CHƯƠNG 420-422

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 420: NGỌT NGÀO

Đại thái thái đưua Đặng Tử Manh đi, để cô ta phục vụ Thẩm Cách.

Thẩm Tịch Nam cũng đi theo.

Đặng Vũ lấy cớ còn có việc nên không đi cùng, sau khi đại thái thái và Thẩm Tịch Nam rời đi, giả vờ vô tình hỏi: "Lần trước cháu bị thương cổ họng, bây giờ đã khỏi chưa?"

Lương Nặc trả lời: "Cháu không sao rồi ạ!" nghĩ tới việc của Đặng Tử Manh cô lại không kìm được nên nói: "Đặng tiểu thư thực sự vô tội, Đặng tiên sinh làm thế này chẳng khác nào đẩy Đặng tiểu thư và bể lửa..."

"Con gái ta ta tự biết." Đặng Vũ xua tay, như đã hiểu nói: "Thức ra không giấu cháu mà nói, bởi vì ta và mẹ nó tình cảm không hòa thuận, từ nhỏ nó đã tùy tiện không nói được, những năm gần đây thì càng ngày càng hỗn láo, sự việc lần này coi như là để dạy bảo cho nó một bài học, cho nó biết trời cao đất dày."

Lương Nặc vẫn lo lắng: "Nhưng Thẩm Cách căn bản không phải là người nữa."

"Nó cũng không phải cái loại vừa đâu."

Lương Nặc: ".........." cô chưa từng gặp một người cha nào lại nói về con gái như vậy, cũng không biết nên nói gì mới phải.

Bắc Minh Dục tranh thủ nói: "Tiểu Bắc ngủ chắc cũng sắp tỉnh rồi, chú Đặng về nhé, chúng cháu phải đi chuẩn bị cho thằng bé ít đồ ăn đêm."

Ánh mắt của Đặng Vũ cố kìm nén rồi nhưng vẫn không giấu nổi sự vui mừng: "Ta thích nhất trẻ con đấy, có sao không nếu để ta cùng đi với hai người thăm cậu bé?"

Lương Nặc có chút khó xử: "Tiểu Bắc khá là sợ người lạ ạ!"

Bắc Minh Dục nheo mày có chút khó chịu: "Hôm nay muộn quá rồi, hay là để sau này đi."

"Tam thiếu gia không vội." Đặng Vũ lỗ mãng gần như đưa ra điều kiện: "Ta biết gần đây Thẩm gia có đang bàn hợp tác với một tập đoàn tài chính của Nhật, nếu ta nói ta là bạn với người phụ trách phía bên tập đoàn đó thì sao?"

Bắc Minh Dục ngẩng mặt lên nói kiêu ngạo: "Phụ mất lòng tốt của chú rồi, cháu muốn làm gì cũng không tới lượt dựa vào việc bán con trai."

Đặng Vũ trầm lặng hai giây, sau đó lớn tiếng cười ha ha, vỗ vào vai Bắc Minh Dục vẻ tán thưởng: "Ha ha....có chí khí, xem ra Lương tiểu thư chọn đúng người rồi đây."

Bắc Minh Dục đột nhiên lùi về phía sau, giữ khoảng cách với ông ta.

"Chú Đặng, cửa ở phía sau!"

Đặng Vũ nhìn ánh mắt đề phòng, cảnh giác của hai người họ, có chút lúng túng thu tay về, khẽ hắng giọng hai tiếng nói: "Ở chỗ ta vẫn còn ít đồ mà trước kia ba cháu để lại, có thời gian thì tới chỗ ta ngồi một lát."

"Vâng! Mời chú!"

Bắc Minh Dục không khách sáo đưa tay về phía cửa, Đặng Vũ chỉ có thể quay người bước đi, vừa quay mặt đi, ông ta không kìm được cảm xúc, hai mắt đỏ lên ươn ướt.

Con gái của ông ta đã lớn rồi.

Ông ta đã có một đứa cháu ngoại.

