1,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon nhận ra rằng, em là NPC trong một game kinh dị nhập vai thực tế ảo. Cha là một sát nhân hàng loạt, mẹ là bệnh nhân tầm thần có hành vi chống đối xã hội.

Cứ cách một khoảng thời gian, trong nhà sẽ đổi một người anh trai mới. Vào 00:00 mỗi ngày, người anh trai sẽ về nhà. Người nhập vai anh trai lần này, là một người phụ nữ.

Anh trai đẩy cửa vào, vẻ mặt đầy sợ hãi. Người anh trai không ngừng nhìn vào chiếc vòng trên tay. Em nhận ra chiếc vòng đó, thứ này là một màn hình phát trực tiếp và là công cụ trợ giúp cho người chơi liên lạc với bên ngoài. Ngoài người chơi sở hữu chiếc vòng ra, thì chỉ còn mình em là có thể đọc được những thứ trên đó.

Người mẹ thấy đứa con trai cả về muộn như vậy, đã sớm mất hết kiên nhẫn, liền ném con dao phay xuống dưới chân anh trai.

"Mẹ đói rồi, con trai ngoan."

Người anh trai hơi run rẩy, nuốt nước miếng. Cô ta liếc mắt nhìn Jeong Jihoon rồi vội vàng đi vào bếp.

Jeong Jihoon đi chậm rãi rồi dừng ở trước cửa nhà bếp, nghe thấy cô ta cứ luôn miệng nói.

"Sẽ chết, sẽ chết, sẽ chết."

Jeong Jihoon ôm con mèo bông đã cũ nát, xuất hiện trong tầm mắt của người anh trai.

"Chỉ cần cô làm phở giò cho mẹ, cô sẽ không chết."

Bóng lưng người anh trai rõ ràng là kinh ngạc một lúc. Cô ta lại nhìn vào chiếc vòng. Mặc kệ Jeong Jihoon đứng nhìn, tốc độ tay xào nấu của cô ta tăng lên.

Cuối cùng đến bữa trưa, một phần thịt gà viên sốt cà chua được bày biện lên trên bàn ăn. Người anh trai rất căng thẳng, Jeong Jihoon liền nhìn chằm chằm vào cô ta, lớn tiếng nói.

"Anh trai à, tại sao mọi người không bao giờ tin tưởng em?"

Lại một lần nữa, chứng kiến một người chơi nữa thất bại, mắt em chảy ra máu, chứng kiến người mẹ cầm chiếc cưa máy, cắt đầu anh trai trên sàn nhà. Chiếc đầu rơi xuống lăn lông lốc trên sàn, thân hình đổ sập trong vũng máu. Jeong Jihoon nhìn thấy rất nhiều câu nói hiện lên trên chiếc vòng.

'Đã vi phạm luật chơi, người chơi tử vong.'

'Đã chết nhiều tình nguyện viên như vậy rồi...'

'Làm ơn đi, ai đó hãy sống đến cuối đi.'

'Cứ tiếp tục thế này, liệu có đến lượt chúng ta không?'

Tất nhiên, trong ngôi nhà không còn anh trai, chỉ có Jeong Jihoon là có thể thấy những thứ không thuộc về thế giới này. Em thật tâm yêu quý mỗi người anh trai, bởi vì có người đã từng nói, em cùng anh trai lớn lên bên nhau, em không phải là dữ liệu, mà chỉ là bị mắc kẹt ở đây.

Hôm nay, người mẹ rất tức giận, bà ta đang rất đói, mà chồng bà ta thì luôn ngủ say trong phòng. Dường như khi một người anh trai thất bại, thì mẹ sẽ luôn đói bụng, còn cha thì mãi không tỉnh dậy.

Jeong Jihoon muốn giúp đỡ những người là người chơi. Biết đâu, em có thể dựa vào họ mà trốn thoát khỏi đây.

Căn nhà lại quay trở về 00:00, một người anh trai lại đến. Anh ấy rất xinh đẹp, vừa vào nhà đã xoa đầu nhỏ của em.

"Jihoonie à, mau ngủ sớm thôi em."

Jeong Jihoon tươi cười rất vui vẻ làm sợi dây ở khóe miệng em bị tuột ra. Anh trai tận tâm giúp em khâu lại. Anh ấy còn rất đảm đang khi làm món phở giò thơm lừng cho mẹ, mẹ cũng rất thỏa mãn.

