#Chương 7: Hắc Liên Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng vàng tươi như tinh linh nhảy nhót khắp các phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc bị hương hoa cỏ thơm dìu dịu áp đi, làm cho con người cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

"Kim Ngưu, mình muốn ăn cháo bào ngư." Sư Tử nhìn chén cháo trắng tinh trước mặt, trên gương mặt tràn đầy uất ức mà lên tiếng.

"Không thể." Kim Ngưu cứng rắn phản bác, hoàn toàn không để tâm đến hiện tại Sư Tử có bao nhiêu đáng thương.

"Nhưng mà..." Sư Tử lên tiếng, dường như còn muốn vớt vát lại một chút gì đó nhưng cuối cùng lại bị ánh nhìn sắc lạnh của Kim Ngưu cắt ngang.

"Câm miệng." Kim Ngưu trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc "Bác sĩ nói trong thời gian sắp tới cậu không được ăn những vật mang tính hàn, sẽ không tốt cho vết thương."

Sư Tử: "..."

Được rồi, vì vết thương, bà đây nhịn.

Lăng Mộng Tuyết, cô đợi đấy, thù này tôi sẽ nhớ kỹ!!

Kim Ngưu thấy Sư Tử không lên tiếng, tưởng cô nàng giận dỗi, liền dỗ "Đợi mấy ngày nữa, vết thương lành rồi, mình nấu cho cậu ăn."

"Ừm." Sư Tử gật đầu, uỷ khuất ăn cháo trắng không mùi không vị.

Cô nhớ Mãn Hán toàn tịch cơ.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một nam một nữ chậm rãi bước vào bên trong phòng bệnh. Sư Tử nhìn thấy hai người, khuôn mặt nhanh chóng đen lại.

Vì heo gì nam nữ chính lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ thấy cô chưa đủ thảm hại nên chạy đến bỏ đá xuống giếng?

Làm người cũng không cần không có nhân tính như thế chứ? Tích chút phúc đức cho con cháu sau này đi được không vậy? Có cần mất nhân tính như thế không hả?

"Hoàng trưởng phòng, chị không sao chứ?" Trên tay Lăng Mộng Tuyết cầm một lãng hoa, mang khuôn mặt tươi cười bước vào trong phòng bệnh.

Ở bên cạnh, Bạch Dương xách một giỏ trái cây, quả nào quả nấy đều mọng nước, nhìn cực kỳ ngon miệng.

"Cô nhìn tôi có giống không sao lắm không?" Sư Tử bĩu môi nói, trong đáy mắt cũng tràn đầy sự mỉa mai.

Chồn chúc tết gà, chẳng có ý tốt!! Thế này mà còn không sao, vậy thì chắc tử vong mới gọi là có sao?

Nhìn một thân bông băng trắng tinh trên người Sư Tử, Lăng Mộng Tuyết bị nghẹn một hơi trong cổ họng, muốn lên không lên được, muốn xuống không xuống được.

"Em nghe nói chị bị thương nặng lắm..." Lăng Mộng Tuyết chưa nói hết lời đã bị một tiếng cười khúc khích cắt ngang. Cô ta không nhịn được mà nhìn qua, ngay lập tức cả người liền cứng đờ.

Thiếu nữ xinh đẹp tựa như tranh vẽ. Mái tóc màu bạch kim ánh lên sắc tro nhàn nhạt, đôi đồng tử màu trà trong vắt xinh đẹp, dưới đáy mắt là những vầng sáng rực rỡ tựa pháo hoa lưu chuyển. Đôi môi trái tim đỏ thắm tựa như trái anh đào mọng nước, khiến người ta chỉ muốn há miệng nếm thử. Cô đẹp tựa như một bức hoạ, xinh đẹp đến chói mắt, làm cho người khác bị mộng mị, không thể rời mắt.

"Ha..." Ở bên cạnh, Kim Ngưu không nhịn được mà bật cười lên tiếng, thanh âm mềm mại dịu dàng "Cô bé, cô thử lắc đầu xem, thử xem bên trong có tiếng nước không?"

"Phụt..." Sư Tử nghe xong cũng không nhịn được mà bật cười "Kim Ngưu, kỹ thuật mắng người của cậu lại thăng cấp rồi."

"Mình từ trước đến nay đều chưa từng mắng người." Kim Ngưu kiêu ngạo nói, thanh âm không lớn nhưng người cần nghe đều có thể nghe được.

