Tiểu tử thối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em phải làm thế này, mới cảm nhận được chứ."

Anh chạm môi của mình vào môi cô. Lúc đầu, nụ hôn nhẹ nhàng da diết, yên tĩnh như trời mùa hạ. Dần dần, trở nên mãnh liệt, đậm sâu và nồng nàn.

Thanh Nhi khó thở khẽ kêu: "Ưm." 2 tay bấu chặt vai anh.

"Vừa nãy, em còn bảo không thích hôn tôi. Bây giờ, lại chủ động. Có phải ngang ngược quá rồi không?"

Chính cô  là người đặt ra luật lệ nhưng giờ ai là người phá luật???

"Em gọi hắn là Tiểu thịt tươi rất thân mật. Vậy em gọi tôi là gì?"

"Ờmmm..." Cô suy nghĩ hồi lâu. Mắt chợt sáng lên.

"Anh á hả? Anh là Tiểu tử thối. Haha, đúng rồi anh là Tiểu tử thối.." Nói xong cô cười như được mùa.

"Tiểu tử thối, Tiểu tử thối haha anh là Tiểu tử thối đáng ghét."

Thấy cô cười khoái chí, Lê Hứa Vĩ cũng hạ hoả: "Tên tôi xấu thật đấy, mèo con."

Cô nhìn anh bằng ánh mắt phán xét: "Anh cũng đâu phải loại người gì tốt đẹp. Suốt ngày chọc tôi, không thích đâu." Cô nói có phần nhõng nhẽo. Như bé gái mới bị tên đầu gấu nào đó chọc ghẹo.

Thấy cô mệt rồi anh vuốt tóc cô nói: "Ngày mai, tôi sẽ tra hỏi em về cái tên ất ơ đó. Còn giờ, ngủ thôi."

"Được, cho anh mượn phòng dành cho khách đấy." Vừa dứt lời cô kéo chăn lên rất nhanh và cũng thiếp đi rất nhanh. Mà không biết anh có ra khỏi phòng hay không.

"Căn phòng này đủ chỗ cho 2 người, tại sao tôi phải chịu khổ mà ra phòng dành cho khách ngủ nhỉ?"Anh nhếch miệng cười, nằm khe khẽ xuống kế bên cô.

Lê Hứa Vĩ vẫn không kìm chế được mà kéo người con gái bên cạnh vào lòng. Ôm Quý Thanh Nhi một cách nhẹ nhàng. Nhưng tính ngủ của cô anh đã biết từ lâu đến nửa đêm, cô không đạp anh ra thì cũng lăn lộn vài vòng tí thì ngã xuống giường hay kéo hết chăn của anh.

Anh không khó chịu, có lẽ trong mắt anh, một chú mèo con thường sẽ quậy phá khi ngủ như thế. Anh đành phải ôm chặt cô trong vòng tay mình chặt hơn, tránh cho cô lại lăn lộn phương nào.

Sáng hôm sau khi cô thức dậy thì anh đã rời giường từ lúc nào. Anh ngồi ở ngoài đọc báo và xem tin tức. Cô đi đánh răng rửa mặt xong thì vô thức nhìn vào phòng dành cho khách. Kì lạ, ga trải giường không bị nhăn thế tối qua anh ngủ ở đâu? Cô hỏi: "Tối qua anh ngủ ở đâu?" Có lẽ anh đã biết cô nghi ngờ vì mắt cô cứ nhìn mãi về phía phòng dành cho khách.

"Tôi ngủ ở phòng dành cho khách. Nhưng sau khi thức dậy, đã trải lại phẳng phiu rồi." Mắt anh nhìn tin tức về giới giải trí trên tivi. Vừa ăn bimbim vừa xem.

"Ồ." Nhưng giây tiếp theo anh lại lên tiếng "Phòng tôi ngủ là phòng khách. Nhưng là phòng khách của Tiểu Nhi."

Cô hoang manh nhìn anh "Là sao?"

"Em ngủ ở đâu, tôi cũng ngủ ở đó. Thậm chí là ở cạnh bên."

Cô quát tháo: "Ai cho phép anh ngủ ở đó hả? Vô liêm sỉ vừa thôi. Nam chưa vợ gái chưa chồng anh làm như thế lỡ...lỡ chồng tương lai của tôi biết thì thế nào?"

"Em say khướt, rủ tôi ngủ cùng. Em còn nói gì thế hả?"Anh mượn cớ cô say, không nhớ gì nên nói dối. Đôi khi, lời nói dối cũng có lợi mà nhỉ? "Chồng tương lai của em là A Vĩ. Hắn ta tuyệt đối không ghen, em yên tâm."

"Không đời nào tôi nói thế được! Còn nếu tôi có nói thật thì anh cũng biết tôi đang say mà."

"Ừ nhỉ. Vì em say, nên Tiểu thịt tươi của em lo lắm đấy." Anh vứt bỏ nụ cười, quay đầu nhìn vào tivi.

"Tiểu thịt tươi? Ý anh là..."

"Em còn ý này ý nọ. Đêm qua, nếu không phải ai đó chủ động hôn tôi, em đã không toàn mạng dưới tay tôi."

"Tôi không hiểu ý anh." Anh đứng dậy, xoa xoa mái tóc của cô.

"Em không cần hiểu. Nhưng hành động của em cũng đủ chứng minh, tôi là chồng, tương, lai, của, em."

"Ai mà thèm cưới anh suốt đời ế đi."

Anh cười: "Tôi mà ế, cả đời sẽ bám lấy em cho đến khi em chấp nhận cưới tôi."

Quý Thanh Nhi khinh thường đáp: "Tôi thấy anh không nói không ai nói anh câm đâu."

Nói xong cô đi vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm. Anh đã gọi người mang quần áo đến khi cô ngủ nên không cần thay nữa. Hôm nay, cô lựa chọn chân váy bút chì, chiếc áo sơ mi dài tay màu be để phối cùng nhau. Trên cổ áo, thắt chiếc nơ cùng màu thanh lịch.

Lúc đi ra, cô vô tình nhìn thấy chiếc ao vest hôm qua mà cô...

"À, vết hỉ mũi này. Em biết của ai không?"

"Hôm qua tôi có hành động gì quá đáng cho tôi xin lỗi nhé. Áo này để tôi giặt cho anh."

Anh thản nhiên nói: "Hỉ mũi vào áo tôi? Nó không quá đáng chút nào. Làm sao có thể quá đáng bằng việc, em gọi tên kia là tiểu thịt tươi."

"Ý anh là Du Cố Hàn phải không? Bình thường tôi vẫn gọi thế. Anh ấy đẹp trai cao ráo trắng trẻo tốt bụng hiền lành ai như anh anh chứ?"

Nói rồi cô ra cửa mang giày.

"Mau đi thôi. Hôm nay anh có cuộc họp nội bộ lúc 11g iờ và cuộc họp với Chu thị lúc 2 giờ đấy nhé."

"Tiểu tử thối của em, không bảnh tỏn giống hắn ta sao?"

"Tôi không biết nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net