Tiệm sách kì quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối , khi tôi và bạn của tôi đang trên đường trở về nhà của cô ấy từ trường học . Bỗng nhiên cô ấy kéo tôi lại và chỉ vào tiệm sách đối diện với chúng tôi lúc đó nhỏ giọng nói :
- Ê ! Mày ơi ở kia có tiệm sách kìa hay là chúng ta vào mua một ít giấy và keo nến , que gỗ để làm mô hình của cô giao đi mày.
- Mô hình nào cơ ?
Tôi kinh ngạc vì câu nói của cô ấy , trong lòng tôi thầm nghĩ " chúng ta thật sự có bài nào cần làm mô hình nộp cho cô giáo ư ? " .
- Cái bài làm mô hình parabol của cô toán giao ý ! Mày không nhớ ư ?
Cô ấy ngờ vực nhìn tôi với một biểu cảm khó hiểu . Lúc này trong đầu tôi bỗng hiện lên một đoạn kí ức về những gì cô ấy nói . Chẳng lẽ đó là sự thật ?
- Ừm nãy tao quên mất ! Chúng ta vào bên trong mua đồ thôi .
Tôi trả lời câu hỏi của cô ấy, sau đó chúng tôi tiến vào tiệm sách nhỏ đấy . Bên trong là một không gian cũ kĩ , bà chủ tiệm sách thấy chúng tôi tiến vào thì nhanh chóng đến chào hỏi chúng tôi . Sau khi biết chúng tôi muốn mua một ít que gỗ và keo nến để làm mô hình thì bà chủ với bạn của tôi kéo nhau đi chọn đồ. Còn tôi thì lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh cửa hàng . Cửa hàng này thật sự rất cũ kĩ và cổ xưa với những tấm ván gỗ được xếp trên trần nhà và những kệ sách xập xệ chứa đầy những quyển sách cũ bám bụi và ố vàng theo thời gian. Điều kì lạ nhất là xung quanh tường của tiệm sách treo đầy những chiếc chuông gió cũ kĩ. Ánh mắt của tôi dừng lại trên người một ngôi nhà giấy ở góc trong cùng của cửa hàng. Trong lúc mà tôi định tiến đếm gần ngôi nhà giấy đó thì bạn của tôi và ông chủ cửa hàng đã trở lại. Tôi hơi kinh ngạc về chủ cửa hàng ban nãy rõ ràng là một người phụ nữ trung niên nhưng bây giờ là biến thành một người đàn ông ? . Tôi rất muốn hỏi bạn tôi là điều gì đã sảy ra nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy. Tôi lại không hỏi nữa cảm giác thật sự rất lạ. Trong lúc thanh toán thì chủ tiệm có nói với chúng tôi là :
- Các cháu thỉnh thoảng đến mua đồ ở đây với bác nhé. Bác ở đây một mình mà việc kinh doanh cũng ế ẩm nên có chút buồn
Bạn của tôi nhanh chóng đáp lời của chủ tiệm và khẳng định là sẽ quay lại đây ủng hộ chủ tiệm tiếp . Tôi im lặng và bước ra bên ngoài cùng cô ấy và tiếp tục đưa cô ấy trở về nhà. Sau khi đi được một đoạn đường thì chúng tôi bắt gặp một đám tang trên đường sự lạnh lẽo và đau thương của nó làm cho tôi rùng mình và có cảm giác lo sợ. Bỗng nhiên khi đi qua đám tang đó thì chúng tôi gặp được T . T là bạn của bạn tôi , tôi biết cô ấy nhưng chưa thật sự nói chuyện với cô ấy bao giờ. T có nói với bạn tôi là cô ấy đang viết báo cáo dự án nào đó của cô ấy và đề nghị cùng nhau đến nhà của bạn tôi để viết bài. Chúng tôi đồng ý và sau một lúc, khi mà ánh sáng mặt trời tắt hẳn thì chúng tôi đến nhà bạn tôi, chúng tôi hỗ trợ nhau làm bài nhưng khi mà gần xong thì mô hình của tôi và bạn tôi hết nguyên liệu để tiếp tục làm. Vì vậy bạn tôi đề nghị tôi quay trở lại tiệm sách ban nãy để mua thêm vật liệu , tôi đồng ý với lời đề nghị đó , lúc tôi đi ra khỏi cửa thì T đề nghị đi cùng tôi vì lúc đó trời tối rồi mà nhà của bạn tôi cũng ở khu vực khá là hẻo lánh, tôi thấy cô ấy nói rất có lý nên đã đồng ý.