Tâm trạng của Jeong Jihoon rất tốt, em chơi đùa cùng con mèo bông. Em rất thích người anh trai mới này, muốn ngủ cùng anh ấy. Jeong Jihoon cứ đứng gõ cửa phòng của người anh trai mới liên tục.

"Anh ơi, anh ơi. Hôm nay em muốn ngủ cùng anh."

Gõ liên tục rất lâu, nhưng kỳ lạ là người anh trai không hề muốn mở cửa. Em khuỵu người nhìn qua khe hở dưới cửa. Thấy anh trai đang xem chiếc vòng trên tay. Trên đấy hiển thị màn hình điện tử chỉ có 4 chữ 'Tiếp tục trò chơi', anh trai xoa xoa trán rồi đột nhiên chạm mắt với Jeong Jihoon. Sau đó chỉ trong một khoảng khắc, anh ấy đã chui vào trong chăn, đắp kín đầu.

Tại sao lại như vậy? Em chắc chắn sẽ không hại anh ấy. Thấy anh trai không có ý định ra khỏi chăn, em đứng dậy lủi thủi về phòng. Jeong Jihoon sắp xếp lại thông tin. Từ biểu hiện của người phụ nữ cho thấy cô ta không tình nguyện nhập vai trong thế giới này, và mỗi lần như vậy đều cần phải sống sót 7 ngày. Còn chuyện sẽ ra sao sau khi sống sót qua 7 ngày thì em không biết. Vì từ lúc em thức tỉnh tới giờ, chưa hề có một người chơi nào sống sót cùng em đến ngày thứ 7. Hầu hết anh trai đều chỉ sống chưa hết ngày 1 hoặc chỉ vừa qua được ngày 2. Nhưng mà dường như, chiếc vòng chỉ có thể nhận tin nhắn chứ không thể gửi được tin nhắn.

———–————

"Jihoonie của mẹ qua đây nào con yêu."

Bên ngoài cửa sổ, trời đã sụp tối, mặt trăng đã thay thế cho mặt trời. Bữa ăn lại bắt đầu vào 00:00 ngày thứ 2. Anh trai đang nấu ăn trong bếp, mẹ vẫy tay gọi em qua. Jeong Jihoon cố gắng nở nụ cười.

"Mẹ à, con đây."

Đôi mắt đen trợn tròng của người mẹ bị khuất sau tóc, khiến em hơi e dè. Bà ta nở một nụ cười kỳ cục, trên tay cầm con dao phay ban sáng. Jeong Jihoon bình tĩnh tiến lại gần hơn, em không nhờ người anh trai hiện tại của mình giúp đỡ, bởi trước đây khi em nhờ các anh trai khác giúp, họ đều đã chết cả rồi.

Bà mẹ nắm tóc của Jeong Jihoon bắt em khụy gối, đầu gối đập xuống nền nhà vang lên tiếng cốp đau đớn. Bà ta bắt đầu dùng dao rạch khóe miệng em. Jeong Jihoon vẫn mỉm cười, vì em biết chút nữa anh trai sẽ tận tâm khâu lại cho em. Nếu phản kháng, bà ta sẽ bẻ gãy tay của em, nỗi đau đớn kinh hoàng ấy em chẳng dám thử lại.

Người cha cuối cũng đã thức giấc, ông ta cầm theo một túi nội tạng người, quăng lên kệ bếp, chỉ tay ra lệnh cho anh trai phải nấu nó.

Jeong Jihoon nhìn thấy mặt mày anh trai tái xanh, cố nén cơn nôn mửa, bắt đầu xử lý nội tạng.

Trên bàn ăn, mẹ và cha đều ăn trông rất ngon miệng. Chỉ có anh trai là nhìn đồ ăn trước mặt không động đũa. Người cha trông có vẻ quan tâm, dùng đũa gõ mạnh vào tô sứ, ra hiệu cho anh trai.

Lúc này anh trai đã tỉnh táo lại, anh ấy cầm lấy bát cơm, chậm rãi ăn, anh ấy đang che giấu sự hoảng loạn của mình. Lúc này hàng loạt tin nhắn từ chiếc vòng hiện lên.

