[6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi với cậu chỉ là đồng đội trên sân cỏ... ngoài ra không còn gì khác. Vì... tôi ghét cậu!

Đỗ Duy Mạnh

_____________________________________

Sáng hôm sau, cả đội tập trung ở sân tập lúc 8h và bắt đầu khởi động. Trong khi đang tập những bài tập cơ bản thì cả đội được một phiên nháo nhào khi thấy Duy Mạnh xuất hiện. Cả đội bàn tám sôi nổi trong khi Hồng Duy ở phía xa vẫn lo tâng bóng mà vẫn không để ý ngoài kia.

- Chào mọi người, do buổi chiều tôi bận nên đã xin BHL tập vào buổi sáng. Thế thì cho tôi xin tập trung với mọi người luôn nha!
_ Duy Mạnh vui vẻ chào hỏi.

Các cầu thủ vui vẻ chào hỏi rồi cũng tập trung vào công việc. Duy Mạnh ngó nghiêng ngó dọc một hồi thì thấy Hồng Duy đang tâng bóng ở phía xa liền chạy lại.

- Ê!
_ Duy Mạnh từ đằng sau lên tiếng.

- Hả? Sao anh lại ở đây? Đừng nói anh ám tôi đấy nha
_ Hồng Duy giật mình quay lại.

- À tại buổi chiều tôi bận nên đã xin BHL tập vào buổi sáng. Ám gì mà ám.
_ Duy Mạnh cười nói.

- Ờ... vậy ra kia tập đi!
_ Hồng Duy tuy có hơi bất ngờ nhưng tránh để mọi người nghi ngờ nên đã đuổi Duy Mạnh ra chỗ khác.

- Thôi cho tôi tập chung với cậu đi. Chứ ở đây tôi có quen ai đâu.
_ Duy Mạnh dở giọng năn nỉ .

- Thế anh ám tôi thật đấy à.
_ Hồng Duy cầm quả bóng tiếp tục tâng.

- cứ cho là vậy đi.
_ Nói rồi Duy Mạnh chạy đi lấy trái banh xong chạy lại chỗ Hồng Duy tập.

Thế là cả buổi tập đó Hồng Duy có một cái đuôi cứ lẽo đẽo bên cạnh. Lắm lúc cũng bực mình những đuổi lại không đi.
Sau đó cả đội chia ra 2 nhóm để đá đối kháng với nhau. Khi đó Hồng Duy và Duy Mạnh ở 2 bên đối địch. Trận bóng diễn ra rất vui vẻ cho tới khi Hồng Duy có bóng, dắt bóng lên thì thấy Duy Mạnh đứng trước mắt. Đang tính tìm cách qua người, chưa kịp làm gì thì đã bị Duy Mạnh gạt chân một cái. Không đề phòng nên Hồng Duy mới hoảng hồn, theo bản năng bám lấy người Duy Mạnh làm cả hai ngã nhào xuống đất.

Duy Mạnh nằm đè lên người Hồng Duy, mắt chạm mắt, mũi chạm mũi, môi... chỉ cách nhau vài xăng ti mét. Mặt Hồng Duy bắt đầu nóng ran, sắc mặt cũng đỏ dần.
"Ồ" tiếng mọi người xung quanh ồ lên làm Hồng Duy ngại càng thêm ngại... ngay lập tức đẩy Duy Mạnh ra một bên rồi bỏ đi.
Mọi người thấy vậy thì phá ra cười, Duy Mạnh ngây ra đấy một lúc, rồi lại nhìn về phía Hồng Duy vừa đi mà cười một cái.

Đi ra khỏi sân tập mặt Hồng Duy vẫn chưa hết đỏ, tâm trạng vẫn chưa ổn định. Đi thêm vài vòng ở phía ngoài sân tập cho khuây khỏa, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.

- Ủa, Hồng Duy?
_ Quang Hải phía đối diện đi lại, ngạc nhiên.

