Chương một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong truyền từ hai trăm năm trước, giữa ranh giới hai nước Bắc Nguyệt và Nam Lạc có một ngọn núi cổ gọi là Côn Luân.

Côn Luân sơn lại có Côn Luân môn - nơi huấn luyện kì tài, phàm là người học võ công tại đây đều được xem như là anh hùng xuất thế, người học lễ pháp - tài nghệ vạn dân đều gọi một tiếng văn thần.

Theo sử sách ghi chép lại những sư tôn tại vị từng dạy học mài nghệ cho nhiều danh tài khắp các triều đại ví như Đại tướng quân Cố Sâm thống lĩnh ba quân diệt Đan Si, chống quân Bích phò tá Bắc đế hay thần y Dương Anh vang danh một thời chữa được bách bệnh lập nên Y đường đến thiên tử cũng trọng dụng ban hiệu đem nhiều danh y vào Thái Y Viện hay nói đến nhiều đời Quân sư nhiều đời Cầm sư ngay cả bản nhạc phổ nổi tiếng " Liên Hoa" đều từ các đệ tử ở sơn môn này mà ra.

Đời người như mộng, có lẽ giấc mộng đẹp nhất là được đặt chân đến Côn Luân bái sư, được tôn sư nhận làm đồ đệ. Ấy vậy mà vị sư phụ nơi này lại rất kén chọn, hàng năm có biết bao người lên núi quỳ trước cửa môn thêm biết bao quan gia đích thân đưa hài tử đến nhờ cậy nhưng vị này chỉ phía sau bức phong phất tay hoàn hương.

Cứ như thế, người người lại truyền rằng " Đệ tử núi Côn Luân không chỉ có tài nghệ có cốt cách còn phải được vi sư nhìn trúng" một giai thoại như thế khiến nhiều người tự nghĩ không chừng ngày nào đó sơn trang này cũng vì không thu nhận đệ tử mà tuyệt môn cho xem.

Trước vạn dân thiên hạ đang nhìn vào, Kiến An năm thứ tư trải dài suốt bốn mùa Côn Luân môn liên tục nhận tám đồ đệ khiến nghìn người chấn kinh. Mà tám vị đệ tử kia từ khi tại sư đến khi xuất sư tài mạo xuất chúng, văn võ song toàn, cầm kỳ thi hoạ vang danh muôn đời. Chỉ tiếc là..


" Chỉ tiếc là quẻ bói năm xưa vẫn linh nghiệm, còn ta nhìn trước tất thảy mọi việc lại không thể ngăn được kết cục này" - Vị sư tôn núi Côn Luân - Ngôn Tuệ nâng tách trà lên, Tây Quan Tỉnh trong chén toả hương nồng đậm, thơm mát vấn vít lại trong không khí, màu xanh ngọc bích của trà hợp với bộ ấm chén Ôn Hoa Phiếm tạo nên sự hoà hợp kì diệu. Cô nương ngồi hàng đầu dưới môn trang, một thân bạch y, mày ngài thanh tú, sóng mũi thẳng tắp khe khẽ đưa mắt nhìn, nàng thấy đôi mắt đã dần có thêm nhiều nếp nhăn ẩn chứa nhiều tâm sự, nhìn mái tóc dần điểm bạc đi, bàn tay tài hoa cầm trà khẽ rung, lại nhìn được bộ trà hôm nay sư phụ dùng mà cả người thoáng hiện lên một nỗi bi thương khó tả.

Dương An Bình đưa mắt lên, như đã phủ một tầng sương mờ, giọng khẽ run nói: " Người nhớ họ sao"

Ngôn Tuệ nhoẻn miệng chua xót, nhấp lấy một ngụm trà, vị tươi ngọt tan ra, mang đến một sự thanh mát nói: " Ừm, ta nhớ ta còn hối hận vì năm xưa không vào kinh thành sớm hơn"