Chỉ đáng tiếc là, ông ta không có cách nào để nhận lại cô.

Đợi sự việc kết thúc hẳn, Lương Nặc mới hỏi Bắc Minh Dục: "Trong điện thoại anh rốt cuộc là có thứ gì đấy? đạit hái thái thực sự sẽ trả Tiểu Bắc lại cho chúng ta chứ?"

"Bà ta sẽ phải làm như vậy thôi."

Bắc Minh Dục đặt tay lên vai cô, dặn dò thư ký Tôn đứng trông ở phòng bệnh của Tiểu Bắc, sau đó đưa cô đi ra ngoài mua cho Tiểu Bắc chút đồ ăn đêm, anh nói: "Anh đã nhắm được một căn hộ rồi, sau này chúng ta sẽ chuyển tới đó."

Lương Nặc vừa vui mà cũng vừa lo: "Chúng ta ở đây gây ra rắc rối cho đại thái thái, liệ bà ta sẽ giở trò gì với anh ở taoaj đoàn không?"

Bắc Minh Dục khẽ cười, để lộ ra hàm răng trắng.

"Anh cũng phải có kế của anh chứ, đợi bà ta mắc câu nữa thôi."

..................

Cảnh về đêm của Âu Thành rất đẹp.

Những tòa nhà chọc trời với những đèn leon lắp xung quanh sáng chói, rực rỡ.

Đã lâu lắm rồi Lương Nặc không cùng Bắc Minh Dục ra ngoài đi dạo.

Cô khoác lấy cánh tây nh, đầu dựa vào vai anh bước đi chậm rãi.

"Ở đây không hổ danh là Âu Thành, Hải Thành không phồn hoa bằng một nửa ở đây....."

"Ăn thịt người còn ăn cả xương." Bắc Minh Dục thở dài: "Hải Thành vẫn tốt hơn, có những kí ức đẹp đẽ, ngọt ngào của cả hai chúng ta."

"Còn có cả những điều không tốt nữa!" Lương Nặc đột nhiên nhớ lại những chuyện đã trải qua trước đây, cô cầm lấy bàn tay Bắc Minh Dục rồi như nhảy múa, xoay vòng tròn quanh người anh, nói: "Anh từng lừa em, làm em tổn thương...."

Bắc Minh Dục cũng không chịu thua, nói : "Anh cũng từng yêu em!"

"Hức! Thế bây giờ không còn yêu à?"

"Yêu!" Bắc Minh Dục lôi cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, anh thì thầm: "yêu tới lúc đầu bạc răng long, yêu em tới ngày cuối cùng sống trên đời này...."

"Anh nói ghê chết!" Lương Nặc bị anh hôn tới mức không hít được không khí mà thở nữa, đẩy anh ra, ôm lấy anh, đột nhiên cô chú ý tới có người đang nhìn bọn họ, lúc này mới nhớ ra là đang ở trên đường.

"Đừng hôn nữa, có người đang nhìn kìa!"

Bắc Minh Dục nghe thấy vậy, nheo mày, quả nhiên dừng lại.

Lương Nặc đơ người ra, đang nghĩ cái tính bá đạo của anh vẫn không hề sửa được thì một giây sau liền nghe thấy tiếng anh hét lên với những người tò mò bên đường: "Nhìn gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy chồng hôn vợ à?"

Người đi đường mắng lại "đồ thần kinh", sau đó cũng nhanh chân rời đi.

Bắc Minh Dục nhìn Lương Nặc với ánh mắt tự hào, Lương Nặc bĩu môi lườm yêu anh, sau đó đột nhiên anh kéo tay cô vào một hẻm nhỏ.

Cửa ngõ hẻm tối đen như mực, Lương Nặc có chút sợ hãi tim đập thình thịch: "Anh đưa em đi đâu? Tiểu Bắc còn đang đợi chúng ta mua đồ ăn đêm về nữa kia kìa!"