'Cha thích nội tạng nhưng em trai không ăn được'

Jeong Jihoon gật gù, em quả thật dù sống chung với những người này, khẩu vị của em chưa bao giờ giống như bọn họ, nếu ăn nội tạng thì em sẽ nôn mửa ngay lập tức.

'Nhắc nhở này có đúng không vậy?'

'Không biết nhưng tôi từng thấy em trai ăn nội tạng rồi.'

'Eo ôi, không phải nói không ăn được sao. Vậy chỉ cần ngăn cậu ta lại là được rồi.'

'Nghĩ dễ quá, cho hay không cho cũng sẽ phải chết'

Mắt Jeong Jihoon sáng lên, mong đợi người anh trai sẽ khen ngợi em vì đã ngoan khi không động đũa. Em biết những người kia nói có lời đúng và cũng có lời không đúng. Trước đây, khi em ăn một miếng liền nôn ra, sau đó cha đã dùng nĩa xiên thẳng vào cổ họng của anh trai. Có một số anh trai cố gắng ngăn Jeong Jihoon ăn cũng sẽ bị giết bằng một cái nĩa đâm liên tục vào bụng.

"Anh trai ơi, em có phải rất ngoan không?"

"Đương nhiên rồi, Jihoonie nhà ta là ngoan nhất."

Anh trai đã dừng đũa, chờ đợi cặp vợ chồng ăn xong. Khi cha và mẹ đã ăn no, đồ ăn vẫn còn thừa một ít, anh trai bảo rằng nên tiết kiệm, bảo quản để ngày mai dùng tiếp. Người cha không nói một lời liền bóp miệng anh trai, đổ đồ ăn vào mồm anh ấy. Em thấy anh không dám dãy dụa, chỉ biết nắm chặt vạt áo, nghẹn ngào rơi nước mắt.

Đột nhiên, có một âm thanh chói tai vang lên trong phòng tắm. Jeong Jihoon cùng anh trai đều bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, nhưng mẹ và cha hình như không nghe thấy, một người ngồi chễnh chệ trên ghế sopha coi ti vi, một người ngồi trước bàn trang điểm trong phòng, nhưng trên gương chẳng hề phản chiếu bóng hình của bất kì ai.

'Âm thanh gì vậy?'

'Không phải trong nhà chỉ có 4 người sao, tính cả người chơi luôn ấy.'

'Chuyện gì xảy ra trong phòng tắm thế?'

'Mau, mau đi xem thử đi, có thể là manh mối đó.'

Anh trai thôi không xem màn hình nữa, cũng giả vờ không nghe thấy, đi vào phòng bếp dọn dẹp. Như sợ người chơi bỏ qua, âm thanh lẻng kẻng trong phòng tắm lại càng to hơn. Anh trai thì tự nói với chính mình không thể mạo hiểm được.

Nhưng giây tiếp theo, anh trai đã xuất hiện ở cửa phòng tắm. Như lấy hết can đảm, anh đẩy cửa ra.  m thanh chói tai cũng biến mất khi anh đóng cửa phòng tắm lại.

Anh trai ở rất lâu trong đấy mà không ra ngoài. Jeong Jihoon lo lắng, em nhấc chân tiến lại gần cánh cửa phòng tắm, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước.

"Anh ơi? Anh đang tắm sao?"

Jeong Jihoon vừa gọi vừa đẩy cửa bước vào, nhưng bên trong chỉ có tiếng nước đáp lại, một bóng người hiện trên tấm rèm, khi em định đưa tay vén qua thì đúng lúc anh trai vừa mặc xong quần áo.

"Có chuyện gì vậy em ngoan."

Mắt anh trai không nhìn thẳng, anh ấy đang chú ý tới chiếc gương đằng sau. Dấu đỏ trên gương tuy nhạt nhưng Jeong Jihoon có thể nhận ra trên đó viết gì.

‘Hãy cẩn thận em trai.’

Jeong Jihoon ôm con mèo bông xoay lưng rời đi. Chắc hẳn đây là trò mèo của thứ quái quỷ trên lầu.

'Cẩn thận em trai gì chứ, nhắc nhở không chính quy như vậy, là giả sao?'

'Tôi thấy em trai rất tốt mà'

'Quan sát thêm đi, có lẽ có gì đó...'



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net