- A! Anh Hải.
_ Hồng Duy vui vẻ chạy tới.

- Cậu làm gì ở đây vậy?
_ Quang Hải cau mày hỏi.

- À đội em tập ở đây. Anh không biết à?
_ Hồng Duy ngây thơ trả lời.

- Sao? BHL CLB HN rất khó trong vấn đề sân bãi mà nhỉ? Sao CLB cậu có thể xin được hay vậy?
_ Quang Hải thắc mắc.

- À, không phải là đội em xin đâu, là Duy Mạnh xin giùm đấy.

- Hả??? DUY MẠNH??
_ Quang Hải đến bây giờ thì tròn mắt ngạc nhiên.

- Vâng! Anh ấy đang tập chung với đội em trong đó.

Đến bây giờ thì Quang Hải từ ngạc nhiên chuyển qua nghi ngờ. Nhanh chóng đi thắng vào sân tập. Chẳng nói với Hồng Duy lời nào đã đi mất, làm cậu cũng đứng trơ ra đó khó hiểu nhìn theo.

Vô tới nơi thì thấy Duy Mạnh đang ngồi uống nước, cả đội cũng đã kết thúc buổi tập.

- Này, Duy Mạnh.
_ Quang Hải lớn tiếng gọi

Duy Mạnh quay về phía tiếng gọi vừa cất lên thì thấy Quang Hải. Khẽ cau mày, rồi ngay lập tức bình thản đứng dậy, bước tới.

- Chuyện gì?
_ Duy Mạnh hếch mặt hỏi.

- Thay đồ đi rồi tôi có chuyện muốn hỏi.

- Nói ở đây không được à?

- Ở đây nhiều người.
_ Sau khi nhìn xung quanh, Quang Hải cau mày nói.

Thế rồi Duy Mạnh cũng đi thay đồ, sau đó thì cùng Quang Hải đi ra khỏi khu sân tập của Hà Nội.

Sau khi 2 người kia đi thì Hồng Duy mới vào lại. Ngay lập tức mọi người chạy đến xúm lại hỏi Hồng Duy.

- Duy, người hồi nãy là Quang Hải đúng không?

( Quang Hải cũng là một cầu thủ rất nổi tiếng ở VN. Nếu Duy Mạnh nổi tiếng nhờ kĩ năng bóng đá thiên bẩm và sự siêng năng tham gia những sự kiện ... Còn Quang Hải lại nổi tiếng nhờ sự khổ luyện, sự kiên trì và tình yêu mãnh liệt dành cho trái bóng tròn.)

- ừ, mà anh Hải đâu rồi?
_ Hồng Duy trả lời rồi ngó nghiêng ngó dọc tìm Quang Hải.

- Đi với Duy Mạnh rồi. Hả??? Mà mày quen cả Quang Hải cơ à??
_ Công Phượng ngạc nhiên.

- À... dạ... cũng có nói chuyện một vài lần...
_ Hồng Duy ấp úng.

- Mày còn nói chuyện một vài lần với ai nữa không? Nói luôn đi cho bọn tao khỏi bất ngờ ...
_ Công Phượng châm chọc Hồng Duy.

- Không có...

- Thôi không giỡn nữa, chuẩn bị đi về.
_ Các thầy thấy 1 đám loi nhoi um xùm tưởng đang nô đùa. Nên đã tới lùa về.

Nghe thầy nói vậy thì tất cả cũng giải tán, giọn dẹp đồ đạc chuẩn bị lên xe.

Duy Mạnh với Quang Hải đi ra sau dãy phòng thay đồ.

- Nói gì nói nhanh đi.
_ Duy Mạnh không vòng vo.

- Cậu rốt cuộc là đang chơi trò gì???
_ Quang Hải nghiêm giọng.

- Cậu nói vậy sao tôi hiểu. Phải nói rõ hơn chứ!
_ Duy Mạnh dửng dưng đáp.