Sư Tử không nén nổi cười mà run rẩy bả vai. Ý của Kim Ngưu tại sao cô lại không hiểu rõ. Kim Ngưu nói từ trước đến nay không mắng người, có nghĩa là thứ cậu ấy mắng vốn dĩ không phải người. Lời mắng chửi đầy văn minh khoa học, một chữ thô tục cũng không có, không uổng công cô nàng suốt ngày theo sau Xử Nữ để học tập.

Mà Lăng Mộng Tuyết nghe đến đây, sao có thể không hiểu hai người trước mặt đang cười nhạo mình? Mắng cô ta ngốc thì không nói, lại còn chửi cô ta không phải người, hai người một tung một hứng cũng trôi chảy nghê nhỉ?

"Hoàng tiền bối, chị... chị sao có thể nói như vậy?" Lăng Mộng Tuyết khoé mắt phiếm hồng, trên gương mặt tràn đầu uỷ khuất, biểu tình trên mặt tựa như muốn nói lại thôi.

Sư Tử nằm không cũng trúng đạn, ngơ ngác nhìn nữ chính: "Tôi? Tôi nói cái gì?"

"Cô bé à, câu trước cô hỏi người ta có sao không, câu sau lại nói là nghe nói người ta bị thuơng nặng, câu trước câu sau mâu thuẫn như vậy, lưỡi cô không bị xoắn thì đảm bảo là đầu óc của cô có hố." Kim Ngưu rất ít khi nói chuyện đâm chọc người khác, nhưng một khi đã nói thì cực kỳ cay nghiệt.

Lăng Mộng Tuyết: "..."

Lưỡi cô ta không có xoắn!

Đầu cô ta cũng không có hố!!

Lăng Mộng Tuyết tức đến nghiến răng nghiến lợi mà không thể nào phát tác, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Hoàng trưởng phòng, tôi nghe nói cô bị thương nặng, nhưng đã tỉnh lại thì không sao rồi." Bạch Dương cắt ngang màn đấu khẩu đầy mùi thuốc súng của ba người, mỉm cười lịch thiệp đặt giỏ trái cây lên chiếc tủ đầu giường bệnh "Cô hãy cứ nghỉ ngơi, khi nào khoẻ thì lại trở về đảm nhiệm chức trưởng phòng thiết kế."

"Cảm ơn boss." Sư Tử tươi cười, đôi mắt màu ngọc sapphire khẽ loé lên những tia sáng xinh đẹp chói mắt.

Bạch Dương hơi ngẩn người, tựa như có thể nhìn ra một bầu trời đầy tinh vân lưu chuyển trong đôi mắt xinh đẹp của cô. Anh chàng chợt nhớ tới gương mặt kia của Sư Tử, vành tai của anh ửng hồng một mảnh, anh ho khẽ một cái, đáp lời "Không có gì."

Lăng Mộng Tuyết tâm tình còn đang tức giận, không chú ý đến biểu cảm kia của Bạch Dương, ánh mắt nhìn Sư Tử cũng có mấy phần chán ghét.

Khoé môi của Sư Tử khẽ câu lên, tưởng là một đoá hoa sen trắng thuần khiết, hoá ra lại là một đoá hoa sen đen giở vờ trong sạch, cũng thật thú vị. Trong đôi con ngươi màu lam xinh đẹp của cô khẽ loé lên một tia sáng hưng phấn, xong rất nhanh liền biến mất giống như nó vốn dĩ không hề tồn tại.

"Hoàng tiền bối, chuyện chị bắt cóc em, em sẽ không truy cứu nữa." Lăng Mộng Tuyết trong bầu không khí hài hoà, lại bất ngờ tung ra một câu như vậy.

Cô bắt cóc tôi, nhưng tôi không truy cứu mà lại tha thứ cho cô, điển hình của một nữ chính thánh mẫu ngu xuẩn, nhưng Lăng Mộng Tuyết không phải là hoa sen trắng tinh khiết kia, cô ta chỉ là giả vờ thanh thuần mà thôi. Lời này nói ra, mang theo dụng ý gì, Sư Tử cũng biết rõ.

"Tôi bắt cóc cô?" Sư Tử cười nhạt, thanh âm tràn đầy tức giận "Lăng Mộng Tuyết, cuộc họp thứ hai đầu tuần này, cô không nghe vào tai một chữ phải không?"

Lăng Mộng Tuyết đang giả vờ thánh mẫu lại bị một câu của Sư Tử đánh cho nghẹn họng. Đang nói chuyện bắt cóc, cô nhảy đến chuyện buổi họp đầu tuần làm gì?