"Tiểu tiểu bắc cũng đang đợi em cho nó ăn đấy!"

"Tiểu...tiểu tiểu bắc?" Lương Nặc không hiểu liền hỏi: "Ai là tiểu tiểu bắc?"

Bắc Minh Dục bật cười, kéo tay cô ép lưng cô dựa vào tường.

Anh trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi dần xuống tới cổ, bàn tay anh còn nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, sau đó đưa dần xuống dưới, xuống dưới thêm chút nữa,,,,,

Bắc Minh Dục khẽ cười thì thầm vào tai Lương Nặc: "Cảm nhận thấy chưa? Tiểu tiểu bắc cũng bị em bỏ đói bao nhiêu lâu rồi đấy?"

Lòng bàn tay cô cảm nhận được hơi ấm nóng, đột nhiên mặt Lương Nặc đỏ ửng lên: "Anh...anh....đúng là đồ lưu manh."

Không cho cô cơ hội để phản bác lại, Bắc Minh Dục lại lần nữa khóa chặt môi cô lại, lưỡi anh đẩy vào trong như muốn đẩy hết những lời cô còn muốn nói xuống dưới cổ họng.

Cuối cùng, vẫn còn có hứng để nói: "Mùi vị đúng là tuyệt thật!"

Lương Nặc : "........"

..................

Ngày hôm sau, đại thái thái truyền tin đến, hai người họ có thể đưa Tiểu Bắc đi, nhưng không được cách xa Thẩm Viên quá, hơn nữa không được ngăn cấm bà ta đi thăm thằng bé.

Điều Bắc Minh Dục phải làm đó là giao nộp những bức ảnh anh đang nắm giữ, đồng thời xóa hết bản gốc và những bản dự phòng đi.

Bằng không họ cũng sẽ không đạt được mục đích của mình.

Bắc Minh Dục không phải là kẻ ngốc, anh e rằng đại thái thái sẽ lật mặt, vì vậy chỉ nộp ra những bức ảnh mà không hề xóa hết đi: "Mẹ cả yên tâm, những thứ này nếu bị công bố ra ngoài, không những mẹ sẽ ngồi tù mà cổ phần của tập đoàn cũng sẽ bung bét hết ra, nếu chưa tới bước đường cùng thì con sẽ không cùng đưa mẹ vào chỗ chết đâu."

Đúng vậy, những bức ảnh trong tay anh chính là những tài liệu được chụp trộm trong phòng làm việc của đại thái thái về việc tạo ra những tác động ảo để làm thay đổi giá cổ phiếu.

Hiển thị rõ ràng hành động của đại thái thái, đẩy giá cổ phiếu lên ào ào.

Mục đích chính là ứng phó với đại hội cổ đông lần vừa rồi.

Sau khi Lương Nặc và Bắc Minh Dục chuyển ra ngoài, ở tập đoàn Bắc Minh Dục càng không có chỗ đứng, những việc trong tay anh đều giao lại hết cho Thẩm Tịch Nam.

Bao gồm cả hạng mục đang đàm phán với tập đoàn của Nhật Bản, anh cũng bị đã ra ngoài.

Thẩm Tịch Nam đóng vai trò chủ đạo, cả ngày đều tiếp người phụ trách của phía Nhật Bản, hòng có được hạng mục này, còn đại thái thái thì đang cố vực dậy Thẩm Cách, anh ta vừa mới xuất hiện không lâu đã đem hạng mục giao cho anh ta.

Người của tập đoàn đều nói Thẩm Tịch Nam vất vả làm nhưng cuối cùng cũng cho kẻ khác hưởng.

Vào ngày khi mà triệu tập họp hội nghị cổ đông, Thẩm Cách đưa một đoàn mấy người bay đến Nhật Bản.

CHƯƠNG 421: CÁ CHẾT LƯỚI RÁCH

Nhị thái thái vừa ra viện liền nghe thấy những việc này.