Sau đó, T và tôi bắt đầu đi ra ngoài con đường xung quanh mặc dù có rất nhiều ngôi nhà nhưng lại không có ngôi nhà nào bật đèn cả. Ngay cả đèn đường xung quanh cũng tắt hết. Tôi mở điện thoại ra xem giờ lúc này mới có 19:00 đáng lẽ ra đèn đường phải bật và những ngôi nhà xung quanh cũng bật đèn. Thật kì lạ, điều bất thường hơn nữa là xung quanh chúng tôi, trừ tôi và T ra không có một bóng người nào cả khung cảnh u ám và heo hút đến lạ thường. Chúng tôi đi tiếp một đoạn thì bỗng nghe thấy tiếng kèn đám ma và tiếng khóc từ xa. Tôi rùng mình đi tiếp, chúng tôi càng tới gần đám tang thì lại càng nghe thấy nhiều tiếng động hơn nữa : tiếng trống, tiếng khóc , tiến kèn , tiếng xì xào của đám đông....

Đến lúc chúng tôi đi qua thì tôi có quay đầu nhìn vào trong đám tang đó . Khung cảnh bên trong khiến người tôi lạnh toát và sợ hãi, những âm thanh ồn ào vẫn xuất hiện chỉ là bên trong đám tang không có một ai. Không có một ai ở đây cả, sau vài giây chết sững ở đấy tôi cuối cùng cũng có thể bước đi tiếp. Tôi quay sang nhìn T và nhận ra cô ấy không có một dấu hiệu bất thường nào cả. Như thể sự việc đang sảy ra hoàn toàn bình thường. Cho nên tôi tiếp tục im lặng và bước đi chỉ là tôi bước đi nhanh hơn một chút.
Trên quãng đường còn lại đến tiệm sách đó có vẻ cô ấy nhận thấy sự im lặng của tôi. Cô ấy bắt đầu nói chuyện với tôi, chúng tôi nói chuyện khá là vui vẻ với nhau tôi cảm thấy cô ấy là một người khá là thân thiện và dễ gần. Chúng tôi nói chuyện với nhau cho đến khi đến con dốc dẫn lên tiệm sách. Lúc đó tôi cảm thấy có chút mệt vì đã đi bộ một quãng đường khá dài. Tôi quay sang nhìn T và thấy cô ấy vẫn đang rất là nhiều năng lượng không có dấu hiệu của sự mệt mỏi như tôi. Tôi bất lực quay sang hỏi cô ấy.
- cậu có thể chở tớ nốt quãng đường còn lại được hông zậy ? Bạn nhỏ sắp què rồi :<
- Có thể nha~ nếu cậu gọi tớ là chị.
Hơi cấn đúng chứ để tôi giải thích nè: tôi và T đi ra ngoài mua đồ với nhau nhưng mà cậu ấy đạp xe đạp để đi , còn tôi đi bộ á T-T . Tôi kinh ngạc trước câu nói của cậu ấy nhưng mà tôi đầu hàng trước quãng đường còn lại nên tôi vứt luôn cái liêm sỉ của mình mà gọi cậu ấy là chị...
- Chị , Chị , Chị , Chị , Chị ơi , Chị đẹp iu quý của lòng em ơi , Năn nỉ chị đẹp hãy chở bạn nhỏ tội nghiệp sắp gãy chân này đi mà :<
Cậu ấy có vẻ hơi bất ngờ về độ thiếu liêm sỉ của tôi nhưng sau đó cô ấy lại cười hì hì và trả lời với một giọng điệu rất đáng ghét. Òm là thếu đánh đó :>
- Được đó nhưng xin lỗi bbi nhá. Chị đây chở em không nổi
- Ủa là sao vậy ?
- Chị đẹp iu dấu của em chưa biết phanh xe. ( T đang đi xe đạp fixed gear nên xe không có phanh )
- Ủa? Vậy bình thường cậu phanh như nào vậy
- Chị nhảy ra khỏi xe
-........