"Tôi đã nói, Yamamoto tiên sinh sẽ tới tập đoàn ta trong thứ 6 tuần này, cũng tức là ngày hôm qua. Ông ấy bay chuyến bay sẽ hạ cánh lúc 3 giờ chiều, cô sẽ phụ trách đi đón. Nhưng cô thì sao? Một chữ không nghe lọt, cô có biết lúc tôi nhận được điện thoại khiển trách của Kaede tiên sinh, tôi sửng sốt ra sao không? Tôi đã giao việc quan trọng cho cô như vậy, vậy mà cô cũng không thể làm, tôi kéo cô cùng tới sân bay đón ngài ấy, cô lại dùng giằng không chịu đi, còn nói tôi bắt cóc cô, não cô có nước à?"

"Có bệnh thì trị, y học ngày càng phát triển, cô đừng mang cái bộ não thiểu năng đó ra đường hại người."

Sư Tử dùng một việc đương nhiên phủi hết trách nhiệm việc nguyên chủ bắt cóc nữ chính, còn vả mặt nữ chính một cái thật mạnh trước mặt nam chính. Dám tô đen cô trước mặt nam chính? Còn chưa biết ai tô ai đâu!

"Tôi đã nói cô rồi, thành thật làm việc, đừng quá kiêu ngạo cuồng vọng, chiếc ghế này cuối cùng cũng là của cô, nhưng mà cô không hiểu rõ thì phải." Sư Tử thở dài lắc đầu, dường như hận sắt rèn không thành thép.

Nếu không phải nam nữ chính còn ngồi bên cạnh, Kim Ngưu rất muốn thả một ngàn like cho Sư Tử! Quả không hổ danh sinh viên ưu tú trường luật, mồm mép cũng thật lợi hại!

Sư Tử từng học luật, là một sinh viên rất ưu tú nhưng lại không được phát bằng, bởi vì cô vi phạm luật pháp quá nhiều lần. Việc cô ba ngày bị người ta lên pháp viện tố cáo một chuyện nhỏ, năm ngày lên tố cáo một chuyện lớn đã không còn là chuyện lạ lùng gì!

Sư Tử không được phát bằng cũng chẳng để ý, cô nói, học luật để lách luật cho dễ mà thôi. Với cái lí do này, các cô cũng phải quỳ lạy.

"Em..." Lăng Mộng Tuyết ù ù cạc cạc không biết trả lời ra sao.

Bạch Dương lúc đầu còn có hảo cảm với Lăng Mộng Tuyết, nghe Sư Tử nói xong, hảo cảm liền như bánh xe trượt đường ray, một phát tụt xuống số âm.

"Sư Tử, ăn no rồi thì nghỉ ngơi đi, lát nữa nếu thời tiết mà đẹp thì mình đưa cậu đi dạo." Kim Ngưu vừa định đứng lên, ở cửa liền xuất hiện thêm một bóng người.

"Xin chào." Song Tử tươi cười chào hỏi hai cô bạn thân, ý cười lan tràn đến đáy mắt, khiến cho cô càng trở nên thực xinh đẹp.

"Tiểu Nhi Tử!! Ô ô ô..." Sư Tử thấy người vừa xuất hiện, không nhịn được mà há miệng khóc to "Đau chết mình rồi..."

"Ôi, bảo bối của trẫm, không sao đâu." Song Tử nhìn thấy một thân bông băng trắng tinh trên người Sư Tử, không nhịn được mà đau lòng.

"Nhưng mà đau..." Sư Tử uỷ khuất nói, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

"Yên tâm, có Xử Nữ cùng Cự Giải chịu đau cùng cậu rồi." Song Tử xoa xoa cho Sư Tử, còn không quên thông báo tình hình hai nạn nhân khác cho cô.

Quả nhiên, nghe thấy đến đây, Sư Tử liền dừng khóc, hiếu kỳ nhìn sang Song Tử. Động tác của Kim Ngưu cũng dừng lại, tò mò nhìn sang hai người.

"Xử Nữ thì suýt trở thành người thực vật, còn Cự Giải thì bị xe đụng, gãy chân, Xử Nữ còn đang hầu hạ cậu ấy."

"Phụt..." Sư Tử nghe đến đây, không nhịn được mà cười vui vẻ.

Quả nhiên nghiệp mà đã quật là chả chừa bố con thằng nào cả.

"Còn Nhân Mã thì sao?" Kim Ngưu ở một bên lo lắng lên tiếng.

"Cậu ấy hả? Đang ngủ ở phòng nghỉ của mình kìa, cậu nấu chút thức ắn bổ dưỡng cho cả ba người nhé." Song Tử nhìn thấy Kim Ngưu lo lắng liền nhanh chóng khai ra.