Thẩm Tịch Nam là quân cờ tốt nhất trong tay đại thái thái, nếu ở tập đoàn mà tạo ra được thành quả thì công lao sẽ thuộc về bà ta – đại thái thái, thậm chí bà ta còn có thể lấy công đó quy về cho Thẩm Cách, còn nếu mắc sai lầm hoặc sơ suất gì, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Thẩm Tịch Nam.

Một tuần sau.

Đột nhiên tin tức truyền về, Thẩm Cách ở Nhật Bản hút thuốc phiện, gây chuyện, bị cảnh sát bắt.

Đại thái thái lập tức sai Thẩm Tịch Nam đi Nhật Bản tìm cách kéo Thẩm Cách ra.

"Không được!" nhị thái thái không chịu, nói như cãi nhau: "Thẩm Cách là cái gì chứ? Nhật Bản lại là nơi thế nào, dựa vào cái gì mà Thẩm Cách xảy ra chuyện thì con trai tôi phải đi giải quyết? Những năm gần đây, Tịch Nam đã làm cho chị bao nhiêu chuyện như thế mà vẫn chưa đủ à?"

"Nói vậy có nghĩa là cô không đồng ý?" Đại thái thái nói với ngữ khí lạnh lùng.

"Đúng vậy, tôi không đồng ý!" nhị thái thái nghiến răng nói: "Thẩm Cách là đứa có vực dậy cũng không có tài cán gì, Tịch Nam mới là người có tư cách nhất để thừa kế Thẩm gia."

"Nằm mơ! Tôi đấu với cô cả một đời, lẽ nào tôi sẽ để cho con trai cô mặc long bào lên làm thái tử? Đừng có hão huyền nữa!"

"Dù sao thì trải qua sự việc vừa rồi, tôi cũng đã sống đủ rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách."

"Nếu cô dám ăn nói bừa bãi, tôi sẽ làm cho cô chết không có đất mà chôn!"

Hai người ở phòng khách lớn tiếng cãi nhau ầm ĩ mãi không thôi, Bắc Minh Dục và Lương Nặc nghe thấy sự việc của Thẩm Cách liền lập tức về Thẩm Viên, đúng lúc nghe thấy họ cãi nhau, hai người quay ra nhìn nhau, rồi lặng lẽ tránh đi, giả vờ như không biết gì hết.

Buổi chiều, Lương Nặc tranh thủ khi mà nhị thái thái đi mua đồ cho Thẩm Tịch Nam nên đã đi cùng.

Nhị thái thái cũng không còn đề phòng cô nữa, lập tức kéo tay cô cùng đi mua đồ.

"Nhị thái thái, đại thiếu gia ở Nhật Bản bị bắt rồi, liệu hạng mục có bị thất bại không, lại còn bị ở trong đó chịu khổ, đại thái thái trong lòng nhất định rất hỗn loạn, nói lời khó nghe thì nhị thái thía cũng đừng để trong lòng." Lương Nặc cố ý nói như vậy.

Nhị thái thái sắc mặt tái xanh: "Hức, mụ yêu quái đó sẽ vì tên Thẩm Cách khốn kiếp mà lo lắng?"

Lương Nặc trong lòng thấy hết sức ngạc nhiên: "Đại thiếu gia là con trai đẻ của đại thái thái, con trai xảy ra chuyện, bà ấy sao lại có thể không lo lắng chứ?"

Nhị thái thái đảo mắt nhìn xung quanh đề phòng có người theo dõi, không thấy ai bắt đầu với vội kéo tay Lương Nặc vào góc nói: "Đại thái thái yêu lão gia cả một đời, bà ta không chịu được tam thiếu gia và mẹ cậu ấy, vậy cô có biết tại sao lại có thể để yên cho tôi không?"

"Tại sao vậy?" Lương Nặc lắc đầu, giả vờ không biết gì hết.