- Tại sao cậu lại giúp CLB HAGL? Rõ ràng bình thường cậu không hề quan tâm đến chuyện banh bóng cơ mà. Hơn nữa, nếu không phải những việc có lợi cho cậu thì cậu sẽ không bao giờ đếm xỉa tới. Huống gì HAGL chỉ là một CLB vô danh mới lên hạng. Cậu sẽ không bỏ thời gian để đi làm những chuyện không mang lại danh tiếng cho mình. Vậy tại sao?
_ Quang Hải hình như rất hiểu Duy Mạnh.

- Cậu nói nhiều quá! Tôi làm gì kệ tôi đi.
_ Duy Mạnh càu nhàu.

- Vậy tại sao hôm nay lại đi tập? Trong khi tập luyện là thứ cậu không hề thích...
_ Quang Hải vẫn chắc như đinh đóng cột là Duy Mạnh có vấn đề.

- Lâu lâu tôi đi tập cậu cũng cản à?

- Vậy tại sao không chờ đến chiều tập cùng đội?

- Chiều tôi bận.

- Công việc của cậu không có gì là không từ chối được cả. Vấn đề là cậu có muốn hay không thôi .

- Rồi giờ sao? Cậu thích bắt bẻ tôi vậy à? Muốn gì cứ nói thẳng ra hết đi.

- Được rồi... cậu có ý đồ gì với Hồng Duy?
_ Quang Hải nhịn hết nổi liền hỏi thẳng.

- Ha, ngay từ đầu hỏi vậy có phải đỡ mất thời gian không. Hồng Duy hả? Chả có gì cả.
_ Duy Mạnh nhắc đến Hồng Duy nhàn nhạt trả lời.

- Cậu không qua mắt được tôi đâu. Hôm qua tôi còn thấy cậu lảng vảng bên khách sạn HAGL ở, còn chở Hồng Duy đi đâu đó. Theo tôi biết, những người không có tiền, địa vị như cậu nhóc kia không phải mục tiêu để cậu làm quen...

- Này Cậu thích Hồng Duy à?
_Duy Mạnh thắc mắc

- K...hông... không có!
_ Đột nhiên bị hỏi câu đó làm Quang Hải có chút lúng túng.

- Nếu không thì đừng xen vào chuyện của tôi. Tôi thích làm gì, tiếp cận ai là quyền của tôi. Không cần cậu xen vào.
_ Nói rồi Duy Mạnh quay lưng toan bước đi thì bị Quang Hải ngăn lại.

- Này khoang đã!.

- Gì nữa?
_ Duy Mạnh khó chịu đứng lại hỏi.

- Chủ nhật tuần này là sinh nhật của ba... ông ấy muốn cậu về ăn cơm.
_ Quang Hải với vẻ khó xử lên tiếng.

- Ba? Ha! Tôi không có ba!
_ Cười khẩy một cái định bước đi thì lại bị Quang Hải giữ tay lại.

- Cậu về đi. Về cho ông ấy vui. Ông ấy tuổi cũng cao, bệnh suốt...

- Chẳng phải có thằng con cưng bên cạnh ấy sao.
_ Duy Mạnh nhìn Quang Hải, mỉa mai.

- Cậu... bất hiếu đến vậy à?
_ Quang Hải bất lực nhìn Duy Mạnh.

- LÀ DO ÔNG ẤY BẤT NGHĨA VỚI MẸ TÔI TRƯỚC!
_ Duy Mạnh không giữ được bình tĩnh quát lên. Nhưng sau đó lại tự trấn tĩnh bản thân, lên tiếng.

- Thôi được rồi! Để không mang cái mác thằng con bất hiếu. Tôi sẽ về. Tiện dịp này... nói giải quyết rõ mọi chuyện luôn.

_____________ End 6 ___________________

Mùi drama nặng nề chưa? Chưa đâu! Đây mới chỉ là mở đầu thôi =)))

Yêu thương nhau thì cho nhau cái vote kiếm động lực nào tạo drama tiếp nào!!!

#Mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net