Nói đến đây, hai người trầm ngâm, mỗi một người như đang thả trôi suy nghĩ theo mỗi hướng. Khung cảnh lúc này chỉ có thể dùng hai từ tiêu điều để hình tả. Rõ là chén trà ấm nóng nhưng toàn thân rung như rét lạnh, rõ là môn đường được bày trí rất dụng tâm, bình phong hình hoa hạnh, bộ ghế gỗ đào hương thơm phảng phất, xà gỗ ở cửa của mỗi gian phòng đều treo chiếc lồng đèn màu đỏ, trước hiên lại có thêm một hồ sen đang nở vào mùa đẹp nhất ấy vậy mà tất thảy lại chỉ mang đến một khung cảnh bi thương.
Phía xa dần dần có nhiều tiếng bước chân vọng lại phá vỡ đi sự bình lặng như hoạ này. Ngôn Tuệ ngẩng mặt lên, phóng ánh nhìn ra xa xăm như cố kiếm tìm gì đó.
" Sư phụ" tiếng gọi của nam nhân này như vang thật xa, xa đến mức kéo bọn họ trở về những ngày xưa cũ.

Kiến An năm thứ tư ngày mười lăm tháng hai

Bắc đế gửi một phong thư màu vàng nhạt ẩn những cánh phượng, niêm bằng một dấu ngọc cánh hoa mẫu đơn gửi đến Côn Luân cầu Ngôn Tuệ nhận Thái tử làm đồ đệ, rèn luyện võ công mài dùi kinh sử để đời sau Bắc Nguyệt có được một vị vua anh minh đất nước an lạc.

Tuy môn đường ở giữa ranh giới hai nước, không rạch quan hệ cũng không nhận sự cai trị của triều nào nhưng thánh thượng đã mở lời thêm vị tôn ở đây cũng mong bá tánh có thể an cư lập nghiệp, bếp lửa trải dài mà chấp thuận. Khi đó Thái tử mười hai tuổi

Ngày hai mươi tháng hai - Đồ đệ Cố Sâm đưa nam tử lên núi Côn Luân thăm vi sư, người này vừa nhìn đã thấy con trai của đệ tử tuấn mạo phi phàm, tay chân nhanh nhạy, không chỉ thế mà hôm đó Bạch cúc duy nhất trong vườn cũng nở rộ liền đưa ra dụng ý với Cố Sâm để con lại môn đường học nghệ.
Vị tướng quân nghe mừng khôn xiết, còn gì hơn khi con mình được huấn luyện ở nơi này mà dâng danh trà Tây Quan Tỉnh rồi dập đầu cảm tạ.

Ngày mười tháng ba - Đại đệ tử bên ngoài truyền tin cấp báo. Ám vệ của Nam Lạc dẫn theo một đứa nhỏ tầm mười một tuổi cùng bức huyết thư đến môn đường cậy nhờ răn dạy với ước nguyện sau này có thể báo thù, chấn hưng gia tộc. Lúc này, Ngôn Tuệ bước ra sảnh đường, chỉ thấy một một đứa nhóc mới lớn, lục y xộc xệch còn vướng bùn đất, khuôn mặt dính than, tóc tai hơi rối nhưng không che được tướng mạo phi phàm, đôi mắt đen láy nhưng không che được ý chí, người chấp thuận.

Ngày hai mươi chín tháng ba
Lại là một nam tử nữa chạy đến bái sư, nghe nói ngày này giục ngựa chạy suốt mười lăm ngày đến đây. Lại nói có phải người này muốn làm đệ tử đến điên rồi không, làm gì có người nào lại có thể đi vạn dặm xa xôi từ kinh thành đến đây chỉ mất có mười lăm ngày chứ.
Thế là vi sư ra xem mặt rồi xem bát tự phất tay bảo nam nhân " Không nhận, năm nay thu nhận ba đệ tử rồi nếu ngươi đến sớm một chút biết đâu rũ lòng thương xót mà nhận ngươi" nói rồi định bước quay vào.
Sau lưng nam nhân kia cất giọng, khí thế hùng hồn đầy quyết đoán " Không về, ta không về mong người nhận ta là đệ tử nếu người không nhận ta vẫn cứ lì ở đây, Côn Luân sơn lớn như vậy ta không tin ta không có chỗ dung thân. Đã vậy vi sư à người xem ta tuấn mạo cũng phải thuộc vào hạng nhất Đế đô, cưỡi ngựa lại giỏi không chỉ thế xuất thân cũng không tồi, Bát tự rất đẹp còn hợp với người nói xem ta có chỗ nào không ổn".
Nghe đến đây Ngôn Tuệ dừng chân ngẫm, người có thể nói ra những lời này chỉ có thể dùng một câu Cao nhơn tắc hữu cao nhơn trị. Vậy được ta phải trị cái tên này, rồi sau đó ra hiệu cho đệ tử đưa nam nhân này về viện. Người này tên Hàn Trạch Sư