Nhị thái thái lại liếc nhìn xung quanh: "Bởi vì tôi nắm được thóp của bà ta, cái mụ yêu quái đó năm xưa khi sinh con ra, đó không phải là một bé trai mà chỉ là một bé gái, hơn nữa vừa mới sinh ra đã bị chết non rồi!"

"Mẹ hai....mẹ hai không lừa con chứ?" Lương Nặc tròn xoe mắt, ra điều khó tin: "Đại thiếu gia sao có thể không phải là con trai của đại thái thái chứ?"

"Khi đứa bé chết non, bà ta lập tức nhận nuôi Thẩm Cách, sau đó nói với người ngoài rằng đó là con trai bà ta, hơn nữa, đại thái thái của chúng ta thực ra xuất thân bần hàn, hơn nữa còn từng làm người phục vụ tiếp rượu khi còn trẻ, vì vậy bà ta rất hận người khác khi nói vể xuất thân của bà ta và chỉ trích Thẩm Cách." Nhị thái thái còn nói vẻ chắc chắn: "Nếu cô không tin, trong tay tôi còn có một giấy nhận nuôi để chứng minh."

Buổi tối Lương Nặc lập tức đem sự việc này nói lại hết cho Bắc Minh Dục.

"Có điều nhị thái thái không nói giấy nhận nuôi đó bây giờ ở đâu." Lương Nặc có vẻ tiếc, Bắc Minh Dục an ủi: "Không vội, mẹ hai đã chịu đem mọi chuyện nói cho em biết, vậy thì nhất định bà ấy sẽ không để yên mọi chuyện."

Lương Nặc cảm thấy cũng đúng.

Ai mà biết được ngày hôm sau Thẩm Tịch Nam đã bị đại thái thái phái đi Nhật Bản, nhất định phải cứu được đại thiếu gia ra, hơn nữa còn bắt Thẩm Tịch Nam bắt đầu lại từ đầu hạng mục Giảo Hoàng.

Buổi chiều, nhị thái thái đột nhiên tìm đến tận cửa, quỳ xuống trước mặt Lương Nặc: "Tam thiếu phu nhân, tôi cầu xin cô một việc!"

Lương Nặc vội vàng đỡ bà ta đưng lên: "Mẹ hai làm thế này là thế nào, mẹ mau đứng lên đi."

Nhị thái thái không chịu: "Mụ yêu quái đó với tôi đã chẳng còn nể mặt nhau nữa rồi, sẽ rất nhanh thôi bà ta sẽ đối phó với tôi và Tịch Nam, tôi cũng từng nói với cô trong tay tôi còn có tờ giấy chứng minh nhận nuôi, lúc trước để đề phòng bà ta, tôi đã đem tờ giấy chứng minh đó giao lại cho người nhà tôi, bọn họ đã di dân đến Singapo, bây giờ tôi muốn đi lấy lại tờ giấy chứng minh đó, nếu như trên đường có bất kì sự việc ngoài ý muốn nào, cô nhất định phải giúp tôi an ủi Tịch Nam, là tôi có lỗi với nó...."

Nhị thái thái dường như đã cảm nhận được điều gì chẳng lành, Lương Nặc nheo mày, nói: "Nếu mẹ hai đã biết lành ít dữ nhiều như thế thì tại sao không cho người đi lấy mà phải tự mình đi? "

"Không được, hòm bảo vệ yêu cầu phải có dấu vân tay của tôi mới được." Nhị thái thái cố chấp nói: "Tôi cũng muốn vì Tịch Nam làm gì đó cho nó."

Lương Nặc cảm thấy nhị thái thái có phần cố chấp quá, song lại muốn tìm một cách giải thoát với thái độ vội vàng.

Khi Lương Nặc đem chuyện này nói lại với Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục cũng nói: "bà ấy đã quá vội vàng."

"Nhị thái thái và đại thái thái bây giờ căng thẳng thế, liệu đại thái thái có làm gì hại đến nhị thái thái không?"

