Tôi chỉ nuông chiều người phụ nữ của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Nhi đi vào nhà, không quên đưa đôi đồng tử đen nhánh về phía anh. Hứa Vĩ mở cửa, từ nãy đến giờ đứng đợi cô đi tặng kẹo cho người khác, lúc về không nhận được một nụ hôn cảm ơn mà lại là ánh mắt vô tội của 'cô bé 23 tuổi đang say bia' này.

"Em đi đâu vậy?"

Anh đứng trong nhà, chỉ quẩn quanh trong đống suy nghĩ ngổn ngang vì khi nãy cô đã nhắc về chuyện của 3 năm trước, song quên mất việc phải chú ý xem cô đi đâu.

"Tiểu Nhi đi tặng kẹo cho anh đẹp trai. Chú thấy Tiểu Nhi giỏi không?"

"Tặng kẹo cho tên đó?"

"Chú thấy Tiểu Nhi giỏi không?"

Nghe như tiếng sét đánh ngang tai, anh nóng ran trong lòng. "Haha, giỏi. Tiểu Nhi giỏi."

Miệng thì khen, nhưng biểu cảm lại trái ngược hoàn toàn.

"Hì hì. A...hắt xì...."

Cô đưa tay lên dụi mũi, lắc lắc chiếc đầu nhỏ.

"Ha...ha hắt xì..." Lại hắt xì thêm 1 lần nữa. Lần này mũi cô đã đỏ ửng. Chắc do ban nãy ở dưới khu vui chơi gió mạnh quá. Đã vậy cô còn đang say bia.

Thấy cô 'long thể bất an', anh cũng dần hạ hoả, trở thành dáng vẻ ôn nhu chu đáo.

"Chú pha trà gừng cho em. Đợi chút."

Nói rồi, anh đẩy cô ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, bản thân thì đi vào bếp pha trà.

Cô không chịu yên lặng. Ngồi đong đưa ngân nga hát:

'Có thể ngửi thấy hương lá chanh nhẹ thoảng giữa mùa hạ

Cậu khẽ cong môi cười

Khi đứng cạnh sắc xanh của những lá chanh

Mình bỗng hiểu ra sự ngại ngùng cùng chút lưỡng lự của cậu

Dường như bản nhạc trầm bổng từ quả chanh xanh ngát

Đã bay đến, gõ nhẹ cánh cửa của trái tim cậu'

"Hắt xì..."

Cô cảm thấy chán nản, bèn đi đến bếp nơi anh pha trà gừng. Liên tục làm phiền bằng những câu hỏi vô tri vô giác như:

Chú đang làm gì vậy? Quả này là quả gì? Có vị gì vậy? Chú thích ăn quả này à? Thế sao chú không bỏ vào miệng hết đi? Chú cắt ra làm gì? Tiểu Nhi đút cho chú quả vàng vàng này nhé?...

Vân vân và mây mây.

Nhưng cuối cùng, cô chốt hạ bằng một câu hỏi: "Có phải cô gái nào chú đẹp trai cũng đối sử tốt như đối xử với Tiểu Nhi không?"

Cô ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh. Đôi mắt ấy như chứa sức mạnh diệu kì, hút anh vào đó một cách mạnh mẽ khiến anh không thể nào thoát ra được.

Anh vừa hoàn thành xong ly trà gừng, đẩy nhẹ sang một bên. Lê Hứa Vĩ nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành lên tiếng trả lời cô.

"Tôi chỉ nuông chiều người phụ nữ của tôi."

"Người phụ nữ của chú đẹp trai là ai?" Quý Thanh Nhi tò mò hỏi.

"Là cô gái mà tôi đã thương nhớ 3 năm trước. Bây giờ, vẫn vậy."

"Chú phản bội cô ấy à? Chú đang chiều Tiểu Nhi đấy!"

"Em yên tâm, tôi không phản bội cô ấy. Ngược lại, tôi còn đang rất hạnh phúc và mãn nguyện."

Anh vô thức cười mỉm, một nụ cười rất ít khi tồn tại trên gương mặt điển trai ấy. Thanh Nhi nghe xong không hiểu gì, nhưng vẫn ậm ừ gật đầu cho có lệ.

Cô nhắm tịt mắt, đưa tay lên che miệng ngáp một hơi.

"Tiểu Nhi buồn ngủ. Chú bế Tiểu Nhi đi ngủ"

"Em uống trà gừng rồi hẳn ngủ." Anh định xoay lưng lại cầm lấy ly trà gừng, liền bị cô kéo vạt áo lôi đi.

Cô nũng nịu, bướng bỉnh không ngớt. Luôn miệng khước từ ly trà gừng theo kiểu con nít.

"Không uống...không uống mà... Tiểu Nhi muốn ngủ cơ."

Thấy cô nằng nặc không muốn uống, anh cũng chỉ đành chiều theo. Ly trà gừng được đặt vào tủ lạnh. Anh bị cô lôi vào phòng ngủ.

Cô nằm ngay xuống giường, ôm gối rồi co rúm như một đứa trẻ.

Anh xoa đầu cô, ngân nga giai điệu ru trẻ.

"Tiểu Nhi ngủ ngoan, mơ đẹp."

Cô vẫn mở mắt trao tráo nhìn anh, dường như muốn hỏi gì đó.

"Này chú đẹp trai."

"Hửm?"

Tay anh vẫn nhịp nhàng xoa xoa mái tóc màu nâu sẫm của Quý Thanh Nhi, từng lọn tóc bám lấy ngón tay anh và êm đềm ngả lưng ngủ trên đó.

"Tiểu Nhi có một điều ước. Tiểu Nhi muốn được chú đẹp trai chiều suốt đời."

"Vậy, Tiểu Nhi muốn làm người phụ nữ của chú đẹp trai không?"

"Làm người phụ nữ của chú có được chú chiều thế này không?"

"Có. Tôi hứa."

"Thế Tiểu Nhi sẽ làm người phụ nữ của chú. Nhưng mà..."

"Có chuyện gì?" Đôi tay anh dừng trên đỉnh đầu của cô, thắc mắc hỏi.

"Lỡ sau này chú nhận người khác làm người phụ nữ của chú, không chiều Tiểu Nhi nữa thì sao? Tới lúc đó...lúc đó có phải...có phải...."

Chững lại vài giây, bàn tay thon dài của anh tiếp tục đung đưa trên từng lọn tóc của cô.

"Không. Không bao giờ. Vì trên đời, không có ai là người phụ nữ của tôi, ngoại trừ Tiểu Nhi."

"Chú nói thật không?"

"Nếu tôi nói dối, tôi sẽ không được ở bên Tiểu Nhi nữa. Nếu Tiểu Nhi từ chối trở thành người phụ nữ của tôi, thì cho đến khi Tiểu Nhi đồng ý, tất cả người phụ nữ khác đều là khỉ đột cái."

"Thế nếu chú không được ở cạnh Tiểu Nhi nữa chú cảm thấy thế nào?"

"Bình thường."

"Thế thì có gì đáng hứa?" Cô giận dỗi quay mặt đi.

"Cuộc sống thì bình thường, nhưng cảm xúc thì lung lay."

"Tiểu Nhi không hiểu"

"Trái tim của chú, mất Tiểu Nhi, thật sự không ổn. Tiểu Nhi biết vậy là được. Nói chung thì, Hứa Vĩ chú sẽ một lòng với Tiểu Nhi, thật sự đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net