Ngày hai lăm tháng năm
Vi sư Ngôn Tuệ trên đường từ Tây Châu về núi Côn Luân gặp phải một đám thổ phỉ, à không phải nói rằng gặp phải xác của thổ phỉ, người dừng ngựa xuống xem xét chỉ thấy thây chất la liệt, có vài tên trên khuôn mặt còn nguyên nét mặt kinh sợ, lại có vài tên trên người chỉ một vết chém gọn gàng sạch sẽ ở những huyệt đạo trọng yếu gây chết liền tức khắc. Đang thầm cảm phục không biết người nào có thể hạ gục được mấy chục mạng thổ phỉ như vậy thì trong bụi rậm phía sau cây tùng phát ra âm thanh " xoạc xoạc". Người toan định bước đến thì gia nhân kế bên đưa tay ngăn cảnh, chậm rãi lắc đầu tỏ vẻ nguy hiểm, Ngôn Tuệ chỉ khẽ cười rồi tiếp tục cất bước. Càng lúc càng đến gần, khi chỉ còn cách tầm hai bước chân bóng đen phía sau cây tùng đột ngột lao ra bổ một nhát kiếm về phía sư tôn, người người lúc đó kinh ngạc khẽ rung rồi chạy tới nhưng chỉ thấy vị này xoè quạt ra phóng về hướng kiếm, đầu kiếm khẽ rung rồi gãy ngay phần mũi nhọn lại đưa tay ra thu quạt về sau đó áp sát người kia dùng quạt chặn trước cổ nói " Những thổ phỉ này là người xuống tay sao".

Người này biết mình đã gặp cao nhân, ngẩng người mà buông kiếm, sau đó lạnh giọng nói " Phải, muốn cướp hàng nhà ta đâu có dễ như thế được"

Vi sư khẽ cười, ánh trăng phía chân trời như chiếu sáng hơn, phảng phất qua khuôn mặt còn vương vết máu của nam tử, sóng mũi cao thẳng, lông mày rậm đen, đôi mắt sâu thẳm thầm oan khúc tự nhủ: "Rốt cuộc Kiến An năm thứ tư có gì mà toàn để ta gặp toàn nam nhân tuấn mạo phi phàm thế này chứ"

Nghĩ bụng sau đó Ngôn Tuệ cất lời: " Đến Côn Luân bái sư không? Ta vừa hay muốn dạy con nhà thương gia".
Nam nhân kinh ngạc mở to mắt nhìn như thể vừa gặp được một vị trích tiên, sau đó phát giác ra được mà lùi ra sau rồi gập người, kính cẩn chắp hai tay lên trước rồi quỳ xuống nói: " Đệ tử tên Trịnh Mã Hạo vốn đang trên đường đến núi Côn Luân, được sư phụ nhận đồ đệ ở đây cầu còn không được"

Vi sư nheo mắt cười, đối với người mà nói đây chắc hẳn là cái duyên, năm nay lại thu nhiều nam nhân làm đồ đệ thế này có lẽ rừng phong sau phủ sớm muộn gì cũng vì luyện tập võ nghệ mà trơ trụi hết thôi. Ây da chắc phải tìm đồ đệ nữ đỡ đần chuỗi ngày khô khan cầm vũ khí rồi.

Ngày ba mươi tháng năm
Côn Luân môn chiêu cáo thiên hạ, trong vòng 5 năm không thu nhận thêm nam đồ đệ, chỉ nhận nữ tử, cho dù là ai, xuất thân thế nào, chỉ cần người đó cảm thấy có thực lực xứng với danh đệ tử núi Côn Luân, đến môn đường thể hiện tài nghệ, sư tôn nguyện đem toàn bộ Cơ Trầm Phổ chỉ dạy, quyết không nuốt lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net