"Chắc chắn có." Bắc Minh Dục ôm lấy Lương Nặc ngồi ngoài ban công, đầu anh chà vào gáy cô: "Lại còn anh hai, bây giờ anh ta đang ở Nhật Bản, Thẩm gia chỉ có hai người bọn họ."

"Em cảm giác sắp có chuyện rồi....."

Lương Nặc lẩm bẩm, Bắc Minh Dục gật đầu sau đó cắn vào tai cô rồi thì thầm: "Ừm, chồng em đúng là có chuyện rồi....."

Nói xong, anh liền thổi hơi vào cổ cô.

Lương Nặc khẽ rùng mình, toàn thân cô run lên, vội vàng đẩy anh ra, đỏ mặt chạy vào phòng tắm: "Em đi tắm đây!"

Bắc Minh Dục lại nhận một cuộc điện thoại, khi tắt máy đi vào từ ban công, liền nhìn thấy Lương Nặc nằm co mình trong chăn, lấy chăn quận tròn vào người.

Bắc Minh Dục cảm thấy buồn cười, sau đó bỏ chăn ra, chui vào và ôm lấy cô.

Bắc Minh Dục đang ngủ mơ màng, cảm thấy phần dưới cơ thể đang có thứ gì đó cưng cứng ấn vào rất khó chịu, cô quay người tiếp tục ngủ.

Bắc Minh Dục hít thở thật sâu, sau đó lật người ép cô nằm phía dưới cơ thể mình.

Lương Nặc đột nhiêng giật mình tỉnh dậy, tròn xoe mắt: "Anh...anh làm gì đấy?"

"Anh với em thì sẽ làm gì?" Bắc Minh Dục nắm lấy tay cô luồn xuống phía sưới, nói rất nghiêm túc: "Vốn dĩ vẫn muốn tha cho em một đêm, nhưng ai mà biết được tự em lại phơi mình ra làm cho anh muốn!"

"Am....a...."

Bắc Minh Dục giống như đang bóc vỏ trứng, anh từ từ đem quần áo trên người cô lột ra, cười như con hồ li rồi chiếm lấy cô.

Cả hai làm tình với tình cảm mãnh liệt.

Khi mà trời tờ mờ sáng, Lương Nặc lờ mờ nghe thấy một đoạn hội thoại, nghe không được rõ lắm, nhưng cô biết đã xảy ra chuyện rồi, ngáp dài một cái, cô ngồi dậy với tinh thần mệt mỏi.

Bắc Minh Dục nói chuyện với ai đó xong, lại quay về phòng mặc đồ vào.

Nhìn thấy Lương Nặc đã ngồi dậy rồi, anh đặt môi hôn lên trán cô: "Trời còn sớm, em ngủ thêm lát nữa đi."

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Hai mắt cô dường như vẫn còn lìm dim, Bắc Minh Dục chà mặt mình vào má cô, nói: "Thẩm gia bên đó xảy ra chuyện rồi, tình hình cụ thể anh phải qua đó xem xem thì mới biết được."

Lương Nặc lập tức tròn xoe mắt, bỏ chân ra: "Vậy thì em cũng đi xem thế nào."

"Em có thể ngủ thêm một lúc rồi lát nữa qua cũng được."

"Không được." Lương Nặc lắc đầu từ chối: "Không biết đã xảy ra chuyện gì,em ngủ cũng không yên."

Nói không được cô, Bắc Minh Dục bèn đưa Lương Nặc cùng về Thẩm viên, vừa mới bước vào phòng khách, liền nhìn thấy một đoàn người mặc đồng phục giống nhau đang áp tải nhị thái thái đi ra ngoài.

"Các người thả tôi ra, tôi không có bệnh, tất cả đều là do đại thái thái bịa ra mà thôi."

CHƯƠNG 422: CHỈ NGỦ THÔI

Đại thái thái nhìn cảnh này với ánh mắt lạnh lùng, nói khách sáo vài câu với người đứng đầu đám người đó: "Các anh vất vả rồi, cô ấy kể từ khi bị ngã đập đầu lần trước thì thường nói những lời lẽ kì lại, lại còn làm ầm lên đòi đi Singapo, các anh cứ phải cẩn thận, cô ấy sức phản kích mạnh lắm."