Tôi cạn lời sau đó dỗi cậu ấy nên chạy đi lên trước mặc kệ cậu ấy đạp xe đuổi theo ở phía sau. Chúng tôi một người giận dỗi đi phía trước , một người đạp xe đuổi theo ở phía sau nhưng không nói câu nào với nhau nữa. Không gian rơi và sự yên tĩnh. Sau đó chúng tôi đi mãi đi mãi đến cuối đường nhưng vẫn chưa thấy tiệm sách đó ở đâu cả. T hơi lo lắng hỏi tôi
- Ê cậu có chắc là đi đường này không vậy ?
- Có mà tớ nhớ rõ ràng là đường này
- Hay là chúng ta vào căn nhà kia hỏi đường đi
T chỉ tay vào căn nhà ở cuối con đường . Suốt cả quãng đường chúng tôi vừa đi không có một ngôi nhà nào mở điện cả. Nhưng ngôi nhà này thì lại khác. Ngôi nhà được mở điện sáng rực một góc phố, thầm chí ở trước cửa nhà còn xuất hiện một người phụ nữ đứng ở đấy. Người phụ nữ đó đứng đấy im lặng nhìn chúng tôi mỉm cười như thể cô ta biết chúng tôi sẽ xuất hiện và đang đứng đó chờ đợi chúng tôi đến chỗ của cô ấy vậy. Đột nhiên tôi có một dự cảm không lành, cảm giác như thể tôi không được phép qua nơi đó, nơi đó có nguy hiểm. Trong lúc T đang chuẩn bị bước tới chỗ của người phụ nữ kia hỏi chuyện, thì tôi lại đột ngột kéo cậu ấy lại :
- Tôi không biết , tôi không muốn đến đó hỏi đường , tự tôi có thể nhớ được đường .
Sau đó tôi xoay người chạy về hướng đi ra khỏi con đường đó. T cuốn quýt chưa hiểu chuyện gì sảy ra vội vã đuổi theo theo tôi. Trên con đường chúng tôi chạy khỏi đó khung cảnh đột nhiên trở nên u ám và đáng sợ hơn bao giờ hết. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên khắp người tôi. Bỗng nhiên T gọi tôi lại.
- Nè ! Đó có phải là tiệm sách mà cậu nói không ?
Tôi theo hướng mà T chỉ quay đầu nhìn về phía góc đó đột nhiên xuất hiện một tiệm sách. Đó đúng là tiệm sách hồi chiều mà tôi với bạn tôi ghé qua. Nhưng hiện tại nó nhìn rất khác . Tiệm sách nhìn rất đổ nát và cũ kĩ giống như bị bỏ hoang cả chục năm rồi. Tôi nhìn thấy bên trong tiệm sách có bóng người đứng ở đấy. Liệu đó có phải là chủ tiệm kì quái mà tôi đã gặp hồi chiều? Đúng là chủ tiệm nhưng mà lại hình như không phải. Tôi cố gắp nheo mắt nhìn kĩ đó thì hoảng sợ nhận ra. Đó không phải là con người mà là...... một người giấy ?!..... đúng vậy chủ tiệm chính là một người giấy. Người giấy đó đứng ở trong cửa tiệm nhìn chúng tôi nó ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào chúng tôi. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, tôi không thể nghĩ được chuyện gì nhiều. Chỉ có thể theo bản năng mà kéo tay của T mà bỏ chạy thôi. Tôi chạy như là dùng cả sinh mạng để chạy . Tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn khi mà cảnh vật xung quanh chúng tôi lại thay đổi rồi. Những ngôi nhà khang trang không một ánh đèn mà chúng tôi đã đi qua bỗng nhiên biến thành nhà giấy. Khung cảnh hiện tại chỉ có sự lạnh lẽo và những ngôi nhà giấy xếp sát nhau khi chúng tôi chạy qua nó . Những gì mà tôi cảm nhận được bây giờ chỉ có sự sợ hãi trên từng tế bào của cơ thể tôi...

----------------
Tôi tỉnh giấc, cả người tôi ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh, cơ thể tôi run rẩy, tay chân tôi như bị tê cứng, tim tôi đập liên hồi...
Tôi với lấy chiếc điện thoại bên cạnh tôi
Bây giờ là 03:00 phút


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net