"Được rồi." Kim Ngưu nghe thấy tin tức của Nhân Mã liền lập tức vui vẻ, nhanh chóng chạy mất dạng, quyết định sẽ làm một bàn Mãn Hán Toàn Tịch!

"Song Tử, là cậu à?"

"Cậu là?" Song Tử nhíu mày vẻ mặt mờ mịt nhìn sang Bạch Dương.

"Mình là Bạch Dương, bạn học cao trung của cậu, bạn thân của Thiên Bình."

Song Tử: "..."

Trong đầu Song Tử chuyển loạn một vòng, rất nhanh đã lôi ra được thông tin của người trước mặt.

Nam Cung Bạch Dương, bạn học của nguyên chủ, bạn thân của nam chính mà "tà giáo" kia muốn cô kết hôn.

Một ... "nam chính" khác...

Quả nhiên, người đã xui xẻo thì uống miếng nước cũng mắc nghẹn.

"Chào cậu, lâu rồi không gặp." Song Tử giở ra sở diễn cả đời đã dành được ba cúp Ảnh hậu nhìn Bạch Dương yếu ớt cười, trong đáy mắt là một mảnh hoài niệm.

Sư Tử ở một bên rất muốn vỗ tay cổ vũ cho bạn thân của mình, kỹ năng diễn xuất phải nói đỉnh của chóp.

"Cậu dạo này khoẻ không?" Bạch Dương thấy cô cười yếu ớt, liền nhỏ giọng hỏi.

"Cũng khá ổn, chỉ là công việc của mình có chút rắc rối nên hơi mệt mà thôi." Song Tử cụp mi mắt, che giấu vẻ mệt mỏi bên trong.

Cô thực sự rất mệt! Hơn nửa đêm còn bị Nhân Mã lôi kéo đi tìm Kim Ngưu, xong khóc lóc bù lu bù loa lên, cả đêm cô không được yên giấc. Sáng dậy thì gặp một đống bệnh nhân tâm thần, không phát điên là tốt lắm rồi, khoẻ được mới là lạ!

Còn Nhân Mã thì hay rồi, khóc xong liền ngủ, chả quan tâm đến bố con thằng nào cả. Một bụng lửa giận, Song Tử chỉ có thể tự mình gặm nhấm từ từ.

"Ừm..."

Bầu không khí có chút ngượng ngập, Bạch Dương vốn dĩ không phải người giỏi ăn nói, hỏi được vài câu liền im bặt. Nhìn Sư Tử lim dim hai mắt ở trên giường, liền trực tiếp kiếm cớ rời đi "Hoàng trưởng phòng, cô nghỉ ngơi đi, tôi xin phép di trước."

"Vâng. Cảm ơn boss đã đến thăm tôi." Sư Tử giật mình mở to hai mắt, tươi cười vẫy tay tạm biệt.

Bạch Dương ra đến cửa, lúc xoay nắm tay cửa phòng lại đột ngột quay lại, nói với Song Tử một câu "À, Song Tử, Thiên Bình sắp về nước rồi..." về cùng bạn gái mới của cậu ấy.

Nhưng Bạch Dương nuốt trọn vế sau.

"Ừm?" Song Tử cụp mi mắt, thanh âm nhẹ hẫng như lông vũ phiêu lãng trong không khí "Chuyện của mình và anh ấy đã kết thúc từ 6 năm trước rồi."

Bạch Dương nghe đến đây, thở dài kéo cửa rời đi.

Lăng Mộng Tuyết ngó phải ngó trái một hồi, cuối cùng đặt giỏ hoa xuống, kéo cửa rời đi.

Cánh cửa phòng vừa khép lại, sự thương tâm trên mặt Song Tử liền biến mất không còn một mảnh, trên khuôn mặt chỉ còn lại sự hờ hững cùng lạnh nhạt.

"Thiên Bình kia là ai?" Sư Tử không nhịn được mà hỏi.

"Anh ta là nam chính, bạn trai cũ của nguyên chủ." Song Tử hờ hững đáp.

"Ồ..."

Quả nhiên nghiệp mà đã quật thì chẳng chừa một bố con thằng nào cả.

***

"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, nhưng tôi không phải quân tử, tôi là nữ nhân, vì vậy không cần thiết phải đợi mười năm, nếu có cơ hội thì báo thù, không có cơ hội thì chính mình hãy tạo ra cơ hội để báo thù." by Sư Tử.

-to be continued-

[Truyện đăng tải duy nhất tại 𝚆𝚊𝚝𝚝𝚙𝚊𝚍: _Huyet_Nguyet_]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net