Người bác sĩ đứng đầu số đó nói: "Chúng tôi hàng năm giải quyết hàng ngàn trường hợp như thế này, đại thái thái cứ yên tâm ạ!"

Nhị thái thái mái tóc dài lung ra lòa xòa, hai mắt nhìn trừng trừng đại thái thái: "Bà là cái loại đàn tâm địa của loài rắn độc, bà chết không được yên thân đâu, trời có mắt sẽ cho sấm sét đánh chết bà! Thẩm Cách không phải là do bà sinh ra, con gái bà vừa mới sinh ra đã bị chết non, đó là báo ứng...."

"Mau lôi đi đi, đừng để bà ta nói lời điên cuồng nữa."

Lương Nặc trong lòng sốt sắng lo lắng, ngày xưa Bắc Minh phu nhân cũng đã rất nhiều lần uy hiếp cô sẽ đưa cô đến bệnh viện tâm thần, bây giờ nhìn thấy cảnh thực bày ra trước mắt thế này, cô quay ra nhìn Bắc Minh Dục: "Thiếu gia, nhị thái thái cũng rất đáng thương...."

Bắc Minh Dục nheo mày, ánh mắt anh và ánh mắt đại thái thái nhìn thẳng vào nhau.

"Đối đầu với ta thì kết cục sẽ là như thế này!" đại thái thái nói lạnh lùng.

Thẩm viên bảo vệ nghiêm ngặt, kể cả Bắc Minh Dục và Lương Nặc có lòng muốn giúp nhị thái thái nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể tròn mắt mà nhìn nhị thái thái bị bác sĩ đưa đi.

Trước khi đi, Lương Nặc còn tận mắt nhìn thấy Phúc Bắc đưa cho bác sĩ một tờ ngân phiếu, trên đó viết bao nhiêu tiền cô không biết, nhưng cô biết đại thái thái sớm đã thông đồng với các bác sĩ của bệnh viện tâm thần.

Chỉ cần bà ta ra lệnh một tiếng, nhị thái thái liền bị cho là bệnh thần kinh và bị nhốt lại.

Tới lúc đó nhị thái thái có nói Thẩm Cách không phải là con đẻ của đại thái thái thì cũng chẳng ai tin, làm gì có ai sẽ đi tin lời của một kẻ bị điên?

Trở về căn nhà của mình, trong lòng Lương Nặc thấy ám ảnh.

"Thiếu gia, liệu có một ngày đại thái thái sẽ dùng cách này để đối phó với em không?"

"Sẽ không đâu!" Bắc Minh Dục rút điện thoại ra vừa gửi tin nhắn vừa an ủi cô: "Thẩm gia hiện nay đang lắm việc phải lo, bà ta vẫn còn mạo hiểm đưa mẹ hai vào bệnh viện thần kinh, em nghĩ đó là vì sao?"

Lương Nặc cúi đầu suy nghĩ, không nói gì.

Bắc Minh Dục đợi một lát, cũng không nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, lập tức cho điện thoại vào túi, sau đó vuốt mái tóc cô: "Nếu Thẩm Cách không phải con trai của mẹ cả, vậy thì bà ta sẽ chẳng thèm quan tâm tới sống chết của Thẩm Cách, dùng việc Thẩm Cách gặp nạn để đẩy anh hai đi, đồng thời ép mẹ hai vào tình cảnh khó khăn, đợi tới khi anh hai trở về, tất cả đã xong, bà ta đá anh đi lại làm giảm đi thực lực của anh hai."

Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt: "Lẽ nào bà ta muốn đuổi hết ba anh em anh đi, một mình bà ta nắm giữ tập đoàn?"

"Khi anh còn nhỏ, ba đã sớm qua đời, bà ta dù yêu con

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net