắt tay Tiểu Bắc xuống phòng ăn, Bắc Minh Dục, đại thái thái và nhị thái thái cũng lần lượt đi xuống.

Lương Nặc chạy tới trước mặt Tiểu Bắc, đem chiếc chìa khóa trả lại cho cậu, hai mắt nhòa đi vì nước mắt: "Tiểu Bắc, đây là chiếc chìa khóa mà....cô đã đồng ý sẽ trả lại cho con, bây giờ con cầm lấy nó được không?"

Tiểu Bắc vui mừng nhận lấy chiếc chìa khóa, mắt cậu bé chớp chớp, môi khẽ cười.

Con tim Lương Nặc đập thình thịch, khó mà bĩnh tĩnh lại được, cô kéo Tiểu Bắc vào lòng, ôm chặt như sợ cậu sẽ chạy mất, gọi tên cậu bé không ngừng: "Tiểu Bắc, Tiểu Bắc ....cục cưng của cô, là do cô không tốt, là lỗi của cô, sau này cô sẽ luôn ở bên cạnh con, sẽ không bao giờ rời xa con có được không?"

Tiểu Bắc bị Lương Nặc ôm chặt, bàn tay nhỏ của cậu bé học bộ dạng của cô trước kia khi dỗ Bắc Minh Dục, khẽ đập vào lưng cô.

"Đừng...Đừng khóc!"

Phúc Bác cúi người ghé sát vào tai đại thái thái nói: "Tam thiếu gia nói không sai, tam thiếu phu nhân đúng là có sức ảnh hưởng tới tâm trạng của tiểu thiếu gia."

Đại thái thái nheo nheo mắt: "Bảo đội bác sĩ trị liệu đợi lệnh, buổi chiều tôi muốn đích thân đi hỏi một chút tình hình."

Nhị thái thái đột nhiên cũng sụt sịt: "Vừa mới sáng ra đã khóc khóc lóc lóc cho ai xem chứ? cũng may mà đại thiếu gia đang đi công tác đấy, nếu như đại thiếu gia về, tiểu thiếu gia gọi đại thiếu gia là ba, xem cô còn khóc thành ra thế nào?"

"Cô câm mồm lại cho tôi!" đại thái thái đột nhiên ném cho nhị thái thái một cái nhìn sắc như dao: "Nếu cô cũng muốn để cho nhị thiếu gia đi nước ngoài công tác 10 năm 8 năm không trở về thì nói nhanh đi!"

Nhìn thái thái đột nhiên cúi đầu bĩu môi: "Chị đừng có mà làm khó Tịch Nam, em không nói nữa là được chứ gì!"

Tất cả mọi người ngồi xuống.

Thẩm gia có lịch sử hàng trăm năm, tư duy phong kiến vẫn còn rất nặng nề, ngồi vào bàn ăn cũng có hàng tá các quy tắc, Bắc Minh Dục và Lương Nặc chỉ có thể ngồi ở mép bàn phía cuối cùng.

Lương Nặc đem món ăn mình đã chuẩn bị lên, đặt trước mặt Tiểu Bắc.

"Đây là món sườn sụn chua ngọt mà con thích ăn nhất này!"

Tiểu Bắc gật đầu, cầm đũa đang định gắp thức ăn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net